Chương 3: Bảo bối
Bùi Minh Tiêu nhìn avatar trên weixin, đúng là tài khoản của Khương Hựu không sai.
Bấm vào tài khoản, số điện thoại cũng hoàn toàn chính xác.
… Chẳng lẽ bị trộm số?
Hay là trượt tay gửi nhầm cho mình?
Không trách được Bùi Minh Tiêu, vì Khương Hựu chưa từng dùng giọng này nói chuyện với hắn bao giờ. Nhìn khung chat của cả hai, số tin nhắn cả hai gửi cho nhau trong một năm có thể dùng hai bàn tay đếm được.
Nội dung cơ bản đều giống nhau.
Ông nội gọi cậu về ăn cơm
Cậu hai gọi anh về ăn cơm
Cậu ba gọi anh về ăn cơm
Cậu hai và cậu ba gọi anh về ăn cơm
Không hề có lấy một cái ký hiệu nào nói chi là sticker biểu cảm — Chính là cái hình tỏ vẻ đáng yêu kia.
Đúng là khác thường. jongwookislove.wordpress.com
Ngón tay vuốt nhẹ lên màn hình, Bùi Minh Tiêu đang suy nghĩ có nên nhắn tin hỏi hay không. Nếu là bình thường, hắn sẽ không bao giờ có tâm trạng đi tìm hiểu thế giới tinh thần của đối tượng bên kia, nhưng mà tối hôm qua hắn không tham gia bữa tiệc sinh nhật của Khương Hựu, hắn cảm giác mình thiếu nợ người ta, chẳng qua là chưa có thời gian để thương lượng với đối phương muốn bồi thường thế nào.
Đang ngồi suy nghĩ, thấy avatar của Khương Hựu đã đổi thành hình khác.
Vốn là hình trái bóng biểu tượng NBA, giờ đã đổi sang hình con chó có cái đầu to, hai chân của nó bám lên mép bàn, mắt nhìn chằm chằm dĩa thức ăn, đôi mắt rũ xuống giống y hệt Khương Hựu.
Bùi Minh Tiêu thậm chí có thể tưởng tượng được, nếu như tấm hình này biết nói, lúc mở miệng con chó chắc chắn sẽ trông vô cùng đáng thương kêu “ư ử~”.
Ngay sau đó, tên weixin của Khương Hựu cũng đổi. Từ “Dữu tử” thành “Dữu tử đệ nhị”, hoàn toàn không đoán ra được mục đích của hành động này.
… Xem ra tối hôm qua bị kí.ch thích không nhẹ.
Chờ gặp người phối ngẫu hợp pháp của mình này, nhất định phải trò chuyện cho phải quấy mới được.
Bùi Minh Tiêu lời ít hiểu nhiều trả lời lại: Mua đi
… jongwookislove.wordpress.com
Lúc nhận được tin nhắn trả lời của Bùi Minh Tiêu, Khương Hựu đang trong tiệm trang sức, thử chiếc kẹp cà vạt đính kim cương xanh.
Bình thường rất ít có cơ hội mặc lễ phục, ngoại trừ đi fashion show ra, một năm cũng chưa chắc được mặc mấy lần, hắn vốn là có chút do dự, nhưng khi thấy hai từ “mua đi” đập vào mắt, liền dứt khoát đưa thẻ cho nhân viên, “Cà thẻ, cám ơn.”
Dù sao cũng không phải tiền của hắn, mua về chơi cũng được. Viên kim cương to như vậy, cho dù sao này ném vào phòng đấu giá cũng không lỗ, nói không chừng còn lời.
Với lại tiền này không đem xài thì để làm gì, cho hai cẩu nam nam kia sống hạnh phúc hết nửa đời sau à?!
Hắn phải xài tiền của Bùi Mình Tiêu, xài thiệt nhiều! Để cho cặp tình nhân đó uống gió Tây Bắc(1)!
(1) Hán ngữ thành ngữ, chỉ không có đồ ăn, bụng trống không, chỉ có thể uống gió lạnh Tây Bắc.
“Quý khách, chiếc kẹp cà vạt này gói lại bỏ vào rương bảo hiểm xong, xin hỏi có cần phái người đưa quý khách về nhà không?”
