Chương 17: Thôi việc
Ai cũng không nghĩ tới, tối thứ sáu hơn mười giờ lái xe về thành phố lại kẹt xe. Nghe nói là phía trước có tai nạn, cả hàng dài rồng rắn chạy cũng không chạy được, xuống cũng không xuống được, chỉ đành phải nhích từng chút theo dòng xe.
+
Khương Hựu ngồi bên trái, vẫn còn vì chuyện trộm gà bất thành mà mất thể diện. Hắn rõ ràng dạy Đào Đào nói là, "Thím phải tuân thủ nam đức, làm trâu làm ngựa phục dịch chú!"
Kết quả cuối cùng biến thành... mấy câu kia, giống như mình suy nghĩ muốn gắn bó keo sơn với tr.a tr.a Tiêu vậy!
... A a a a a!!!!
Khương Hựu lúng túng muốn nhảy xuống xe, nhưng không thể trách Đào Đào được, đối với một đứa trẻ "nam đức", "làm trâu làm ngựa" là mấy từ quá khó nhớ.
Khương Hựu chỉ có thể rút từ trong túi ra một quyển sách, làm bộ xem rất say sưa, yên tĩnh như tự biến mình thành một món trang trí không tốn diện tích.
Nhưng mà cũng may Bùi Minh Tiêu không tiếp tục chế nhạo, đối phương ngồi bên phải, nghiêng đầu nhìn con quái thú bên ngoài cửa sổ, đang bị màn đêm bao phủ.
So với các thành phố phát triển, Tân Thành phát triển có hơi chậm, những thành phố cũ kỹ đã bị phá bỏ và dời đi để xây đường cao tốc, nhưng vì các thế lực khác nhau đan xen phức tạp, nó vẫn luôn cất giữ cho tới bây giờ.
Ánh đèn của khu quy hoạch không tốt bằng khu mới, cũng chỉ có một miếng đất nhỏ, khu gần tiến vào trung tâm là được sửa chữa đàng hoàng.
Mà khu vực đó, chính là nơi Bùi Minh Tiêu lớn lên --- Dinh cơ nhà họ Bùi.
24 năm trước đi... Cũng có thể là 25 năm, khi đó, hắn vừa mới có một chút nhận biết của chính mình về thế giới này, điều hắn sợ nhất là nghe thấy ba mẹ ở trong phòng cãi nhau.
Có lẽ nói cãi nhau cũng không đúng, bởi vì vẫn luôn là một mình Tống Quân la lối, ba rất ít lên tiếng, tức giận thì xách túi bỏ đi.
Khi đó mỗi lần thấy ba đi, hắn thường hỏi mẹ rằng, "Mẹ, ba đi đâu vậy, chừng nào mới về?"
"Ra ngoài tìm đàn bà." Tống Quân nói, "Hắn chẳng nhớ con đâu."
Tiểu Bùi Minh Tiêu cũng không hiểu "tìm đàn bà" là cái gì, chỉ biết mình bị vứt bỏ, buồn bã mím môi.
"Minh Tiêu, sau khi con lớn lên đừng quá chờ mong vào hôn nhân, cũng đừng đặt nửa kia vào lòng." Tống Quân mặt không biểu cảm nói, "Ý nghĩa của hôn nhân là diễn xuất, mà hôn nhân của nhà giàu chính là một trò hề, diễn tốt chức trách của mình, giúp đỡ lẫn nhau, đề phòng nhau là được, đừng bao giờ để mình bị nhập vai."
Khi đó hắn quá nhỏ, nghe không hiểu những lời này.
Nhưng khi trí nhớ còn bé dần bạc màu, những lời này như in sâu vào não.
Cho nên hắn mới hài lòng về Khương Hựu, đối tượng kết hôn này của mình --- Bản thân chơi thì chơi, không lắm mồm, không mưu toan, không có bất kì ý đồ gì với Khương gia hay Bùi gia.
