Chương 14: Thỏa thuận
Nói thật là tôi chưa bao giờ đến bước đường cùng như thế này, chẳng biết có phải là số mệnh đào hoa đến không đúng lúc hay không mà bản thân tôi thật sự không muốn có chuyện yêu đương gì xuất hiện ở đây.
Tôi từng mơ sẽ có bạch mã hoàng tử xuất hiện, cũng sẽ từng mơ cuộc sống hạnh phúc của mình sau này. Nhưng, khi giấc mơ đã thành hiện thực thì bản thân tôi lại không cảm thấy vui vẻ chút nào, thậm chí là còn có một chút chán ghét.
Bạn hỏi vì sao ư? Thật ra tôi cũng không biết là vì sao, tôi chỉ biết rằng mình muốn sống độc thân, âm thầm lại nhẹ nhàng. Không cần vướng mắc những rắc rối trong đời. Đôi khi con người ta cô đơn quá, mệt mỏi quá mới mong rằng sẽ có một người đến bên cạnh để mình dựa vào. Những ngày tôi nằm trong viện, đó là khoảng thời gian mệt mỏi nhất, ngày nào cũng mong rằng sẽ có một soái ca trong truyền thuyết xuất hiện kéo tôi khỏi bể khổ. Nhưng cuối cùng, chẳng có một ai cả. Khi tôi khỏi bệnh, có Bảo Bảo một bên làm bạn, có tiền tài, có niềm vui thì bỗng dưng tôi lại không nhớ đến cái gọi là"mong chờ tình yêu" nữa. Bởi qua chuyện này tôi biết, khi nào đến duyên tự khắc sẽ có người xuất hiện.
Tôi đứng dậy xin phép đi vệ sinh một chút, thật ra tôi có thể thuận tiện trốn thoát nhưng tôi lại không thể để Mộc Lan và Bảo Bảo dính vào rắc rối. Có tên công tử này kiểu gì cũng dính tôi như đỉa, ai nói đám công tử nhà giàu có da mặt mỏng, theo tôi thấy nó rất dày thì đúng hơn.
Thuận lời núp ở phía sau nhà vệ sinh rồi chuồn ra ngoai, vừa đi trên đường vừa nghĩ cách làm thế nào để gặp đươc người thầy giáo đáng quý. Tôi thật hối hận khi không xin số điện thoại hay địa chỉ của hắn. Chẳng lẽ lại đi một vòng thành phố để tìm.
Vừa cúi đầu vừa đi qua các ngõ hẻm, bỗng dưng ngang một ngõ cụt bước chân tôi khựng lại, nheo mắt nhìn kĩ vào xung quanh nơi đó. Không hiểu sao tôi có cảm giác nơi đấy có tiếng thở của con người. Cái ngõ cụt vừa tối vừa đen như thế này làm gì có ai dám can đảm mà chui vào đó. Nhưng tôi cam đảm, tò mò tiến đến gần đầu ngõ, chớp chớp đôi mắt nhìn xung quanh một chút.
"A"
Có bàn tay to lớn thò ra kéo tôi vào trong, chưa kịp hét lên một tiếng lớn để kêu cứu thì một bàn tay khác bịt miệng tôi. Cả thân người nằm gọn trong lòng người kia. Trong bóng tối tôi không thể thấy rõ gương mặt nhưng nhìn góc cạnh thật sự rất quen.
"ưm" Cử động miệng một chút, ý bảo hắn bỏ tay ra rồi có gì chúng ta cùng thỏa thuận.
Hắn rũ mắt xuống, cúi đầu nhìn tôi thật rõ. Bàn tay vẫn không buông lỏng dù chỉ một chút. Gương mặt hắn cách khuôn mặt tôi chỉ một bàn tay. Tôi thấy rõ đôi mắt nheo lại một chút rồi bật cười. Tôi không hiểu hắn cười vì cái gì nhưng tôi biết tên này không hề có ý định gì tốt đẹp.
"Đúng là nghịch tử, để ta tìm được xem ta sẽ xử lí con thế nào" Một giọng nói gắt gòng vang lên phía đầu đường. Tên kia quay người lại ép sát tôi vào thường, kìm chặt tay và chân không cho tôi cử động. Đầu cúi xuống dựa vào vai tôi làm tôi cảm tháy ngứa ngứa. Từ trong bàn tay hắn tôi cố phát ra tiếng.
