Chương 7: Khăn choàng cổ
Tám giờ bốn mươi sáng, hắn vẫy tay chào tiếp tân một cái, Khương Hựu bắt đầu chấm công ngày đi làm đầu tiên.
Nhưng mà hắn đến vẫn xem là trễ, Norns sẽ bắt đầu làm việc vào chín giờ, nhân viên phòng sales đã ngồi hết vào chỗ, Hoắc Văn Đông cũng ngồi đàng hoàng ở vị trí của mình.
Công ty có không khí này là rất tốt, tốt hơn là kiểu lười nhác. Nhưng không biết tại sao, Khương Hựu cảm thấy có chút khác thường.
- -- Một người xa lạ, tới liên tục hai ngày, bọn họ không thắc mắc ư, tại sao ai cũng xem như mình không tồn tại vậy?
Hắn chưa từng đi làm, không biết làm vậy có đúng không. Lúc đi ngang qua cô gái trông giống Shizuka, hắn mỉm cười chào đối phương một cái.
Đối phương vội vàng cúi đầu, Khương Hựu nhìn ra trong mắt cô có một chút bối rối.
Hôm qua còn chủ động chào hỏi với mình, sao hôm nay lại làm như không nhận ra vậy?
Thật kì lạ.
Khương Hựu nhíu mày, gõ cửa phòng lãnh đạo.
Hôm nay trưởng phòng đã tới, nhìn thấy hắn thì cũng không kinh ngạc, chắc đã nghe tin rồi.
Hai người nói vài câu, trưởng phòng Trần cười nói, "Lâu quá cậu không đi làm, mấy nhân viên kỳ cựu có từ chức, có nhảy sang công ty khác, bây giờ đã đổi thành nhóm mới rồi. Ra đây, để tôi giới thiệu nhân viên của phòng chúng ta."
Vừa nói ông vừa dẫn Khương Hựu ra hành lang, hắng giọng, "Mọi người dừng việc đang làm, tôi muốn thông báo một tin tức --- Bắt đầu từ hôm nay, phó phòng sales của chúng ta, Khương Hựu, đã chính thức đi làm lại rồi!"
Trong phòng vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt.
"Phó trưởng phòng Khương có tư chất chuyên nghiệp, năng lực làm việc mạnh, mọi người có vấn đề gì thì phải đến tìm phó trưởng phòng nhờ giúp đỡ..."
Trưởng phòng Trần nước miếng văng tung tóe, thổi bay Khương Hựu lên trời. Nhưng bình thường Khương Hựu được nghe nhiều nhất chính là những lời tâng bốc, đã quen rồi, nghe tai trái lọt ra tai phải, nghiêm túc quan sát sắc mặt của nhân viên.
Đối diện với phó trưởng phòng từ trên trời rơi xuống, bọn họ không hề tỏ ra nghi ngờ hay tò mò, sắc mặt rất bình tĩnh như đã biết rồi.
Kết hợp với biểu hiện của trưởng phòng Trần, hắn có thể khẳng định, đã có người tung tin trước thời hạn.
Biết hắn là phó trưởng phòng, vừa có thể nói chuyện với lãnh đạo vừa có thể nói chuyện với nhân viên.
Chỉ có Hoắc Văn Đông.
Giới thiệu Khương Hựu xong, trưởng phòng Trần chỉ từng nhân viên giới thiệu tên, thì ra cô gái có gương mặt giống Shizuka thật sự là Tĩnh Hương (Shizuka trong tiếng Trung là Tĩnh Hương).
Xong chương trình giới thiệu, trưởng phòng Trần trở về làm việc, Khương Hựu suy nghĩ một lát, nói, "Tĩnh Hương, phiền chị lấy hồ sơ của những hạng mục trong năm gần nhất, cầm đến phòng của tôi."
Tĩnh Hương chần chờ một lúc, gật đầu.
Khoảng chừng mười lăm phút sau, cô ôm một chồng hồ sơ gõ cửa, Khương Hựu bảo cô vào, "Ngồi đi."
"... Tôi chỉ mang hồ sơ cho sếp, tôi không ngồi đâu."