Chủ yếu nhất là, không giống như ba hắn, ở ngoài nhiều đêm không về.
"Bộp ---"
Lúc này có vật gì rơi xuống, Bùi Minh Tiêu bị cắt ngang dòng suy nghĩ, nhìn sang hướng phát ra âm thanh.
Chỉ thấy quyển sách Khượng Hựu dùng để tạm che tai họa đã rơi xuống đất, mà chủ nhân của nó thì dựa đầu vào ghế, hô hấp đều đều, ngủ say.
Giả vờ cũng không giả vờ cho giỏi, Bùi Minh Tiêu khẽ cười một tiếng, cúi người nhặt quyển sách lên.
Trông quyển sách không giống như của thời bây giờ, trang giấy hơi ố vàng. Có một trang có vẻ bị mở quá nhiều lần, phần gáy có dấu vết bị hư hao khá rõ.
Bùi Minh Tiêu vuốt thẳng trang giấy đến không thể thẳng hơn, trang đó chỉ có một câu, hắn theo bản năng đọc lên, "Mặc dù con đường ta đi từ đầu đến cuối vẫn mọc đầy cỏ dại..."
"... Nhưng chỉ có mình ta là người chứng kiến trên quãng đường này." Không biết Khương Hữu đã tỉnh từ lúc nào, giọng âm trầm nói, "Trả lại cho tôi."
Bùi Minh Tiêu hơi nhướng mày, theo lời trả sách lại cho Khương Hựu.
Khương Hựu nhận lấy, bỏ lại vào trong túi. Bùi Minh Tiêu phát hiện, ngăn trong của túi có một cái túi chống bụi, là chuyên dùng để cất cuốn sách này.
Sau khi kéo khóa cất cuốn sách đi, Khương Hựu thở dài một hơi.
Qua hai phút sau mới nhận ra giọng của mình khi nãy hơi tệ, hắn nhỏ tiếng giải thích, "Xin lỗi, em không nên nổi giận với anh, nhưng cái này là... di vật của ba em."
Đoạn đường bị tai nạn đã qua, xe trở về tốc độ bình thường. Xe phía sau rọi tới một ánh đèn, trùng hợp loáng qua con ngươi của Khương Hựu.
Trong veo và gợn sóng, giống như một lớp film được tráng qua nước.
Giọng của Bùi Minh Tiêu thấp xuống, "Không sao."
... jongwookislove.wordpress.com
Sáng sớm cuối tuần, Khương Hựu bị Tống Nam Kha oanh tạc điện thoại, "Dữu tử, tao dụ được một ông 1 rồi, hẹn qua năm gặp mặt. Mày cho tao mượn phi cơ của Bùi tổng, tao muốn đi Nhật sửa mũi!"
Khương Hựu nhìn đồng hồ, bảy rưỡi sáng.
Kiếp trước tạo nghiệp gì mà kiếp này mình quen phải Tống Nam Kha?
Nhưng dù sao cũng là chuyện đại sự của anh em, Khương Hựu buồn ngủ thì buồn ngủ, nhưng vẫn đồng ý.
Đúng lúc Bùi Minh Tiêu mới có chiếc phi cơ riêng vừa bảo dưỡng xong, hắn nửa tỉnh nửa mê kéo Tống Nam Kha đi lên.
Lúc mở mắt ra thì đã tới Nhật.
Tống Nam Kha quá quen với bệnh viện ở Ginza, sau khi vào thì chạy thẳng tới phòng viện trưởng chẩn đoán khuôn mặt, Khương Hựu ngồi bên ngoài, ngủ gà ngủ gật trên băng ghế.
Cách hai phút lại có người tới hỏi, "Anh đẹp trai, mũi của anh làm ở đâu vậy?"
Lại cách hai phút có thêm người tới hỏi, "Anh bô trai, cằm của anh là bác sĩ nào gọt vậy?"
Khương Hựu không chịu nỗi sự quấy nhiễu, đội mũi xách túi đi ra ngoài bệnh viện, quyết định đi dạo trung tâm mua sắm chờ Tống Nam Kha.
