Chương 84: Sự việc còn uẩn khúc (phần 1)
Tôi cười lạnh: “Tôi có thể chữa khỏi bệnh cho Trần Thái Linh, khiến cô ta tỉnh lại chỉ trong chốc lát”.
Mọi người đều ngơ ngác, rất nhiều người đã nhận ra, chúng tôi đối đầu nhau.
Trương Vân Sơn cười đáp: “Sơn Thành, cậu có cách gì khiến Trần Thái Linh tỉnh lại đây? Tôi đợi được mở rộng tầm mắt”.
Rất rõ ràng, Trương Vân Sơn cho là tôi không làm được.
Tôi cười hề hề đáp: “Mọi người cứ nhìn cho kỹ, xem thế nào là bác sĩ chân chính nhé”.
Tôi mặc kệ Trương Tử Đào, đi thẳng đến trước mặt Trần Thái Linh, nhấc tay phải lên, tát cho Trần Thái Linh một cái thật mạnh.
Trần Thái Linh ăn một cái tát của tôi, suýt chút nữa thì lăn ra đất, trên mặt cô ta xuất hiện năm dấu ngón tay đỏ bừng.
Ai ai cũng thảng thốt, hít sâu một hơi, im phăng phắc.
Trưởng thôn hét lên: “Cậu điên rồi à?”
“Trương Sơn Thành, tên khốn này!”
Thím Trần chạy vội đến, túm lấy cổ áo của tôi, hét: “Trương Sơn Thành, cậu dám đánh con gái tôi à, tôi phải giết cậu, tôi phải giết cậu!”
Mọi người đều nghĩ tôi mất não hoặc phát điên rồi, ai ai cũng chỉ trích tôi.
“Ha ha, đây là y thuật mà anh nói đấy à?”, Trương Tử Đào chế giễu tôi, nói: “Trương Sơn Thành, anh đúng là đồ điên”.
Trương Vân Sơn cũng bực bội nói: “Trương Sơn Thành, cậu thấy chỗ này còn chưa đủ loạn à?”
“Mau tránh ra, để tôi đưa bệnh nhân đi”.
Tiên nữ Thanh Thuỷ nói với tôi, Trần Thái Linh bị sợ hãi đến mất hồn, chỉ cần đánh một cái là sẽ hoàn hồn lại ngay, cô ấy bảo tôi tát cho Trần Thái Linh một cái thật mạnh, nên tôi cũng làm theo y vậy.
Tôi cũng không ngờ tôi chỉ tát nhẹ một cái chứ không hề dùng sức, mà mặt Trần Thái Linh đã in hằn vết tay tôi rồi.
Cảnh sát Tiểu Trương cũng phẫn nộ nhìn tôi: “Anh dám đánh người ngay trước mặt cảnh sát à?”
Trưởng thôn hét lớn: “Có ai không, ra đây lôi Trương Sơn Thành ra ngoài, nhốt lại cho tôi”.
Trần Kế Tần và Trương Tử Đào nhào về phía tôi, túm chặt lấy cánh tay tôi, tôi vội vã hất tay họ ra.
“Hu hu!”, đúng lúc này, Trần Thái Linh đột nhiên bật khóc, che mặt lại khóc thật to.
Tất cả mọi người đều ngây ra, mấy người dân làng đang nhào về phía tôi cũng dừng chân tại chỗ, mặt Trương Vân Sơn kinh ngạc thấy rõ, không dám tin vào mắt mình, tôi quả thực đã tát cho Trần Thái Linh tỉnh lại.
Vẻ mặt Trần Thái Linh vô cùng sợ hãi, lại đúng lúc nhìn sang Viên Khắc Lương đang nằm trước mặt mình, sợ đến mức người rơi khỏi ghế, đổ ập xuống đất.
Tôi vội chạy lại gần, đỡ lấy Trần Thái Linh, nói: “Đừng sợ, đừng sợ”.
Trần Thái Linh ôm chặt lấy tôi, rúc đầu vào lồng ngực tôi khóc thật to.
“Đừng sợ”, tôi thuận tay ôm lấy Trần Thái Linh, vỗ vỗ lưng cô ta như dỗ dành một đứa trẻ, nói: “Thở sâu, thở sâu ba lần, sau đó thở hắt ra thật mạnh”.
Cảm xúc của Trần Thái Linh dần dần ổn định lại, lúc này cô ta mới nhận ra là đang ôm chặt lấy tôi, vội vã rụt tay lại, mặt đỏ bừng, cứ như một con thỏ bị sợ hãi.
Lúc Trần Thái Linh không khống chế được cảm xúc mới ôm lấy tôi, tôi cũng chỉ an ủi cô ta thôi, nên không ai nói gì.
Thím Trần vội vàng chạy đến bên cạnh, đi giày cho Trần Thái Linh.
Đột nhiên Trương Tử Đào hét lớn: “Trương Sơn Thành, đây là cách chữa bệnh mà cậu nói à?”
“Cậu xem cậu đánh Trần Thái Linh ra thế nào kìa? Mặt cô ta sưng hết cả lên rồi”.
“Không hiểu y học thì đừng có thể hiện ở đây”.
“Tôi cũng cạn lời, tôi còn chưa nói gì mà hai bố con họ đã nhảy vào công kích tôi rồi”.
Tôi bĩu môi, nói: “Ồ, y thuật của tôi kém à?”
“Bao nhiêu con mắt đang nhìn đấy, cậu dám chê y thuật của tôi kém?”
“Các người bảo bệnh của Trần Thái Linh nguy hiểm, loay hoay nửa ngày cô ta cũng chẳng tỉnh lại, giờ các người dám chê tôi kém cỏi?”
