Chương 41: Thì ra lá cây của dựng dục quả có thể làm ky nha…
*(KY là gel bôi trơn)
Khi Rick tới chơi, hình ảnh nhìn đến chính là Lâm Kỳ ngồi với một tư thế kỳ lạ trên một tấm da thú mà ngẩn người nhìn vào cây trong vườn, ngay cả cậu ta tới gần cũng không hề nhận ra.
“E hèm” Rick đi tới phía sau Lâm Kỳ, ho một tiếng để gây sự chú ý của cậu.
“Oái á!!!”
“Á!!!”
Không ngờ là Lâm Kỳ đang đi vào cõi thần tiên lại bị một tiếng của Rick đánh gãy, làm sợ tới mức la hoảng lên, Rick cũng không ngờ cậu lại phản ứng mạnh đến vậy nên cũng bị dọa giật mình một cái. Vì thế hai tên đực rựa lại ở ngay sân sau giật mình mà kêu to gọi nhỏ.
“Rick, cậu kêu cái gì chứ?” Lâm Kỳ hoàn hồn trước, ngừng lại hỏi.
Rick vỗ vỗ ngực, nói: “Tôi mới muốn hỏi cậu kêu gì đó. Vừa rồi cậu nghĩ cái gì mà sững sờ vậy, ngay cả tôi đến cũng không nhận ra nữa”.
Lâm Kỳ sầu muộn, chả lẽ phải nói là cậu vừa rồi đang nghĩ làm sao có thể không đau không ngứa mà tiếp thu cái *beep——* siêu lớn hình sói của Salou kia sao?
Thấy Lâm Kỳ ngập ngừng không nói một lời, Rick bắt đầu tò mò mà cười một cái sau đó nghiêm mặt nói: “Có tâm sự à? Nói ra tôi nghe xem, nói không chừng tôi có thể nghĩ cách giúp cậu đó”. Cuối cùng lại thêm một câu “Tôi hứa sẽ không nói với ai đâu”.
Lâm Kỳ nghĩ thầm là từ khi nào hai người bọn họ đã trở thành khuê mật rồi vậy? Bất quá ở trong hoàng thành này Lâm Kỳ quả thực là tìm không được người nào có thể tâm sự…
Cái gì? Trưởng lão hả? Xin lỗi á, Lâm Kỳ còn chưa có thích bị ngược đãi như vậy đâu. Bị Salou bạo cúc nhiều lắm là chỉ có một vết thương thôi, còn nói chuyện với trưởng lão thì kết cục chính là tàn tạ đó.
Suy nghĩ mãi, Lâm Kỳ lấy tay phải đặt bên miệng ho một tiếng dùng để che đi sự xấu hổ: “Này nha.. Rick, cậu có bạn đời không?”.
Rick nghe thế thì hai má trắng nõn đột ngột nổi lên ánh hồng hào, cậu ta hơi hơi quay đầu đi, trả lời khẽ: “Không có”.
—— không có thì mặt cậu đỏ vậy làm gì hả?!!
Lâm Kỳ nhìn cậu ta, Rick vội vàng chỉnh lại vẻ mặt đứng đắn, giữ vững nguyên tắc ‘bí mật phải được trao đổi bằng bí mật’ nên cậu ta sáp lại gần Lâm Kỳ, nói: “Bất quá tôi có người mình thích rồi”.
“Hử?” Sáp lại gần vậy làm chi, bên cạnh lại không có ai nghe lén cả. Bất quá bị cậu ta làm ảnh hưởng tới nên Lâm Kỳ cũng không tự giác mà hạ thấp giọng xuống, linh hồn bà tám đốt rừng rực lên: “Người kia từ chối cậu sao?”.
Rick hơi nhăn nhó một chút, nói: “Anh ấy còn chưa biết đâu”.
Lâm Kỳ: “……..”
—— xin hỏi là anh bạn nhỏ ngay cả tỏ tình cũng không dám thì phải làm sao nghĩ cách cho ông đây vậy!
—— ế, khoan đã! Người mà cậu ta nói chắc không phải là Salou chứ!
Lâm Kỳ giả vờ vô ý hỏi: “Người này là ai thế hử?”.
“Anh ấy…. anh ấy nhậm chức trong đội hộ vệ hoàng thành á, là một con sói đen” Rick cúi đầu thẹn thùng.
—— sói.. sói đen? Đội hộ vệ hoàng thành?!
Lông mày Lâm Kỳ giật giật, cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh nói: “Rick, người này không được đâu”.
Rick đột ngột ngẩng đầu lên: “Tại sao anh ấy không được chứ?”
Điều này còn phải hỏi hay sao: “Cậu ta đã có bạn đời rồi đó!”.