Nhưng mà từ ngày đi làm, ngày nào hắn cũng thấy mệt mỏi, đã lâu rồi không dạo phố. Bây giờ nếu đã đến Nhật, chi bằng tiêu tiền mua đồ bù cho nửa tháng cực khổ của mình.
Kiếm tiền chính là để xài, đúng không?!
Hắn ôm suy nghĩ như vậy, đi vào hãng G mua hai cái áo thun một cái túi, đổi ra hết 50,500 tệ.
Khương Hựu mở tin nhắn, xem tiền lương vừa nhận được mấy ngày trước.
Nửa tháng được hai ngàn tám.
Khương Hựu: "..."
Gần nửa năm tiền lương cứ thế đi hết!
Hắn đau lòng muốn nhỏ máu, suy đi nghĩ lại móc ra cái thẻ phụ của tr.a tr.a Tiêu, đi tới cửa hàng bán giày đá bóng bản giới hạn, trước thử mua một đôi dùng để tranh giải ---
Thanh toán thành công.
Lần trước sau khi cà hết mấy trăm ngàn, đối phương cũng không khóa thẻ của hắn.
Nói rõ hắn tiêu nhiều hay ít cũng không chạm vào phòng tuyến trong lòng đối phương.
Khương Hựu giơ ngón trỏ lên, "Xin chào, cái này, cái này, cái này, cái này, cái này... mỗi màu lấy một đôi."
"Cái này, cái này, cái này, cái này, cái này... mỗi sợi dây nịt lấy một cái."
"cái này, cái này, cái này, cái này, cái này... áo khoác dài với ngắn mỗi loại một cái."
"Cái..."
Cuối cùng, hơn một tiếng sau hắn mua xong tất cả những món mình muốn, thỏa mãn ngồi trong quán ăn kem. Li.ếm li.ếm kem, trong lòng đột nhiên nảy ra một chút không đành lòng.
Hắn kiếm tiền khó khăn, tr.a tr.a Tiêu kiếm tiền cũng không dễ dàng.
Vì vậy hắn đi lên lầu hai, mua một cặp khuy măng sét dành cho doanh nhân. Đặt trên quầy chụp bốn năm tấm hình ở các góc khác nhau, gửi vào weixin cho Bùi Minh Tiêu kèm ảnh chụp bảng lương.
Trà bưởi: Vì mua quà cho ca ca mà em xài hết tiền lương rồi, em không muốn về nhà nữa QAQ
Bùi Minh Tiêu đang họp, tay chạm lên màn hình, phóng to ảnh --- Cái khuy măng sét này hắn có, là quà tặng kèm khi mua đồng hồ, giá khoảng ba ngàn.
Trà bưởi: Cho nên em tiêu chút tiền lẻ trong thẻ của anh, mua xíu quà cho mình 🥺🥺
2
Bùi Minh Tiêu liếc sơ qua bill tính tiền gửi về điện thoại, trong hai tiếng xài hết 967000 tệ, chưa đến một triệu.
Bùi Minh Tiêu cảm thấy, trong chuyện mua quà, bạn học Trà Bưởi này rất tiêu chuẩn kép.
... jongwookislove.wordpress.com
Thứ tư, dưới sự thúc đẩy của hai bên, nghi thức ký hợp đồng của Hoa Viễn và Norns được diễn ra đúng thời hạn.
Hợp đồng đã sớm nghĩ xong, cái gọi là nghi thức chỉ là một chương trình, Hứa Đức Thăng và Ngụy Hoa Viễn nói chuyện mấy câu, liền ký tên của mình lên hợp đồng.
Coi như tham dự dưới tư cách là designer, Khương Hựu không có ký tên, kết quả sau khi ký hợp đồng xong, phòng pháp vụ của Hoa Viễn lại đến tìm hắn bổ sung hợp đồng trao quyền.