Trương Vân Sơn đáp: “Đúng là Trần Thái Linh đã tỉnh lại, thật ra lúc nãy tôi đã nhấn huyệt vị, kích thích kinh mạch cho cô ta, giúp cô ta tỉnh lại”.
“Đúng lúc cậu chạy đến tát cho cô ta một cái, khiến cô ta tỉnh lại luôn”.
“Nếu không có tôi kích thích huyệt vị thì sao Trần Thái Linh có thể tỉnh lại được chứ”.
Tôi ngây người ra ngay tại chỗ, tôi gặp rất nhiều người mặt dày rồi, nhưng chưa có ai vô liêm sỉ đến mức này.
Rất nhiều dân làng đều tỏ vẻ như đã hiểu được sự thật, họ cũng nghĩ rằng đánh người không thể chữa được bệnh, tất cả là công của bác sĩ Trương.
Tôi cũng không muốn tranh luận nhiều làm gì, chỉ cười đáp: “Bác sĩ Trương, không sai, chính là công của ông”.
“Đấy ông xem, có bao nhiêu dân làng ở đây, hay là chúng ta nói chuyện cửa hàng đi?”
Nghe đến hai chữ “cửa hàng”, mặt của Trương Vân Sơn tái mét, mặt của Trương Tử Đào cũng xám ngắt lại, hai bố con không ai nói được câu nào.
Về chuyện cửa hàng, rất ít dân làng biết, nhưng tôi đã nhắc đến rồi thì không bao lâu nữa cả thôn này sẽ biết thôi.
Sau đó, đội trưởng Lý tr.a hỏi về những gì Trần Thái Linh đã trải qua.
Trần Thái Linh nói với mọi người, tối qua Viên Khắc Lương uống say, ngủ quên mất, sáng sớm nay mẹ chồng cô ta gọi hai người ra ăn cơm, lúc Trần Thái Linh tỉnh lại thì thấy Viên Khắc Lương đã ch.ết rồi.
Ánh mắt Trần Thái Linh tràn đầy sợ hãi, mới đó đã bật khóc.
Tôi nhìn vào mắt Trần Thái Linh, nghe được thông tin hoàn toàn khác, Đúng là Viên Khắc Lương uống say, nhưng không hề ngủ mất, mà anh ta bắt Trần Thái Linh cosplay chó ngay trên giường.
Sau đó hai người cãi nhau, rồi sau đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì Trần Thái Linh không nghĩ tiếp nữa, nên tôi cũng không biết.
Tiếng bàn tán của dân làng rộ lên, bảo rằng Viên Khắc Lương ch.ết giống hệt như Trần Kế Văn, đều là uống say sau đó không tỉnh lại nữa.
Tôi nghĩ trong đó chắc chắn có gì đó mờ ám, may mà bây giờ tôi có thể nhìn thấu nội tâm của phụ nữ, nếu không tôi cũng sẽ nghĩ giống như dân làng.
Sau đó, cảnh sát đưa thi thể đi kiểm tr.a nguyên nhân cái ch.ết.
“Để tôi khám nghiệm cho”, tôi nói: “Tôi cũng học y mấy năm, nên cũng khá hiểu về tình trạng này”.
Thực ra tôi không hiểu gì, nhưng tiên nữ Thanh Thuỷ muốn tôi đi khám nghiệm để luyện tay.
Vốn tôi chỉ định học chữa bệnh cho người sống, nhưng tiên nữ Thanh Thuỷ nói với tôi, có rất nhiều y thuật phải học từ trên thi thể người ch.ết.
Nên cô ấy muốn tôi luyện tay, cũng để cho Trương Vân Sơn biết sự lợi hại của tôi, quan trọng hơn nữa là, tiên nữ Thanh Thuỷ cũng cảm thấy cái ch.ết của Viên Khắc Lương có uẩn khúc nào đó.
Hoặc nói cách khác, cái ch.ết của Trần Kế Văn cũng không liên quan gì đến tôi, còn về cái nghề làm thầy khai quang cho thôn, tập tục này có hơi vô căn cứ.
Tôi đã hiểu được ý của tiên nữ Thanh Thuỷ, cô ấy cho là, cái ch.ết của những người trong thôn đều rất kỳ quái, có thể là do người làm.
Mọi người đờ ra nhìn tôi, không ai tin tôi sẽ kiểm tr.a ra được cái gì, muốn khám nghiệm thi thể người ch.ết thì phải là những pháp y chuyên nghiệp.
Không thể bắt mạch cho người ch.ết, phải dùng công cụ và giải phẫu xét nghiệm mới tìm được nguyên nhân cái ch.ết.
Nhưng thường thì ở nông thôn, sau khi có ai ch.ết đi, người nhà họ sẽ không giải phẫu thân thể, mà chỉ lấy máu hoặc chụp ảnh nọ kia thôi.
Trần Kế Tần nói: “Trương Sơn Thành, mày lại muốn gây chuyện gì đấy?”
Trương Tử Đào nói: “Đừng có làm vướng chân vướng tay người thi hành công vụ”.
Hai tên này lúc nào cũng muốn chống đối tôi, cô cảnh sát họ Trương kia cũng chạy lại: “Đừng có làm chậm trễ quá trình phá án của chúng tôi, tránh ra”.
Ai cũng cho rằng tôi đang gây thêm phiền phức.
Đúng lúc này, trưởng thôn chạy từ ngoài vào, sau lưng có rất nhiều người đi theo, có cả Lâm Ngọc Lam và Sở Tuyết Tương.