Cô nhân viên cắt ngang vở kịch đang diễn ra trong đầu Khương Hựu, kim cương có giá trị cao, mua ở cửa hàng thế này rất dễ bị để ý, sợ gặp phải chuyện phiền phức không đáng có, quầy chuyên doanh sẽ luôn hỏi có cần được hộ tống không.
Khương Hựu lại không sợ những thứ này, chủ yếu là không lái xe, xách đi thì nặng, nói, “Tạm gửi lại ở chỗ của cô trước, ngày mai tôi quay lại lấy.”
Hẹn xong giờ lấy với nhân viên, Khương Hựu xách túi lớn túi nhỏ rời khỏi cửa hàng — Vừa tiêu xong số tiền mồ hôi nước mắt của tr.a tr.a Tiêu, chân trước bước khỏi trung tâm mua sắm thì chân sau Tống Nam Kha đã gọi điện kiếm.
“Dữu tử, mày khỏe chưa, đi chơi hông?!”
“Đi đâu?” Mấy chỗ bình thường hay tới đã đi đến chán rồi.
“Trầm nhị hẹn chúng ta đi đánh mạt chược, réo tao cả ngày mà tao không đi. Bực mình, cái thứ tiểu nhân nói xấu sau lưng mày còn dám đi gặp tao… Nhưng mà nó nói ở thành Nam mới mở một câu lạc bộ, ở đó toàn là 1 thôi, tụi mình đi thử đi, hehe”
Trầm nhị là nhị công tử của Trầm gia, chính là người bạn tối hôm qua rủ hắn đi đánh cò quay Nga.
Sau hôm qua, Khương Hựu muốn tránh xa người này càng xa càng tốt, nhưng mà đi chơi với Tống Nam Kha thì cũng được.
Không phải đi tìm 1.
Hắn chỉ không muốn về nhà thôi.
Khương Hựu nói tên trung tâm thương mại mình đang ở, không lâu sau đã thấy chiếc xe thể thao màu hồng chói mắt xuất hiện.
Hai người đến câu lạc bộ, sau khi xác minh thân phận, Tống Nam Kha còn chưa kịp đá mắt với anh phục vụ, đã thấy Trầm nhị dẫn theo mấy người bạn đi ra từ thang máy của hầm đậu xe, gọi, “Dữu tử, Nam Kha, đúng là hai người rồi! Mau mau vào chơi!”
“** má.” Tống Nam Kha liếc mắt, “Tao không biết là nó tới, tụi nó đi đông không tiện vạch mặt, hay chúng ta về đi.”
Khương Hựu kéo Tống Nam Kha lại, “Thôi, gặp nhau là duyên phận, chơi xíu cũng không sao, để nó khỏi nghĩ là tao có tật giật mình.”
Tống Nam Kha không hiểu “có tật giật mình” là sao, lờ mờ đi tới chỗ ghế lô.
Đi cùng Trầm nhị chính là mấy người ngày hôm qua, người nào cũng dẫn theo bạn trai hoặc bạn gái. Ngồi vào bàn, đánh hai ván mạt chược, Trầm nhị nhìn bạn trai mình dẫn theo, nói, “Đi, qua tiếp Dữu tử.”
Cậu bé đỏ mặt đi qua chỗ Khương Hựu, Khương Hựu cũng không làm khó, rút điếu thuốc ra, để cho đối phương châm lửa, vậy thì coi như cũng nhận sự lấy lòng của Trầm nhị.
Vì đắc tội Khương Hựu, Trầm nhị suy nghĩ cả ngày làm sao để xin lỗi, kéo mãi vẫn không lay chuyển được Tống Nam Kha. Bây giờ nhìn lại, có vẻ đối phương không để tâm tới chuyện tối hôm qua, hắn liền yên tâm, cũng trở nên hoạt bát hơn.
Người ta luôn nói con nhà giàu xa hoa dâ.m đãng, nhưng trong giới bọn họ mà nói, đó chẳng qua chỉ là một thủ đoạn thu thập tin tức thôi.
“Dữu tử.” Hắn giả bộ tò mò hỏi, “Sao tối hôm qua Bùi tổng không tới? Ở công ty có chuyện gì sao?”
Khượng Hựu lấy thêm bài, nét mặt không hề thay đổi, nói, “Trầm nhị, chúng ta tuy chơi chung với nhau nhưng mà cũng chưa thân tới mức có thể nói cho nhau nghe chuyện trong nhà.”