"Tiểu Hựu." Ngụy Hoa Viễn trầm giọng nói, "Lần này Hoa Viễn rất thích bản thiết kế của con, tất cả tiến hành theo thủ tục bình thường, điều này nói rõ con có thể cho Hoa Viễn thấy ưu điểm và được chọn, cũng giống như thế, nếu bản thiết kế sau không đạt đúng tiêu chuẩn của công ty ta, nó sẽ không đáng để cân nhắc."
Nói cách khác, trên thương trường không cha con gì cả, nếu lần sau thiết kế xấu, Hoa Viễn vẫn sẽ cho hắn cút như thường.
"Con biết. Sư phụ, con còn trẻ." Khương Hựu cười nói, "Nhưng sư phụ cứ chờ, một ngày nào đó con sẽ trở thành niềm tự hào của sư phụ."
Lúc nói chuyện hắn nhếch cằm lên, ánh mắt lập lòe ánh sáng.
Vì vậy Ngụy Hoa Viễn đột nhiên cảm thấy, thu hoạch lớn nhất vào tuổi xế chiều của ông, có lẽ chính là thu nhận tiểu đồ đệ này.
Cùng lúc đó, Hứa Đức Thăng nhận được điện thoại của Khương lão gia.
"Đức Thăng, nghi thức ký hợp đồng đã kết thúc chưa? Thứ bảy Tiểu Hựu về nhà, nói đơn đặt hàng của Hoa Viễn, cậu với Hứa Tri bỏ ra nhiều công sức. Làm rất tốt, ta nhớ chức tổng thanh tr.a kế toán vẫn trống, có thể để Hứa Tri thử xem."
Có trời mới biết, tâm bệnh lớn nhất của Hứa Đức Thăng chính là Hứa Tri. Ông chỉ có một cô con gái, phải bày đường cho cô trước khi ông về hưu.
Trong kế hoạch của ông, Hứa Tri lên chức tổng thanh tr.a là chuyện của hai năm nữa. Ông không có quyền phát biểu lớn như thế, cần phải làm từ từ để đề phòng có kẻ bàn ra bàn vào.
Mà lúc này, chỉ bằng một câu của Khương Hựu, đã có thể đạt thành tâm nguyện của ông.
Cúp điện thoại, tay của Hứa Đức Thăng run lên.
Sau khi kết thúc nghi thức ký hợp đồng, vì để hợp tác sâu hơn với Hoa Viễn, Hứa Đức Thăng sắp xếp muốn mời Ngụy Hoa Viễn ăn cơm. Cấp bậc của bữa cơm này không phù hợp để Khương Hựu tham gia, cho nên hắn về Norns trước.
Người của phòng sales đã đứng chờ sẵn trước cửa thang máy tầng bốn, thấy hắn xuất hiện kích động tới mức mém nhào tới. Khương Hựu trở về phòng mình trong tiếng chúc mừng của mọi người, tới trước cửa thì chân dừng lại ---
Trước cửa chất đầy trái cây, quà vặt, bàn phím con chuột v..v.., phần lớn dùng nơ cột cho đẹp, chặn đường không cho hắn vào phòng.
Khương Hựu không nhịn được hỏi, "Ai để ở đây vậy, dì Bảo Khiết?"
"Cái gì mà dì Bảo Khiết!" Tĩnh Hương chống nạnh, "Là các đồng nghiệp dễ thương của cậu!"
"... Mọi người làm cái này để làm gì?"
"Quà đó." Nam sinh đầu đinh gãi gãi đầu nói, "Chúng tôi không có nhiều tiền, không biết mua cái gì, mấy món này đều có tấm lòng của mọi người, chúc mừng cậu ký hợp đồng lớn thành công, cậu nhận đi."
Quà...
Đồng nghiệp tặng quà cho mình.
Khương Hựu đột nhiên cảm thấy, những món quà nhỏ này còn quý hơn cả những món xa xỉ phẩm hắn nhận được vào sinh nhật nữa.