"Suỵt" Tên này rất lịch sự bảo tôi im lặng. Rơi vào hang cọp đành phải nghe theo lời cọp thôi. Tôi rất ngoan ngoãn im lặng, đưa ánh mắt tò mò nhìn ra ngoài. Qúy bà đáng kính nặng nề từng bước chân đi ngang qua đây. Lâu lâu lại mắng lên một tiếng.
Điều đó không quan trọng bằng điều toi đang suy nghĩ trong đầu. Đó không phải mẹ của Tống Hàn Vũ hay sao? Tên này đang lẩn trốn bà ta chẳng lẽ...
Liếc mắt qua nhìn hắn, ngửi thầy mùi hương quen thuộc tôi liền hiểu ra. Tôi đoán hắn được ở nhà chắc cũng chẳng vui vẻ gì khi có một người mẹ ngày nào bắt con đi lấy vợ. Đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy hắn khổ sở như thế này. Một người như hắn lại phải rúc trong ngõ cụt tối tăm này, lại bị tooi phát hiện nên kéo tôi vào tròng cùng với hắn. Bỗng tôi lại nhớ đến lời hắn nói lúc trước. Chúng tôi thất sự rất có duyên.
Tôi bị một bên biến thái theo đuổi, đang trên đường đi tìm hắn giải vây. Hắn cũng rối rắm không kém, bị mẹ đuổi bắt như tội phạm, hắn lại trốn trong này không có đường ra. Nếu hai chúng tôi phối hợp giúp nhau có lẽ mọi chuyện sẽ ổn thỏa.
"ưm ưm" Lần này tôi vùng vẫy mạnh hơn. Không phải trừng mắt mà là mở to mắt có ý muốn nói. Hân nhìn tôi, rất hiểu ý mà tay hơi thả lỏng. Tôi thở phì phò một hơi, rồi nói liền.
"Đi ra"
"Không được" Hắn hạ giọng thấp xuống kể sợ người ngoài kia sẽ nghe thấy.
Tôi kéo tay hắn xuống nói rất nghiêm túc:"Đi ra, tôi sẽ giúp anh thoát khỏi vụ này"
Hắn nửa tin nửa không, bởi lúc trước trong bữa tiệc tôi đã kéo hắn vào rắc rối. Nhưng những gì tôi làm cũng đều có nguyên nhất, tại lúc trước hắn cứ cố ý gây sự tôi mới phải trả thù như thế. Còn lần này thì khác, ân oán đã xóa bỏ.
Tống Hàn Vũ cũng biết điều này, nhưng hắn không tin tôi là người tốt đến thế. Nheo mắt lại hỏi:" Đổi lại cái gì?"
"Tối giúp anh vụ này, anh giúp tôi xử lý tên này"
Hắn suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý, bổ sung thêm một câu:" Xử lý ai cũng được ngoài trừ mấy người tôi không có khả năng"
Tôi cười trừ, lo cho bản thân chưa xong đã lo cho người khác. Cầm tay hắn kéo đi, ban nãy trong bóng tối tôi không thể nhìn rõ bộ dạng của hắn. Bây giờ mới thấy lại làm tôi cảm thán. Trai đã đẹp mang áo quần rách cũng đẹp.
Đi một nửa liền kéo tay hắn hậm hực đi về phía trước, vừa đi vừa mắng thật lớn cố ý cho người nào đó nghe thấy:" Tôi đã bảo anh rồi, yêu đương mấy cô tiểu hư chảnh chọe ấy làm gì. Tôi giới thiệu giúp anh một người, đam bảo người này anh thấy liền thích"
Theo như tôi đoán, quý bà quay đầu lại nhìn thấy bóng dáng hai người vội chạy đến bên cạnh chúng tôi. Hậm hực mắng:
"Cô bỏ tay con tôi ra, ai cho cô nắm tay con trai tôi hả ả"
ánh mắt bà cứ dò xét tôi như vậy như ngày đầu tiên gặp. Vì lần đầu gặp tôi mang mặt nạ che hết một nửa, bây giờ tôi không mang mặt nạ, bà không nhận ra tôi cũng đúng. Nhưng tôi buồn cười nhất là bà cứ đổ oan cho người ta là động chạm vào con của bà. Dù bà có quá đáng đến mấy cũng chỉ dung túng cho đứa con trai của mình. Ngoài mặt thì cứ mắng mỏ hắn trong bên trong lại lo lắng đi tìm. Hắn có một người mẹ tốt như vậy mà không biết cách trận trọng bà làm bà vui từng ngày thật là đáng tiếc.
Tôi không chấp nhắt gì bà, thả tay hắn ra rồi rất cung kính cúi đầu nói một tiếng:"Chào Bác"
Bà nghe giọng quen quen. Lại liếc qua hắn một cái, hai hàng lông mày nheo lại một lúc rồi nhìn tôi đầy nghi ngờ:"Là cô?"