Câu này nói ra không hề cho đối phương mặt mũi, Trầm nhị thoáng chốc đổi sắc mặt, mấy người khác thì mắt nhìn mũi mũi nhìn ngực, không gian bỗng chốc trở nên im lặng.
Trầm nhị tức muốn nổ phổi, suy nghĩ tới gia thế hai gia đình sau lưng Khương Hựu mà nhịn lại, gương mặt trắng xanh gắng gượng nặn ra nụ cười, nói, “Dữu tử, là tôi đang quan tâm cậu mà!”
Khượng Hựu “À” một tiếng dài, “Thì ra là quan tâm… Vậy cậu muốn nghe tôi nói gì, anh nhà tôi không tôn trọng tôi, chúng tôi sắp sửa ly hôn?”
Trầm nhị hoàn toàn bị nghẹn lời.
“Không nghĩ tới anh ấy có chút chuyện phải lo, không tới tham gia tiệc sinh nhật của tôi được lại kéo tới nhiều sự ‘quan tâm’ như thế.” Khương Hựu ngã bài, “Hồ rồi, tôi không chơi nữa.”
Vừa nói hắn vừa mở weixin lên, nhấn hình micro thu tin nhắn thoại, “Em đang ở câu lạc bộ Hào Đình, uống hơi nhiều, cho người tới đón em đi.”
Hắn hơi dừng một chút, giọng mềm đi, ra vẻ ai oán nói, “Em chưa từng tới chỗ giống thế này, ai mà biết loại người gì cũng có, đáng sợ ghê.”
Lúc thu tin nhắn hắn hơi nghiêng màn hình về trước, người xung quanh thấy rõ tên của người được nhận.
Bùi Minh Tiêu.
Có thể dùng giọng này nói chuyện với Bùi tổng, xem ra đối phương thật sự đối với hắn là muốn gì cho đó, cưng chiều vô vàn. Chỉ có Trầm nhị biết, câu “loại người gì cũng có” là nói cho mình nghe, sắc mặt rất tệ.
Khương Hựu vừa liếc nhìn phản ứng của mọi người vừa cất điện thoại vào, sau đó nhấn vào tin nhắn được gửi hai phút trước, dùng tốc độ nhanh như chớp thu hồi về!
Dựa theo sự bận rộn của Bùi Minh Tiêu, chắc chắn là chưa kịp nghe tin nhắn. Cho dù có nhìn thấy, thấy bị thu hồi thì cũng sẽ không hỏi — Bùi Minh Tiêu làm gì rảnh rỗi để tâm tới hắn chứ.
Khương Hựu tự khen mình thông minh trong lòng, tay bấm đặt xe dặn nửa tiếng sau đến đón mình.
Nghe nói hắn không chơi mạt chược nữa, nhóm công tử liền đổi sang chơi bi da. Khương Hựu không có hứng thú với bộ môn này, chơi xong một ván, hắn thừa dịp đang xếp lại bi, cảm thấy chán ngắt nói, “Tài xế sắp tới rồi, không chơi nữa.”
“Đừng Dữu tử, bi cũng xếp xong rồi.” Có người giữ hắn lại, “Chúng ta khó khăn lắm mới tụ họp, ở lại chơi thêm lát nữa đi!”
“Đúng vậy, đúng vậy…” Nhóm công tử thay nhau tới khuyên, làm Khương Hựu thấy phiền, muốn dứt khoát bỏ về —
“Rầm” một tiếng, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, cánh cửa đập vào cây cản, tiếng động đột ngột vang lên làm mọi người giật mình.
Cả bọn cho là phục vụ không hiểu chuyện, nhíu mày nhìn ra cửa, thấy một người đàn ông cao lớn đứng đó, ánh mắt chậm rãi quét nhìn căn phòng, như là tìm người.
Hắn mặc áo sơmi màu xám tro, bên ngoài khoác áo vest đen. Con ngươi có màu hơi nhạt hơn người bình thường, chính là màu gần giống như hổ phách, cho dù chỉ đứng cách không xa, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy rất khó với tới.
Một lát sau, ánh mắt hắn dừng lại, sải bước đi tới bàn bi da, mọi người mới nhận ra đây là ai.
“Bùi, Bùi tổng?”