Lúc này, Hoắc Văn Đông từ phòng giải khát đi ra, trùng hợp gặp màn này, sắc mặt thoáng chốc đen xì.
Chỉ là may mắn thôi, phô trương làm quái gì, không sợ sau này lộ nguyên hình à. Hắn hừ lạnh một tiếng, nhẹ nhàng nói, "Hy vọng phó phòng Khương có thể giữ vững thành tích này."
Nói xong đi về chỗ mình ngồi, cả người vô cùng điềm tĩnh, giống như chưa từng mở miệng vậy.
Nam sinh đầu đinh tức giận xắn tay áo lên, trông như sắp nhào vào đánh nhau!
Tĩnh Hương vội vàng nói sang chuyện khác, "Hạo tử, mau xem trong group có người gửi hình nghi thức ký hợp đồng vào kìa!"
Lòng hiếu kỳ chiến thắng cơn giận, Hạo tử hít sâu một hơi, theo lời mở weixin lên. Quả nhiên, đồng nghiệp tham gia buổi ký hợp đồng chụp rất nhiều hình Hứa Ngụy bắt tay gửi vào group.
Group chat bình thường chả ai nói gì, lúc này tưng bừng sôi nổi.
Chị gái J: Hứa tổng đẹp trai quá, Norns saiko (đỉnh nhất)!
Tamtoo: Hâm mộ anh em phòng sales, cuối năm có thể thêm không ít tiền hoa hồng! 🍋
Tĩnh Hương: Haha, nhờ phó phòng của chúng tôi giỏi thôi
Dương Tinh phòng kế toán: Không chỉ có phòng sales, phòng nghiên cứu thức cả đêm làm hàng mẫu, trưởng phòng marketing một đêm họp năm lần sửa chi tiết hợp đồng, cùng với trợ lý Hứa giúp công việc hậu cần đều là công thần! Norns có thể xoay chuyển tình thế, không rời bỏ ai chính là nhờ tất cả mọi người cố gắng! Vừa rồi tôi mới nhận được thông báo, tháng sau ngoại trừ phòng sales được thêm tiền hoa hồng như đã nói, tất cả nhân viên đều sẽ được một khoản tiền thưởng, gửi cùng tiền lương vào tài khoản của mọi người!
Đối với công nhân viên mà nói, động lực đi làm chính là để kiếm tiền.
Thấy những lời này, cả group liền sôi trào!
Ngô Khắc: Cám ơn Hứa tổng đã chăm sóc nhân viên chúng em 👏
Lệ Chi: Được là thành viên của đại gia đình Norns chính là vinh dự của em!
Choco đá xay: Huhuhu phó phòng Khương mang về cho chúng ta số tiền lớn, tôi muốn yêu phó phòng Khương quáaa
Văn Đông: 🙂
Giai Giai nè: @Văn Đông, anh gửi cái icon này là có ý gì?
Văn Đông: Không có ý gì, chỉ vui vẻ thay cho phó phòng Khương thôi
Giai Giai nè: Ồh, cách thể hiện niềm vui của anh lạ ghê 🙂 Vậy tụi mình cám ơn phó phòng Khương đã đem về cho chúng ta số tiền lớn đi!
A Khiết sẽ có mèo: Cám ơn phó phòng Khương đã đem về cho chúng ta số tiền lớn!
Mộc Mộc: Cám ơn phó phòng Khương đã đem về cho chúng ta số tiền lớn!!
Tangbao: Cám ơn phó phòng Khương đã đem về cho chúng ta số tiền lớn!!
... jongwookislove.wordpress.com
Trong group chat nhất thời toàn là "Cám ơn phó phòng Khương đã đem về cho chúng ta số tiền lớn", cho đến năm phút sau, một tin nhắn hoàn toàn khác ý mọi người xuất hiện làm rối đội hình.
Hứa Đức Thăng: @Văn Đông, nửa tiếng sau lên phòng nhân sự làm thủ tục thôi việc