Khương Hựu mềm mại nói, "Tôi lâu rồi không đi làm, có chút xa lạ với nghiệp vụ của công ty, cần nhờ chị giúp đỡ."
Tĩnh Hương mím môi, cứng đờ ngồi xuống.
Khương Hựu không nói gì khác, lật từng hồ sơ hỏi mỗi hạng mục bên trong, Tĩnh Hương cẩn thận trả lời, gần như trước khi đáp câu nào cũng phải suy nghĩ mấy giây.
Chờ cô ra ngoài, Khương Hựu có thể chắc chắn, Hoắc Văn Đông đã làm gì đó sau lưng.
Nếu không thì khi gặp hắn, mọi người cũng sẽ không nơm nớp lo sợ như vậy.
Tĩnh Hương ra ngoài đóng cửa phòng lại, nhẹ nhàng thở phào.
Phòng sales có một chat room, mọi người đều tham gia. Hơn chín giờ tối hôm qua, Hoắc Văn Đông bình thường lặn mất tăm đột nhiên trồi lên, nói với mọi người phó trưởng phòng đến, cũng kể lại chi tiết chuyện bị đuổi ra khỏi phòng.
Theo hắn giải thích, Khương Hựu vênh mặt hất hàm sai khiến, dùng lời lẽ cực kì khó nghe, cho nên hy vọng mọi người có thể ủng hộ hắn.
Phiên dịch ra chính là, hắn muốn dẫn cả phòng cô lập Khương Hựu.
Hoắc Văn Đông là một tay trưởng phòng Trần nâng đỡ, có quan hệ rất tốt với lãnh đạo, nếu như làm phật lòng hắn, chắc chắn sẽ không yên thân.
Một bên là đồng nghiệp xa lạ, một bên là lãnh đạo thân tín, không cần suy nghĩ, mọi người đều có lựa chọn của mình.
Dĩ nhiên trong đó cũng có người không tình nguyện đi theo, ví dụ như Tĩnh Hương. Nhưng mà nếu không theo chiều sóng, thì cũng sẽ bị cô lập...
"Tĩnh Hương, cậu ta nói gì với cô?"
Tiếng nói của Hoắc Văn Đông vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ, Tĩnh Hương lắc đầu nói, "Không có gì, chỉ hỏi về mấy hạng mục thôi."
"À." Hoắc Văn Đông tỏ ra "có lòng tốt" nhắc nhở, "Vậy thì cô phải trả lời cẩn thận đấy."
"Vừa rồi tôi trả lời rất cẩn thận, cám ơn..."
... jongwookislove.wordpress.com
Cả buổi sáng, mọi người lượn xa Khương Hựu, y như xem hắn là vi-rút lây bệnh cực mạnh, phải tránh xa.
Nghỉ trưa, Khương Hựu mở block cho Tống Nam Kha, gọi một cú điện thoại, "Nam Kha, chở tao tới trung tâm thương mại."
"Huhuhuhu ba ba cuối cùng cũng mở block cho con rồi, con còn tưởng ba không muốn gặp con nữa chứ! Mày tới trung tâm thương mại làm gì?"
Khương Hựu mặt không cảm xúc hỏi, "Giờ đi hay không?"
"Đi chứ đi chứ! Tao đi đón mày!"
Vất vả lắm mới liên lạc được với Khương Hựu, Tống Nam Kha nào có tâm trạng sửa soạn, mang cái đầu lù xù phóng xe tới Norns đón Khương Hựu, lại một đường bão táp chạy tới trung tâm thương mại.
Khương Hựu kéo hắn tới cửa hàng B, mua mười mấy chiếc khăn choàng, tất cả đều là kiểu classic. Không phân biệt giới tính, trai gái đều đeo được.
Chờ mua xong, hai người đói bụng, quyết định đi ăn một bữa đơn giản.
Gọi món xong, Tống Nam Kha ném một cái wink cho Khương Hựu, "Dữu tử, mày còn chưa nói cho tao biết mấy món kia xài xong cảm giác thế nào."
Khương Hựu đang định bỏ qua cho Tống Nam Kha, nghe vậy thì trầm mặt hỏi, "Mày còn dám hỏi tao?"
