Chương 17: Hồ Ly tinh (1)
Nghe xong, khuôn mặt tôi xụ xuống. Kiểu giống nhue gần khóc, hoảng hốt nhìn cô: " Cô, cô nói có ruồi trong trà?"
Không đợi chị chủ quán ra, cô ta nhìn tôi rất cay nghiệt:" Đúng vậy. Con ruồi đó suýt chút nữa làm tôi nghen ch.ết"
Đôi mắt tôi rưng rưng, thò tay xuống nhéo hông mình một cái để nước mắt chào chực, tôi nắm tay cô rất thành khẩn:" Alaska, alaska của tôi đâu rồi. Cô đã làm gì nó rồi"
Cô ta khó hiểu nhìn tôi một chút, rồi có lẽ nhớ để cảnh ban nãy, không dám thân mật với tôi một chút nào. Hất tay tôi ra thật nhanh, đứng cách xa một khoảng rồi nói:" Alaska nào? Tôi có thấy con chó nào ở đây đâu?"
Alaska là tên của con chó mà cười ta thường nuôi. Nên khi nói đến tên đó là ai ai cũng nghĩ tôi đang nói về một con chó.
Bà nhìn tôi một cách đầy khó hiểu nhưng chẳng nói một cậu. Ban nãy nói rất nhiều nhưng khi đến lượt tôi nói bà lại im lặng. Giống như bà đang thử tôi chứ không phải là nhờ tôi chấm điểm cho con dâu của bà.
Còn Tống Hàn Vũ thì gặp chuyện ảnh hưởng đến hắn, hắn sẽ tội nghiệp nhồi thu lại một góc, nhưng gặp chuyện về người khác, hắn lại bứng thú ngồi dỏng tai lên nghe. Quả thật, mức độ lật mặt của hắn đã lên đến tầm max lever bậc cao thủ rồi.
Tôi tủi thân, mắt rưng rưng mắng lại:" Sao cô lại có thể nói là không biết? Alaska là con rùa tôi nuôi từ bé. Bây giờ nó đi theo tôi để xem mắt con dâu cho bác đây, nó mất tích rồi, cô nói nên phải làm sao đây hả?"
Tôi vừa nói vừa ám chỉ, nhiều người quay lại nhìn rồi dùng ánh mắt trách móc về cô, còn tôi lại có nhiều ánh mắt đáng thương nhìn về tôi.
Cô gái kia lắp bắp nói:" Tôi...tôi thật sự không biết đó là thú cưng của cô, ai biết được trên này lại có người đi nuôi ruồi rồi con mang ruồi theo cơ chứ?"
"Cô nói không biết là có thể chối bỏ trách nhiệm à, mới vừa nãy ai nói là yêu thích động vật, bây giờ con alaska của tôi đâu rồi? Cô đã làm gì nó rồi? Hả?"
Tôi đứng bật dậy, hai hàng nước mắt chực trào ra. Cô nhìn tôi một lát rồi ngậm miệng, không biết nói gì hết liền quay qua cầu bựa bác gái yêu quý ngồi một bên.
Bác thở dài lắc đầu:" Nó hỏi thì cô cứ trả lời đi"
Tôi đoán là trong lòng cô ta đang ngạc nhiên và không ngờ. Người này phút trước còn thân mật với cô, bảo cô gọi là mẹ, một phút sau liền trở mặt nhanh như vậy. Chẳng lẽ cô đã làm gì sai sao? Phản ứng như vậy cũng là bình thường nhưng sao bác gái lại nói cô như vậy.
Tôi ngồi cười thần trong lòng, ai biết được con người ta sẽ như thế nào. Nhất là những người như bác, để trở thành một quý tộc là không phải dễ dàng. Lâu lâu bác cũng giả bộ trở thành ngu ngốc để lừa gạt người, đến chính cả tôi cũng bị lừa một phen.
