Chương 46: Lấy bánh bao ra khỏi lồng hấp…
Người ta một khi có động lực thì cuộc sống sẽ trở nên sinh động hơn, kèm theo cũng cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh. Đảo mắt thì đã qua một tháng, bụng của Lâm Kỳ lúc này cũng không có thay đổi gì lớn chỉ là cơ bụng 6 múi mà cậu vẫn tự hào biến thành một múi mà thôi….
Salou cũng bị lây nhiễm một sở thích mới đó chính một chút lại đem cái lổ tai dán lên trên bụng Lâm Kỳ nghe tiếng động của cục cưng nhà mình.
“Ế, động đậy kìa!! Lâm Kỳ, cục cưng vừa mới động đậy đó!” Salou thu cái lổ tai đang dán lên bụng Lâm Kỳ lại, hưng phấn ngưỡng mặt lên nhìn cậu.
Lâm Kỳ đảo mắt xem thường, nói: “Động đậy cái gì! Đó là tiếng bụng ông đây kêu đó!”.
“A…. à” Salou ngượng ngùng mà đứng dậy đi vào phòng bếp làm thức ăn cho Lâm Kỳ.
Lâm Kỳ cúi đầu sờ sờ bụng mình, ngoại trừ cơ bụng hợp lại ra thì không có chút thay đổi nào cả, có lúc cậu sẽ nghi ngờ là mình rốt cuộc là có mang thai hay không, đừng lo lắng cả buổi rồi chỉ là do cậu ít rèn luyện mà béo ra thôi đó….
“Này, Salou” Lâm Kỳ ngồi ở cửa hóng gió, dùng dư quang liếc qua Salou rốt cuộc không còn sợ lửa đang bận bịu trong nhà bếp.
“Sao thế?”
“Cậu chắc chắn trong bụng tôi thực sự có chứ?”
Salou nghe thế bèn cười một cái, nói: “Ừ, tôi chắc chắn. Cho dù tôi nhìn nhầm thì Trưởng lão với Knick cũng không nhìn nhầm đâu”.
“À” Lâm Kỳ cúi đầu lên tiếng, lại nói thêm “Vậy cậu cho rằng tôi sẽ sinh con hay sinh sói đây?”
Salou nghiêm túc ngẫm nghĩ, nói: “So sánh với ghi chép trước kia thì Naye sinh ra đều là hình người. Bất quá Trưởng lão nói tôi mới sinh ra là dạng sói, qua rất lâu mới có thể biến thân nên không biết có thể di truyền cho cục cưng hay không nữa”.
Sắc mặt Lâm Kỳ hơi tái đi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tốt nhất là đừng có di truyền được!”. Nói xong cậu lại nghĩ tới một vấn đề, hỏi “Ba tháng đã sinh vậy có thể sinh ra người ư? Cục cưng khi sinh ra có thể rất nhỏ hay không?”
“Đúng thế, rất nhỏ đó. Cho nên huyết thống của Naye mới quý báu như vậy đấy. Cục cưng mới sinh ra là hình người rất khó nuôi, phải rất cẩn thận mới được”.
Sắc mặt Lâm Kỳ trắng nhợt, đột nhiên đi trở về phòng bắt đầu lục tung lên.
Salou đem nguyên liệu nấu ăn xử lý xong rồi bỏ vào trong nồi, vừa lau tay vừa đi lại hỏi: “Lâm Kỳ, cậu đang tìm gì vậy?”
“Quyển 《Pháp bảo nuôi dưỡng bé cưng》mà hai ngày trước Rick tặng cho tôi đề ở đâu rồi?”
“Không phải cậu nơi không có ích gì nên bỏ rồi ư?”
“Lúc này tôi hối hận rồi!” Lâm Kỳ sâu sắc sám hối, cậu không nên chỉ vì người ta đặt tên sách tệ hại mà kỳ thị người ta á!
Salou đi đến bên bàn ăn, khom người lấy ra thứ gì đó kê dưới chân bàn, phủi phủi đưa cho Lâm Kỳ: “Chính là nó đây. Cậu nói cái bàn này không vững lắm nên lấy kê chân bàn đó”.
Lâm Kỳ lập tức như gặp phải bảo vật mà đem nó nhét vào trong ngực, một lần nữa ngồi ngay cửa lật ra xem.