"Có gì mà không dám trời, Bùi tổng không thích? Theo kinh nghiệm của tao, mấy người nhìn vẻ ngoài lạnh lùng thật ra bên trong ghê gớm lắm, càng muộn tao thì càng thích trò kí.ch thích!"
Kinh nghiệm?
Khương Hựu nhớ lại dáng vẻ như muốn cắt đứt quan hệ của tr.a tr.a Tiêu, bĩu môi.
Trước khi kết hôn, hắn đã nghe về tính tình lạnh lùng của Bùi Minh Tiêu, sau khi cưới lại có thêm nhận thức mới về người đàn ông này.
Hơn một năm nay, hắn chưa từng nghe Bùi Minh Tiêu nói thích ăn món gì, thích chơi cái gì, cũng chưa từng thấy ánh mắt của đối phương hiện ra sự khao khát với thứ gì. Giống như trời sinh đã là kẻ điều khiển, thế gian vạn vật đều nắm trong bàn tay, cái gì cũng có thể lấy được, nên không có mong cầu gì.
Nếu như không phải còn nhiệt độ cơ thể, Khương Hựu thậm chí còn nghi ngờ người này là một con robot.
Có muộn tao hay không, có thích trò k.ích thích hay không, cũng không hề liên quan tới hắn.
"Sau này đừng tặng tao mấy thứ đó nữa." Khương Hựu nói.
Tống Nam Kha: "Tại sao? Mày đừng bảo thủ như vậy!"
"Không có tại sao." Trông Khương Hựu có hơi bực dọc, "Dù sao cũng đừng đưa cho tao là được."
Mặc dù cả hai là anh em tốt bao nhiêu năm, nhưng Tống Nam Kha vẫn không hề biết hai người này không có tình cảm chồng chồng. Không phải Khương Hựu không muốn kể, mà là Tống Nam Kha quá ngây ngô, dễ bị người ta lừa gạt nói ra.
Khương Hựu không muốn nhắc tới mấy chuyện giả dối này, nói sang chuyện khác, "Đúng rồi, mấy bữa nay nhà mày có dắt mày đi coi mắt không?"
"Có sắp xếp một bữa, tao ăn cơm xong thì mượn cớ chuồn luôn."
Khương Hựu: "Nam hay nữ?"
Tống Nam Kha thở dài, "Nữ."
Khương Hựu thật sự không tưởng tượng nổi, một người mở miệng ra toàn là "Có top hông" như Tống Nam Kha, khi hẹn hò với con gái thì sẽ trông như thế nào.
Tám về chuyện mỹ phẩm nào xài tốt? Đoán xu hướng thời trang năm sau sẽ là gì?
"Dữu tử, mày đừng cười trên nỗi đau của người khác!"
"Rồi rồi, tao không cười."
Khương Hựu vội vàng cất đồng điếu đi, "Mà nếu như nhà mày ép mày phải kết hôn với con gái, mày định làm sao?"
"Tao... tao sẽ làm hết mọi mong muốn của cổ, ngoại trừ không thể yêu cổ ra, cổ muốn hái sao tao sẽ không hái trăng."
Khương Hựu cau mày, "Cái này là thuộc phạm trù đám cưới lừa gạt rồi còn gì?"
Tống Nam Kha nhếch mép nói, "Tao sẽ nói cho cổ nghe trước, nếu cổ không chấp nhận được thì có thể rút lui sớm một chút, nhưng mà phần lớn thì cũng không ngại đâu. Trong giới này gả cho ai cũng thế, đều là vì gia tộc cả --- Chị họ tao gả cho ông gay đó, vẫn sống với nhau qua ngày như thường thôi."
"..."
Khương Hựu không hiểu suy luận bên trong lắm, lợi ích chẳng lẽ quan trọng như vậy, quan trọng đến mức có thể đổi với hạnh phúc cả đời mình?
"Trời ơi, là vậy thiệt đó, tao không nghĩ mày lại có biểu cảm này." Tống Nam Kha nhìn Khương Hựu hồi lâu, "Dữu tử, mày biết tao hâm mộ mày nhất là ở chỗ nào không?"
Khương Hựu: "Chỗ nào?"
"Trong giới nhà giàu này." Tống Nam Kha nói, "Mày giống như vẫn luôn là người ngoài cuộc."