Bùi Minh Tiêu khẽ gật đầu với người đó một cái, sau đó chuyển ánh nhìn sang Khương Hựu, nói, “Đi thôi, về nhà.”
… jongwookislove.wordpress.com
Vào ngày tiết khí của phương Bắc, cũng chính là thời điểm lạnh nhất, chẳng biết lúc nào trên trời đã bắt đầu có tuyết rơi.
Bởi vì không tính ở lại lâu nên tài xế của Bùi gia không đậu vào bãi, mà chờ trước cửa. Đi ra cửa, Khương Hựu đi sau lưng Bùi Minh Tiêu, chân thất thểu đi, đầu óc mơ hồ không rõ.
Cho đến khi lên xe, tuyết dính trên áo tan thành nước chạm vào da lạnh lẽo, Khương Hựu mới tỉnh hồn lại — Ủa tự nhiên đi theo Bùi Minh Tiêu về nhà là sao?
Ủa đang tính không về nhà mà
Ủa mày đang làm cái gì vậy
Khương Hựu mím môi, gương mặt nhỏ trầm xuống. Ngay sau đó hắn ý thức được, Bùi Minh Tiêu đúng là không phải đối tượng kết hôn hợp tiêu chuẩn.
Xe đậu cách cửa khá gần, Bùi Minh Tiêu không khoác áo khoác, chỉ vắt bên cánh tay.
Cũng không thèm cho hắn mượn để tránh lạnh.
A, đúng là đồ đàn ông cặn bã, Khương Hựu chán ghét nhích ra xa tr.a tr.a Tiêu.
Nghe thấy tiếng động, Bùi Minh Tiêu cuối cùng cũng mở mắt, nói, “Tôi thấy cậu cũng uống không nhiều lắm.”
Nói vậy là sao, ý kêu mình gạt hắn? Một ngọn lửa xông lên đỉnh đầu, giọng của Khương Hựu bất chợt tăng lên, “Vậy bao nhiêu mới coi là nhiều, say như ch.ết? Khóc lóc quậy phá?”
Bùi Minh Tiêu: “Tôi không có ý đó.”
“À, vậy tôi hiểu rồi.” Khương Hựu giễu cợt, “Tôi chắc là giống mấy bà vợ trách móc, khóc lóc than thở chồng tôi không tới dự sinh nhật, khiến cho tất cả mọi người trong Tân Thành đều nghe thấy tiếng tôi bị tát, đúng không?”
Bùi Minh Tiêu: “…”
Quả nhiên vấn đề xuất phát từ chỗ này.
Hắn dùng hết kiên nhẫn của cả đời mình giải thích, “Hôm qua ở Thụy Điển gặp bão tuyết, chuyến bay bị delay mười mấy tiếng. Lần này trách tôi không sắp xếp lịch trình chu toàn, cậu muốn bồi thường cái gì thì cứ nói.”
Nghe được nửa câu đầu, Khương Hựu sợ run lên, không nghĩ Bùi Minh Tiêu sẽ giải thích với mình.
Cho đến nửa câu sau, ngọn lửa vất vả lắm mới dập được, giờ này lại bùng to hơn.
“Muốn bồi thường” là sao?
“Cứ nói” là như nào?
28 năm qua của người này là đồ bỏ à? Trí tuệ xúc cảm dùng để nuôi não hết rồi à?
Mình vì muốn bồi thường nên mới nổi giận?
Ai mà thèm cái số tiền ít ỏi đó chứ?
Dù sao sau này cũng phải vạch mặt, bây giờ cứ liều mạng luôn đi! Khương Hựu xắn tay áo lên xoay người —
Vừa lúc va phải ánh mắt của đối phương.
Bùi Minh Tiêu chống cùi chỏ lên tay vịn, ngón tay đỡ huyệt thái dương. Ánh trăng từ bên ngoài rọi xuống, khiến cho ngũ quan thâm thúy của hắn thêm tinh tế, cũng làm cho mệt mỏi trên gương mặt không thể lẩn trốn.
Nếu đúng như lời hắn nói, hắn bị kẹt ở Malmo mười mấy tiếng đồng hồ… Khương Hựu thầm tính trong lòng, vậy chắc hẳn là đã bốn mươi mấy tiếng chưa nghỉ ngơi rồi.