Hai tháng tiếp theo, Lâm Kỳ gần như đem quyển 《Pháp bảo nuôi dưỡng bé cưng》này đọc thuộc lòng cả, như vậy cậu còn chưa vừa lòng mà cách dăm ba ngày lại đến nhà Rick mượn sách, tiện thể trao đổi tâm đắc luôn, ngay cả buổi tối nói mớ đều là ‘cánh tay nâng đầu, bàn tay chống cái mông’, hoặc là ‘một tay nâng hai chân lên, một tay thay tã’ nữa.
Salou đối với tình trạng này trái lại thấy rất vui, cậu ta cảm thấy Lâm Kỳ trước kia tuy rằng luôn nói cái này khẩu vị nặng cái kia khẩu vị nặng, nhưng trong lòng lại rất mong chờ có một bé cưng với mình nha. Nhưng rất nhanh thì tệ nạn cũng xuất hiện.
Buổi tối Salou lên giường, tay nhẹ nhàng vuốt bụng của Lâm Kỳ rồi từ từ trượt dần xuống, nhưng mà còn chưa tới bộ phận quan trong đã bị một bàn tay ngăn lại, Lâm Kỳ trách cứ mà liếc nhìn Salou một cái, nói: “Lúc nào rồi mà còn nghĩ tới cái này hử! Cục cưng rất yếu ớt đó, không được làm!”.
Salou đành phải uất ức mà lùi tay về, cứ thế nhịn hơn hai tháng, ‘số hai-kun’ thiếu chút nữa đã bỏ nhà đi bụi.
Khi ngày sinh cục cưng đã đến gần, Lâm Kỳ càng ngày càng khẩn trương hơn. Lúc này bụng của cậu đã không còn giống như ban đầu cái gì cũng nhìn không ra nữa, bụng hơi có chút nổi lên, sờ lên cứng cứng, thỉnh thoảng còn có thể cảm nhận được chút động tĩnh ở dưới da.
Salou áp lòng bàn tay lên trên bụng Lâm Kỳ, một đôi mắt xanh biếc lóe lên, lẩm bẩm: “Khi nào mới có thể sinh ra đây….”
Lâm Kỳ buồn cười xoa xoa đầu cậu ta: “Sắp rồi, vài ngày nữa thôi”.
Salou há miệng đang định nói chuyện thì thấy một người đi đến ở ngay cửa. Eric lau lau mồ hôi chảy ra trên trán, vẻ mặt kích động lại mang theo một chút bất đắc dĩ mà nói với bọn họ: “Nhanh, Rick sắp sinh rồi. Cậu ấy đòi tôi phải tới kêu Lâm Kỳ đi qua nhìn bằng không sẽ nghẹn đứa nhỏ trở lại đấy”.
Lâm Kỳ cười “xì” một tiếng, đây quả thực là chuyện Rick sẽ làm, một bên vội vàng kéo Salou đi theo Eric tới nhà cậu ta.
Rick nằm ở trên giường nhìn thấy Lâm Kỳ thì lập tức vẫy tay vui vẻ, kêu Lâm Kỳ lại bên cạnh mình rồi cười nói: “Sao nào, tôi có lòng đi. Cậu phải học hỏi cho tốt, xem tôi làm sao sinh đây”.
Lâm Kỳ nhịn cười gật gật đầu, nghiêng người để bà đỡ đã chờ ở bên cạnh từ sáng sớm đi vào.
Cảnh phụ nữ sinh con Lâm Kỳ đã xem qua rất nhiều lần ở trên TV, cùng với một tiếng kêu la cực kỳ đau đớn thì cuối cùng luôn là lấy một tiếng khóc nỉ nọn của trẻ con mà kết thúc, sau đó là bác sĩ hay bà đỡ ôm một đứa bé đi ra nói với người cha chúc mừng là một đứa con gái hay trai gì đó. Cảnh đàn ông sinh con thì trái lại đây là lần đầu tiên Lâm Kỳ nhìn thấy, cũng không có tiếng kêu la đau đớn như trong tưởng tượng, Rick chỉ là cầm lấy tay của Eric, cắn răng dùng sức, bà đỡ thì một bên xoa bụng cậu ta một bên dẫn đường cho bé cưng đi ra, cả quá trình cũng không đến nửa tiếng thì Lâm Kỳ đã chợt nghe đến tiếng khóc nỉ non “oe oe oe” yếu ớt, là một bé gái.