... jongwookislove.wordpress.com
Bởi vì Norns chỉ mới thành lập trong thời gian ngắn, được xem như công ty trẻ, quản lý có theo hơi hướng nhân tính hóa, ba giờ chiều có thêm thời gian nghỉ ngơi, khoảng chừng hai mươi phút.
Khương Hựu ngồi suốt trong phòng hơn một tiếng, chờ tới giờ uống trà liền bưng mấy cái hộp quà ra ngoài, phát cho từng người trong phòng, nói là quà ra mắt, hy vọng sau này có thể làm việc vui vẻ cùng nhau.
Mọi người mở hộp quà ra, bên trong là khăn choàng cổ nhãn hiệu B, kiểu dáng classic, trông túi thôi cũng đã biết là hàng hiệu. Bây giờ không phải ngày lễ, không có giảm giá, giá gốc cũng phải hơn bốn ngàn!
Trừ quà ra còn có một cái card nhỏ, có viết tên người nhận và lời chúc. Mọi người tụ lại xem của nhau, phát hiện Khương Hựu nhớ rõ tên từng người, hoàn toàn không hề viết sai, viết liền một mạch!
Bây giờ chính là thời điểm thích hợp đeo khăn choàng cổ, món quà này vừa thực tế vừa ấm lòng, không hề giống tính cách kiêu căng ngạo mạn mà Hoắc Văn Đông miêu tả.
Mấy nhân viên nhìn nhau, sắc mặt có chút phức tạp.
Chờ đến khi tan làm, Khương Hựu đứng phía sau bọn họ chờ thang máy, Tĩnh Hương đến gần hắn, nhỏ giọng nói, "Cám ơn món quà cậu đã tặng, tốn kém rồi."
Khương Hựu mỉm cười, đồng điếu bên miệng hiện ra, "Chị thích là được rồi."
Không hề cố ý nhắc món quà mắc cỡ nào, cũng không nhân cơ hội làm quen nhân viên nội bộ.
Nhân viên chờ thang máy đứng xung quanh "Vèo" một tiếng, hảo cảm tăng vọt!
Đồng thời, cùng lúc đó Bùi Minh Tiêu cũng nhận được tin tình báo thứ tư của đồng chí Lão Trương được phái đi nằm vùng: Hơn ba giờ chiều, Khương tiên sinh tặng cho mỗi người trong phòng một chiếc khăn choàng cổ
Ba tin tình báo trước đó lần lượt là:
Khương tiên sinh 8h40 đến làm
Khương tiên sinh gọi một đồng nghiệp nữ vào phòng làm việc (đồng nghiệp nữ trông khá xinh xắn, chưa lập gia đình)
Buổi trưa Khương tiên sinh được một người đàn ông lái xe Porshche màu hồng đón đi
"..."
Bùi Minh Tiêu xoa xoa mi tâm, nghi ngờ Lão Trương đợi ở Norns quá lâu, sắp nổi điên rồi.
Có điều... làm hắn bất ngờ là, người phối ngẫu chỉ biết chơi kia của hắn, lại biết dùng cách cho người ta chút lợi lộc để lung lay đồng nghiệp.
Xem ra, cậu ta thông minh hơn mình nghĩ nhiều.
... jongwookislove.wordpress.com
Mùa đông ở phương bắc ngày ngắn đêm dài, khi Khương Hựu về đến nhà thì trời đã tối. Trong biệt thự mở đèn sáng choang, khiến cho phòng khách trông càng thêm trống trải.
Bác Lý chờ trước cửa, giúp hắn mở cửa xong thì nói, "Tối nay Bùi tiên sinh tăng ca, không biết chừng nào mới về. Đầu bếp đã làm xong bữa tối, cậu muốn ăn trước hay là chờ Bùi tiên sinh?"
Nhìn đi, Bùi Minh Tiêu có về nhà ăn cơm không, bác Lý còn biết rõ hơn hắn. Khương Hựu xua tay nói, "Con chờ anh ấy về rồi ăn, mọi người cứ ăn đi, khỏi chờ bọn con."