… Coi như là làm từ thiện đi, Khương Hựu hít sâu một hơi, ngồi trở về chỗ.
Dù sao sau này cũng phải tìm cơ hội trị tr.a tr.a Tiêu, giữ cho hắn một mạng đã.
… jongwookislove.wordpress.com
Bùi Minh Tiêu thích yên tĩnh, căn nhà của cả hai là biệt thự ở vùng ngoại ô. Xung quanh là khe suối nhân tạo, thiên nhiên như tấm bình phong che chắn, bên trong khu nhà có chín căn biệt thự, cũng tách biệt khỏi thế gian ồn ào.
Đi vào sân, trên những bụi cây được tỉa cắt đã bị phủ một lớp tuyết. Khương Hựu từ nhỏ đã thích nghịch tuyết, ngứa tay gạt gạt tuyết cho rơi xuống đất, sau đó mới đi theo Bùi Minh Tiêu vào nhà.
Căn biệt thự có bốn tầng, tầng hầm có hai tầng, có thang máy để đi. Buổi chiều Khương Hựu đã nói với quản gia là không để đèn, quản gia nghe lời, mở mỗi đèn ở trước cửa.
Đèn của phòng khách thì chỉ mở khúc quanh, Bùi Minh Tiêu cởi giày, vào nhà cua một cái —
“Xoạt — Rầm — Loạt xoạt —”
Chân không biết đá trúng cái gì, âm thanh nghe khá hoành tráng.
Bùi Minh Tiêu mở đèn lên, đập vào mắt chỉ có thể dùng bốn từ “vô cùng lộn xộn” để hình dung. Túi mua hàng, thùng hàng giao hỏa tốc cùng với hộp quà chất đầy cả sàn, phải tới bảy tám chục món.
Đồ để tứ tung, không hề có chút quy luật nào.
Bùi Minh Tiêu liền cau mày.
Khương Hựu đứng bên cạnh, góc này có thể thấy rõ sự thay đổi trên gương mặt của Bùi Minh Tiêu. Dù sao sống chung với nhau hơn bốn trăm ngày, cái chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế với tật xấu bị bệnh sạch sẽ này, hắn đã sớm phát hiện ra rồi.
Mới vừa rồi không được solo, khó tránh cảm thấy có chút tiếc nuối, bây giờ thấy gương mặt không vui của Bùi Minh Tiêu, Khương Hựu huýt sáo trong lòng, vô cùng khoái chí.
Sau đó hắn giả vờ kinh ngạc, nói, “Ối, mấy cái này là quà của tôi, tối hôm qua còn chưa kịp dọn, xin lỗi, giờ tôi dọn ngay!”
Vừa nói hắn vừa cởi giày, đứng trong đống quà xoay trái xoay phải, trông không giống dọn mà như là tìm đồ.
Bùi Minh Tiêu nhìn từ trên cao xuống, sắc mặt càng ngày càng tệ, chuẩn bị gọi quản gia ra xử lý.
“Tìm thấy rồi!” Khương Hựu đúng lúc cắt ngang, cầm lên hộp quà màu hồng — Chính là hộp mà Tống Nam Kha tặng, lắc lắc về phía Bùi Minh Tiêu, cười nói, “Chúng ta cùng xem bên trong là bảo bối gì đi.”
Đôi mắt Khương Hựu trong veo, cười lên giống như bầu trời trong xanh sau cơn mưa, làm cho người nhìn cảm thấy rất thư thái.
Xung quanh đã bầy ra một đống rồi, chi bằng mau kết thúc cho xong, Bùi Minh Tiêu mím môi thành đường thẳng, sắc mặt lạnh tanh nhìn Khương Hựu mở quà.
“Ui da!” Vì để tưới thêm dầu vào đống lửa của tr.a tr.a Tiêu, Khương Hựu không thấy bên trong là gì, làm bộ trượt tay ném quà xuống đất —
Hộp bao cao su siêu mỏng.
Gel bôi trơn tăng nhiệt 40 độ.
Một set chơi SM có còng tay, kẹp lẫn trái bóng.
Một set đồng phục cosplay cơ trưởng.
Khương Hựu: “…”
Bùi Minh Tiêu liếc nhìn một đống đồ không sạch sẽ dưới đất.
Sau đó mang ý sâu xa nhíu mày nhìn Khương Hựu.