Trong mắt Lâm Kỳ, đây thà nói là sinh con thì chi bằng nói là….. táo bón ấy.
Eric hưng phấn nhận lấy đứa nhỏ từ trên tay bà đỡ, Lâm Kỳ ló qua nhìn nhìn, quả thực rất nhỏ, đại khái chỉ lớn cỡ lòng bàn tay của một thanh niên trưởng thành mà thôi.
“Mau mau mau, cho em ôm một cái!” Rick vô cùng khỏe khoắn kéo giọng la to lên với Eric.
Rick thỏa mãn mà đem con gái mình ôm vào trên tay, lại thấy Lâm Kỳ ló đầu nhìn ở một bên bèn cười tủm tỉm đưa qua: “Cho cậu ôm một cái nhé?”
Lâm Kỳ lập tức lắc đầu như trống bỏi, đùa à, đứa bé nhỏ như vậy, lỡ như ôm xong khi trả lại thiếu mất thứ gì thì làm sao!
Mọi người đang cười nói thì sắc mặt Lâm Kỳ đột nhiên cứng ngắc, sờ sờ bụng, Salou lập tức khẩn trương lên ôm lấy cậu: “Sao thế? Bụng khó chịu ư?”.
Lâm Kỳ gật gật đầu, cảm thấy bụng dưới có chút đau thắt lại, vẻ mặt cứng đờ nói: “Tôi hình như cũng….”
Rick nghe thế hai mắt sáng loáng lên, vội vàng nhường ra nửa cái giường: “Mau tới nằm xuống, đúng lúc bà đỡ còn ở đây cậu liền tiện thể sinh trong này luôn đi”.
—— cậu cho là đi WC sao! Còn tiện thể sinh ở đây….
Lâm Kỳ đã không còn hơi sức đâu mà oán giận nữa, cậu liền dựa theo cánh tay Salou đỡ cậu mà nằm xuống, bà đỡ lại đây sờ sờ bụng cậu rồi bắt đầu cởi quần cậu.
“Làm.. làm.. làm.. làm gì vậy?” Lâm Kỳ kéo lấy lưng quần mình nói lắp bắp.
“Đương nhiên là đỡ đẻ cho cậu rồi, không cởi quần thì làm sao sinh được chứ?” Bà đỡ một bên nói một tên phủi tay cậu ra.
Lâm Kỳ đỏ mặt nhìn nhìn một đám nam nhân chung quanh, Eric vội ho một tiếng rồi ra khỏi phòng. Lâm Kỳ lại nhìn nhìn những người còn lại, phát hiện mấy tên này đều là không thể đuổi ra ngoài được. Rick mới sinh con xong còn chừa cho mình nửa cái giường nên kêu cậu ta ra ngoài quả thực không thể nào nói nổi, còn Salou thì đứa nhỏ cũng có cậu ta một phần thôi nên cũng không thể đuổi, bà đỡ lại càng không thể đuổi, Lâm Kỳ đành phải vặn vặn vẹo vẹo mà bị bà đỡ cởi quần ra.
Lâm Kỳ ngay cả đi WC cũng chưa từng bị vây xem qua, ngay khi sinh con thì lại bị kiên quyết vây xem như vậy…
Cả quá trình rất thuận lợi, Lâm Kỳ cũng không cảm thấy khó chịu lắm thì đứa nhỏ đã đi ra rồi, cũng nhỏ xíu à. Salou vui sướng mà đem con mình nâng ở trên tay đưa đến trước mặt Lâm Kỳ. Lâm Kỳ chìa tay chạm chạm vào đứa quỷ nhỏ nhăn nheo này, lộ ra một nụ cười vui vẻ, lại nói với Salou: “Cái này… thôi cậu ôm đi vậy”.
Salou hiểu ra là Lâm Kỳ sợ làm bé cưng bị thương nên cũng không miễn cưỡng nữa. Rick bên kia đã hoàn toàn hồi phục lại, đem đứa bé trong tay nhét vào trong lòng ngực của Eric xong thì tràn đầy sức sống mà đi ra ngoài: “Tôi đi nấu cơm, Lâm Kỳ, Salou, bữa tiệc mừng đầu tiên của con các cậu nhất định phải ăn ở chỗ của tôi đó nha!”
Ba nam nhân ở trong phòng nhìn nhau cười.