Lặng thầm thở dài trong lòng, ngoài Bảo Bảo ra thì có ai đối thật lòng với tôi đây. Tôi cũng không thể chịu được không khí giả tạo ở nơi đây. Đứng bật dậy, dùng đôi mắt ửng đỏ đầy đáng thương nhìn xung quanh một lượt. Đi đến bên cạnh cô gái xinh đẹp ấy. Nói một câu xanh rờn:
"Hồ ly tinh cất đuôi không kĩ, lỡ bị tôi đạp rồi, thật xin lỗi"
Thấy tôi đi ra ngoài, Tống Hàn Vũ cũng đứng bật dậy chạy theo:" Chị ơi, đợi em theo với"
Khi hắn thốt lên câu đó, khuôn mặt hắn có biết hai nhiêu là niềm vui. Bởi từ lúc đầu tôi nói tôi là chị họ của hắn, vậy nên khi hắn chạy theo tôi cũng khối hợp diễn. Khi được ra khỏi tù thì con người ta luôn để ý những thứ nhỏ nhất mà.
Đúng vậy, trong cuộc chiến lần này, tôi từ một người qua đường trở thành một nữ chính mạnh mẽ lật đổ được chính quyền. Dành lại độc lập từ tay địch. Tôi thầm nghĩ, khuôn mặt xinh đẹp đó sẽ hận tôi đến cỡ nào. Chắc cô ta nhìn tôi muốn thủng mắt, muốn lột da luộc chính tôi trên nồi.
Tôi nhỏ nhắn thế này mà ngồi trên nồi luộc thì sẽ như thế nào nhỉ?
Aizzzz, tự gõ đầu mình một cái, đi với tên kia tôi liền có những suy nghĩ có thể gọi là "crazy" mất tiêu rồi.
Tôi cứ nghĩ chuyện này sẽ kết thúc, ai ngờ đu được mấy đường, người bác gái yêu quý cầm túi xách chạy ra và hét to rằng:" Con ơi, đợi ta với"
Từ "con "này tôi nghĩ là bác nói tôi. Bởi đôi mắt của bác cứ nhìn tôi mãi. Tống Hàn Vũ quay lại lên tiếng, tỏ thái độ bực mình:" Mẹ à, sao mẹ chọn con dâu như mua cá ngoài chợ thế?"
"Chợ sao nào, lâu rồi mẹ chưa đi chợ nên nào biết cá ươn hay cá thối"
Tôi đứng một bên phụt cười, cá ươn hay cá thôi có cái gì khác nhau sao? Nhưng hai mẹ con nhà này công nhận nói chuyện thật hack não làm tôi không biết vấn đề chính mà hai người đang nói là nói cái gì. Nhưng cũng thật buồn cười, ngẫm đi ngẫm lại, nhà này chính là nuôi một đống tắc kè hoa, thay đổi thấy thường.
Bà quay lại định nói với tôi cái gì đó nhưng Tống Hàn Vũ lại cướp lời nói tiếp:
"Bộ mẹ không sợ cô ta đến trả thù sao? Xem người ta như trò đùa vậy, họ vẫn có lòng tự trong riêng chứ!"
Tống Hàn Vũ nói xong, tôi lặng lẽ mỉm cười. Dù hắn vô tâm là thật nhưng hắn vẫn cứ biết suy nghĩ cho người khác. Nhìn xem, khi hắn trốn chạy được rồi lại lo lắng cho người khác. Đôi khi, nụ cười cợt nhả thường xuyên xuất hiện trên môi hắn chỉ là giả đi.
"Không biết, chuyện này cũng không phải là do mẹ. Nếu có chuyện phải nhờ người giải quyết thôi"
Bỗng dưng ánh mắt bác ấy nhìn tôi làm tôi cảm thấy thật ơn lạnh... Trong đầu tôi có tiếng chó sủa vang lên đâu đây. Có tiếng chó, nhất định là có chuyện rồi...