Mày Rick nhăn lại: “Anh ấy có bạn đời rồi? Tại sao tôi không biết chứ, có khi nào?”
Khóe miệng Lâm Kỳ run lên một cái, nghĩ thầm: chả lẽ cậu đã hiểu sai ư? Bèn hỏi: “Người kia mà cậu nói rốt cuộc là ai vậy?”
“Tôi nói chính là Eric nha, chẳng lẽ cậu quen anh ấy ư?”
“Khụ khụ khụ, là cậu ta à. Ừm, không quen”.*(sớn xác = =!!)Lúc này Lâm Kỳ mới nhớ ra bọn họ đã chạy quá xa đề tài rồi nên vội vã dẫn nó về ‘quỹ đạo’, “Đừng nói cái này nữa, không phải cậu nói sẽ giúp tôi nghĩ cách à?”.
Vừa nghe tới việc này Rick liền bỏ qua cái thái độ nhăn nhó trước đó, ánh mắt trở nên sáng ngời và có thần thái lên: “Ừ, cậu mau nói tâm sự trong lòng cậu ra nghe một chút đi”.
“E hèm, là thế này. Tôi á, đang định cùng Salou sinh một đứa con, nhưng mà muốn sinh con ngoại trừ cần Dựng Dục Quả ra thì còn phải…. cùng hình sói của Salou ấy ấy, chỉ là khi cậu ta ở dạng sói thì nơi đó rất… e hèm” Lâm Kỳ quăng một ánh mắt ‘cậu hiểu mà’ cho Rick.
Rick quả nhiên hiểu được, sáp qua khẽ hỏi: “Anh cảm thấy cậu ta quá lớn nên sợ bị thương đúng không?”.
Lâm Kỳ không nói gì mà gật đầu.
Rick cười “hehe” lên: “Điều này anh không cần lo đâu. Anh coi chừng lá cây của Dựng Dục Quả đi, chờ khi nó chín thì lá cây cũng lớn theo, rồi anh lấy nước trong lá cây ép ra làm thuốc bôi trơn, vừa có thể có tác dụng bôi trơn lại còn có thể làm chỗ đó của anh co dãn ra nữa”.
Cái mặt già của Lâm Kỳ đỏ lên, nghiêm túc nghe Rick giảng giải, ghi nhớ hết vào lòng, cười đã hiểu rõ với cậu ta rồi gật đầu: “Thì ra còn có cách này ư, thiên nhiên thực sự là thần kì mà”.
Rick dạy một khóa cho Lâm Kỳ xong thì cảm thấy bản thân rất tốt bụng mà gật đầu, lại nghe thấy lời nói khó hiểu của Lâm Kỳ: “Cậu rõ ràng chưa có bạn đời mà sao lại thông thạo với mấy việc này vậy?”
Rick lập tức cúi đầu, vê ngón tay nói khẽ: “Sau này tôi.. tôi sẽ dùng tới thôi mà, cho nên đi tr.a tư liệu làm chuẩn bị trước á”.
“…….”
—— bạn đời còn chưa tới tay đã bắt đầu tính toán nhânxthú rồi, tên này khẩu vị cũng nặng quá đó, chắc không phải là độc giả JJ xuyên qua đó chứ?
Lâm Kỳ giải quyết xong tảng đá lớn đặt ở trong lòng thì tức khắc cảm thấy thật là thanh thản, ngẩng đầu nhìn trời một cái thì nhận ra thời gian đã gần đến hoàng hôn, nhớ tới bản thân còn chưa có nấu cơm, cậu vội vội vàng vàng đứng lên lại không cẩn thận đụng trúng cái eo đang đau, rên lên một tiếng rồi ngã trở lại.
Rick thấy Lâm Kỳ ngã xuống bèn vội vàng đi đỡ, hai người liền lăn thành một đống.
“Ôi!”
“A!!”
Khi Salou dẫn người bạn vừa mới quen đi vào trong sân thì hình ảnh đập vào mắt chính là cái bộ dạng này đây.
Lâm Kỳ nghe thấy tiếng vang liền ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Salou và một anh chàng tóc đen da trắng đứng ở nơi đó nhìn mình, cậu vội vã cười giả lả rồi đứng dậy, nói: “Cái này… xấu hổ quá, trượt chân một cái”.
Sau khi Lâm Kỳ đứng lên Rick cũng đứng lên theo, khi nhìn thấy anh chàng đứng bên cạnh Salou thì giật mình kêu “a” một tiếng. Anh chàng kia nhìn thấy Rick thì sắc mặt lập tức tối sầm lại, nói với Salou: “Salou thực ngại quá, tôi còn có việc phải làm, lần sau lại đến chơi vậy”.
