Chương 8: Muốn tránh cũng chẳng được, số phận à? (2)
Cô đến bên cái bàn gần cửa sổ rồi ngồi yên vị, Kỳ Phong liếc ánh mắt sắc lạnh rồi quay về chổ của mình. Ngồi một hồi cô mới để ý là bà cô kia đâu rồi? Chẳng lẽ trốn dạy rồi à? Cô đứng lên hỏi:
- Cô giáo đi rồi sao không thấy lớp trưởng lên giải quyết gì hết vậy? Lớp trưởng của chúng ta đâu rồi ta?- cô hỏi đầy mỉa mai làm ai kia tức giận đứng lên.
-Là mình!- Chất giọng trong trẻo nhưng đầy mùi giả tạo.
- Ô ô Lục Tú, mình có vài câu muốn hỏi cậu đó? Bản thân là lớp trưởng nhưng chẳng có tí gì là trách nhiệm cả? Cậu tệ thật đấy.- Cô cười đểu.
- Mình...mình...hức hức...hức xin lỗi.- Cãi lại chẳng được Lục Tú bật khóc khiến mọi người ai nấy cũng chạy lại an ủi, à quên Kỳ Phong còn chạy lại ôm cô ta nói chất giọng ngọt như mía lùi "Nín đi cục cưng, em không có lỗi." Ôi thần linh cô chịu hết nổi liền nói thêm:
- Thay vì khóc thì cậu đi kím cô giáo thì hay hơn không, nếu không dạy thì Hạ Đông Đông này xin phép đi ra khỏi cái lớp này!- nói rồi cô xách cặp ra ngoài lớp vừa đưng ngoài cửa Kỳ Phong cất tiếng:
- Biến đi con tiện nhân!
Cái gì! Dám sỉ nhục cô à? Cô còn chưa đánh Lục Tú thì may lắm rồi nhá, nhưng bây giờ hết tính kiên nhẫn rồi nhé, cô quay đến nhìn Kỳ Phong.
- Chỉ có anh mù không biết nhìn người thôi đó. Anh nên tìm hiểu kĩ về cô ta nhá.- Xong rồi cô đi ra khỏi lớp Kỳ Phong đứng dậy nhìn cô khó hiểu.
-Tìm hiểu ư?
Mọi người trong lớp rất hoảng loạn Đông Đông hôm nay sao mà đáng sợ thế Còn mắng khéo Lục Tú và Kỳ Phong à Trong đầu họ chất hàng ngàn chấm hỏi to đùng.
___________________________________________________________________________________
- Hừ! Cái lớp chẳng ra hệ thống gì cả! Bực mình thật!- Vừa đi cô vừa mắng thầm. Bỗng nhiên *choang* cô va chạm phải ai đó. Người đó bực mình nói:
- Lại là cô à Đông Đông, phiền phức ghê nhỉ?
Cái gì lại là giọng con trai!? Đưng nói là nam chính thứ 2 nha... Sao cô muốn tránh cũng chẳng đuợc vậy trời.... Số phận à?....