Tôi biết bà đã nhận ra tôi là cô gái đêm hôm đó. Với một người giàu có như bà mà những chi tiết nhỏ nhặt nhất như giọng nói hay dáng vóc mà bà cũng không nhận ra thì bà không phải là"Phu nhân Tống rồi".
"Thật xin lỗi, con đang đi tìm người yêu cho con trai của bác, may sao lạu gặp hắn ở đây, thật tốt quá"
Dứt lời xong đưa tay nhéo hông hắn ý bảo hắn phối hợp để diễn. Tống Hàn Vũ bị đau, lại có người dám chạm vào mông khiến vừa giận vừa ngại mà vừa không thể nói được gì. Chỉ tỏ ra bất mãn rồi hừ hừ quay mặt đi. Tôi cười hòa ái quay lại nói với bà:
"Đấy, bác thấy chưa, anh ấy vẫn chứng nào tật nấy. Kiểu như thế này làm sao có thể sinh quý tử cho bác đây"
"Cô là con trai tôi thuê đến? Tôi tìm cô thì lại không có, trúng lúc này cô lại xuất hiện"
"Bác à, cháu là người có thể dễ dàng để người khác thuê như vậy sao? Với lại cháu là người nói lời giữ lấy lời, cháu đã hứa với bác tất nhiên cháu phải thực hiện rồi"
Không ngờ tôi nói những lời vậy mà bà lại không tin, liếc mắt nhìn tôi một cái thật sắc rồi hừ lạnh:" Cô đừng tưởng tôi không biết, nó thuê người về nhiều rồi, ai cũng nói câu này tôi nghe đến thuộc làu"
"Mẹ, lần này là thật đấy"
Hình như hắn không biết nói dối, thấy bà nói như vậy bỗng hắn lại nhảy lên như con khỉ để cướp lời chứng minh cho điều này là đúng. Tôi xụ mặt xuống. Đưa chân đạp vào ngón chân lớn của hắn làm hắn đau đến mức nhảy lên ôm chân nhảy vòng vòng. Ánh mắt hung dữ nhìn tôi.
Tôi cười cười quay sang bà rồi nói:" Bây giờ bác có thể tin rồi chứ?"
Ngay lập tức bà phi như bay đên đỡ con trai yêu dấu của mình, không cần nghe lời giải thích của tôi ngược lại rất tức giận nói:"Ai cho cô dẫm đạp lên người con tôi hả, tôi nói cho cô biết, ngoài tôi ra không ai được đụng vào nó hết"
Tôi nghe xong muốn nhịn cười cũng nhịn không nổi. Bà chắc rất dốt môn ngữ văn, không biết bà có hiểu nghĩa của từ"dẫm đạp" là gì không nhưng lọt vào tai chúng tôi lại là một nghĩa khác.
Mặt hắn lúc xanh lúc trắng, người đi đường nghe xong lại che mặt lại đi thật nhanh. Chỉ có mình tôi da mặt dày vẫn nở nụ cười thân thiệt hòa ái.
"Con xin lỗi, chỉ là con muốn cho bác tin tưởng mà thôi. Tuần này con có thời gian rảnh để phục vụ bác đi tìm con dâu, mọi thứ bác để cho con lo liệu bác nhé"
Có lẽ khi tôi nói phục vụ bác tìm con dâu đã làm nguôi đi vài phần tức giận của bà. Sắc mặt hơi dịu đi một chút, nhìn tôi xong nhìn hắn rồi cuối cùng bỏ tay hắn ra đồng thời đẩy hắn về phía tôi:"Vậy tôi giao nó cho cô, nó mà mất đi sợi lông nào là cô biết tay"
Tống Hàn Vũ ngơ ngác bị chúng tôi đặt lên bàn thí nghiệm như chuột bạch. Từ đầu đến cuối hắn chỉ đứng như trời trồng, bỗng dưng bị mẹ mình đẩy về phía tôi hắn liền hiểu ra. Khuôn mặt đầy đau thương quay lại hỏi bà:" Mẹ à, sao mẹ có thể bán con dễ dàng như vậy?"
Lời nói hắn vừa thốt ra cũng chính là lời mà tôi muốn hỏi. Vì muốn tìm con dâu mà bà giao đứa con mà bà yêu thương nhất cho người xa lạ như tôi để tôi xử lí, tôi thật không hiểu bà là người cả tin hay là người có âm mưu gì khác?