Salou vừa mới gật đầu cậu ta liền giống như một trận gió mà kéo Rick biến mất. Salou cũng không giận mà đi qua đỡ lấy Lâm Kỳ, xoa nhẹ vào phần eo của cậu: “Eo còn đau không?”.
“Ưm, không sao. Người vừa rồi là ai thế, bạn cậu ư?”
“Xem như đi, quen ở trong đội hộ vệ hoàng thành đấy, tên là Eric”.
À, cậu ta chính là Eric sao, xem ra Rick có hy vọng thực hiện lý thuyết của cậu ta rồi đó.
“Đúng rồi, Lâm Kỳ. Hôm nay cậu không có thuận tiện xuống bếp nên tôi mua hai con gà quay và một cái đùi heo nướng, buổi tối ăn cái này đi vậy”. Salou đem thứ trên tay để lên bàn, Lâm Kỳ đương nhiên không có ý kiến gì cả, dù sao cậu phụ trách một con gà quay còn lại đều thuộc về Salou hết, “Còn có này nữa, đây là tiền công của đội hộ vệ hoàng tộc tháng này đấy”. Cậu ta đem năm cái sừng thú lần lượt đặt lên bàn.
Lâm Kỳ cầm lấy một cái, tò mò quan sát: “Thì ra đây là sừng thú Mandalas à, dường như không có gì đặc biệt hết”.
“Tôi có thể cảm nhận được khi đặt sừng thú ở bên cạnh thì có một loại cảm giác rất thoải mái. tiếp theo cũng sắp tới rồi, hy vọng cái này có hiệu quả”.
“Ấy, nếu vậy thì cậu đem mấy cái này đều mang theo trên người hết đi”.
Salou gật gật đầu rồi lấy sừng thú về.
Lại qua thêm vài ngày thì đến ngày hẹn lấy hàng của Lâm Kỳ và ông thợ thủ công già. Lâm Kỳ đi đến tiệm thủ công để nhận đàn ghi-ta và món đồ chơi, đang đi trên đường về thì thấy ông chủ Gilson của nhà hát vẻ mặt hớn hở đi về phía mình.
“Naye đại nhân, tôi đang định đi tìm cậu đấy. Bài hát cậu đưa tôi quả nhiên không phải loại nhạc tầm thương, sau khi Layla hát qua một lần thì việc làm ăn của nhà hát tăng đến mấy lần á! Tôi đã bắt đầu tính mở thêm một nhà hát nữa đây”.
Lâm Kỳ cũng cười khen: “Thế thì tốt quá mà, ông chủ biết cách làm ăn đó chứ”.
“Đúng rồi, đây phần chia của bài hát kia. Qua một thời gian tôi lại kêu người đi theo Naye đại nhân lấy bài hát nha”. Gilson lấy ra một cái túi da bò đưa cho Lâm Kỳ.
Lâm Kỳ nhận lấy, cảm thấy sức nặng cũng không nhẹ, không khách sáo nữa mà nói với Gilson: “Cám ơn. Lần sau còn muốn bài hát mới thì kêu người đến nhà tôi đi”.
Gilson gật gật đầu, lại quan sát đàn ghi-ta Lâm Kỳ đeo một cái, hỏi: “Ế, hình dáng thứ này thực kỳ lạ, là cái gì vậy?”.
Lâm Kỳ tìm người làm đàn ghi-ta vốn nghĩ rằng do khác biệt về khiếu thưởng thức nên bài hát sẽ bán không được thì tới lúc đó có thể dùng đàn ghi-ta để kiếm lại, bất quá lúc này xem ra hoàn toàn không còn cần thiết cho lắm nên liền nói với Gilson: “Chỉ là một món đồ chơi mà thôi”. Để đàn ghi-ta ở trong nhà cậu cũng có thể thỉnh thoảng đem ra đàn giải trí chơi.
Gilson không tiếp tục làm chậm trễ nữa bèn chào tạm biệt cậu.
Lâm Kỳ về tới nhà vừa mở cái túi da bò to kia ra nhìn một cái vậy mà có tới hơn 15 cái sừng thú, thầm than nghề giải trí quả thực là một nghề kiếm được nhiều tiền. Lại nghĩ tới một tháng tiền lương của Salou chỉ có 5 cái sừng thú mà mình tùy tiện bán một bài hát thì có tới 15 cái nên tức khắc đắc ý lên. Cậu buông thứ trong tay ra, cầm siêu lên hát ngâm nga và đi ra sân sau tưới nước, nhưng thấy Dựng Dục Quả trong đất đã kết ra quả xanh thì không nghêu ngao nổi nữa.
Tính tình ngày, cách mùa ấm chỉ còn hơn 10 ngày mà thôi