Bác Lý sợ run mấy giây, không nghĩ hắn sẽ nói như vậy. Lúc trước Khương Hựu hay về trễ, lúc gặp Bùi Minh Tiêu thì ăn chung, không gặp thì cũng ăn trước, chứ không bao giờ nói chờ.
Cho nên hôm nay ông chỉ hỏi theo trình tự thôi, thật ra thì đồ ăn đã làm xong rồi.
"Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì..." Bác Lý vừa lầm bầm vừa bảo dì đậy lồng thức ăn lại.
Xem hồ sơ cả ngày, Khương Hựu đúng là có hơi mệt, nhưng mà cũng không phải vô ích, hắn đã đoán được sơ sơ về tình hình của phòng sales.
Ngoài miệng nói chờ Bùi Minh Tiêu nhưng bụng thì đã ọt ọt kêu đói, hắn tìm hộp sữa bò, nằm trong bồn tắm vừa uống vừa lướt weibo.
Ngâm bồn xong, mệt mỏi tan đi không ít. Bên cạnh phòng tắm là phòng thay đồ, hắn đổi sang bộ đồ ở nhà màu trắng bằng bông vải, không có hình trang trí gì.
Khương Hựu lúc nào cũng lười sấy tóc, mang cái đầu nhỏ nước, ôm cái hộp đi xuống lầu.
- -- Đúng vậy, hắn cũng mua cho tr.a tr.a Tiêu một chiếc khăn choàng cổ.
Cho dù bọn họ sẽ sớm ly hôn, nhưng bây giờ trong giới chủ yếu vẫn là chỗ dựa, hắn vẫn là thân phận "người phối ngẫu của Bùi Minh Tiêu", hắn không thể cắt đứt quan hệ với Bùi Minh Tiêu được --- Ít nhất là không thể trước khi có khả năng tự vệ.
Với lại chẳng qua chỉ là một chiếc khăn choàng cổ, không đau lòng, mấy ngàn thôi, rất rẻ.
Coi như sợ tr.a tr.a Tiêu xuống dưới lạnh, đốt cho anh ta làm từ thiện cũng được!!
Khương Hựu vừa nằm trên sô pha, vừa tưởng tượng cuộc sống đau thương của Bùi Minh Tiêu sau này, tâm trạng rất vui vẻ, mí mắt càng ngày càng nặng, dần dần thiếp đi.
Vì thế sau khi vào nhà, Bùi Minh Tiêu nhìn thấy một đống bông trắng cuộn trên sô pha.
Nam sinh tóc mới khô được một nửa, dù ghế sô pha rất to, nhưng đối phương chỉ chiếm một chỗ nhỏ.
Trông vô cùng giống... một con chó hoang không có nhà để về.
"Bùi tổng." Quách Chiêu phụ trách đưa Bùi Minh Tiêu về nhà, dò xét hỏi, "Ngủ trên sô pha dễ bị cảm lắm, hay để em gọi Khương tiên sinh dậy?"
"Không cần." Bùi Minh Tiêu liếc nhìn Khương Hựu một cái, đi vào phòng ăn, "Năm nay cung ấm(1) không tệ, cứ để cậu ấy ngủ."
(1) Cung ấm là công trình kiến trúc cung cấp nhiệt lượng, giữ nhiệt độ trong phòng luôn ấm.
Trời, chủ tịch nhà mình đúng là xứng với cái tên "tâm địa sắt đá". Lúc này quản gia đi ra nói, "Khương tiên sinh nói muốn chờ cậu về cùng ăn... Ủa, ngủ mất rồi."
Bùi Minh Tiêu dừng bước, lúc này mới biết --- Thì ra cậu ta nằm ở đây là chờ mình.
Bùi Minh Tiêu do dự chớp mắt, Khương Hựu nghe thấy tiếng nói chuyện nên bị đánh thức, mơ màng mở mắt ra.
Hắn trông như là tặng báu vật, vỗ vỗ lên hộp quà, "Anh về rồi hả... Tôi sợ anh xuống dưới bị lạnh, nên mua cho anh khăn choàng nè, đang chuẩn bị đốt cho anh đó..."
3
Quách Chiêu: "..."
Quản gia: ""
Bùi Minh Tiêu: "."