Chương 44: Bị sốt
Thăm họ hàng cả một ngày còn mệt hơn cả tăng ca cũng kết thúc, cuộc sống nhân viên làm công lại tiếp tục.
+
Chín rưỡi sáng, mới ngồi vào bàn, Khương Hựu và Khương Trạm Du đã nhận được thông báo của phòng nhân sự --- Chức vụ của hai người có điều động, từ phòng vận doanh ở tầng 13 chuyển lên phòng tổng hợp ở tầng 16.
Phòng tổng hợp còn gọi là phòng hành chính, chủ yếu phụ trách phân phát công việc cho các phòng ban, phối hợp với lãnh đạo lập ra kế hoạch vân vân. Tuy không có chức quản lý nhưng quyền phát biểu rất lớn, vượt hơn cả quản lý.
Khương Hựu và Khương Trạm Du được điều lên phòng tổng hợp, mặt nổi thì là điều động bình thường, cương vị vẫn là nhân viên, nhưng trên thực tế bởi vì tiếp xúc với tầng lớp quản lý và nghiệp vụ chính, thuộc một loại thăng chức trá hình.
Trong nội bộ Đông Huy lưu truyền một câu: Phòng hành chính là cái cầu tấn thăng lên cấp cao. Vậy thì có thể thấy được, lấy được chức vị trong phòng hành chính, con đường sau này chắc chắn sẽ rộng mở, càng đi càng thuận lợi.
Khương Trạm Du vừa dọn đồ vừa vỗ ngực, "Anh, may là chúng ta được điều đi cùng nhau, nếu chỉ một người đi một người ở, em biết làm cái gì trời!"
Trong lòng Khương Hựu rất rõ ràng, hắn có thể tới phòng hành chính không thể không liên quan đến ba của Khương Trạm Du, mục đích là để kéo Khương Trạm Du tiến bộ.
"Em đã có khả năng làm việc một mình." Khương Hựu nói, "Không có anh thì vẫn sẽ thích ứng được."
Khương Trạm Du "Xì" một tiếng, "Không có đâu, em nghe nói bên đó tạp nham lắm, ngày nào cũng lục đục, nghĩ thôi cũng thấy phiền. Đúng rồi..."
Hắn tiến tới gần Khương Hựu, "Kẻ thù trọn đời của em cũng ở đó, nếu như em bị ăn hϊế͙p͙ thì anh phải giúp em nha."
Khương Hựu tò mò, "Kẻ thù trọn đời của em? Ai?"
"Chính là ông vua khoe khoang Khương Trạch Ninh đó, chỉ có thông minh hơn người ta xíu, học giỏi xíu, có gì mà ra vẻ đâu."
À, ra là cậu ta.
Không chỉ có Khương Trạm Du, Khương Hựu cũng thường xuyên nghe thấy người ta nhắc về cái tên Khương Trạch Ninh này, hơn nữa nhãn dán trên người vô cùng nhất trí: IQ cao, học giỏi, nói năng khôn khéo, là trụ cột nhân tài của Đông Huy.
Dùng một câu để tổng kết chính là --- Con nhà người ta.
Nhưng mà một đứa trẻ ngoan như vậy thì chắc hẳn không có đụng chạm gì với Khương Trạm Du, bình thường Khương Hựu cũng không thấy Khương Trạch Ninh chọc gì tới Khương Trạm Du, đoán chừng vì tuổi tác cả hai cỡ nhau, thường xuyên bị đem ra so sánh, dẫn đến Khương Trạm Du xem đối phương là kẻ thù.
Quả nhiên, dưới sự dò hỏi của Khương Hựu, Khương Trạm Du thừa nhận mình không quen Khương Trạch Ninh, gặp nhau chỉ gật đầu chào xã giao.
Nếu như Cá con không ngại, mình có thể thử... tiếp xúc với Khương Trạch Ninh xem sao?
Khương Hựu vừa suy nghĩ vừa thu dọn đồ đạc vốn cũng không nhiều.
Lúc rời khỏi phòng vận doanh, những nhân viên trong phòng bao gồm cả Bành Thần đều bày tỏ sự tiếc nuối không thôi với dã cha.
Khương Hựu vỗ vai bọn họ, từ ái nói, "Không sao, một ngày là cha, cả đời là cha, cách ba tầng cũng có làm sao, tôi mãi là cha của mọi người."
Phòng vận doanh lúc này mới thu hồi nước mắt tang thương, nhưng cũng cảm thấy có chỗ nào sai sai.
Theo như lời Khương Trạm Du nói, bởi vì phụ trách công việc khác nhau, nhân viên ở phòng hành chính nhiều hơn phòng vận doanh. Hơn nữa là làm theo cá nhân chứ không phân theo tổ.
Chỗ tốt là ở đây hầu như ai cũng biết thân phận của Khương Hựu và Khương Trạm Du, vì vậy cho dù trong lòng nghĩ gì thì bên ngoài cũng sẽ vui vẻ chào đón bọn họ.
Bị một nhóm người vây quanh bố trí bàn làm việc xong, cuối cùng cũng có thể thở một cái, Khương Hựu nhìn mấy con figure trên bàn Khương Trạm Du vừa bày ra, dùng thủ đoạn lấy hai con để trưng dụng.
Bàn của Khương Trạm Du ở trước mặt Khương Hựu, hắn không nhịn được lầm bầm, "Anh biết lựa ghê, hai con đó là hai con ẩn khó lấy nhất của Summerdoll đó."
Khương Hựu làm bộ không nghe, trong đầu nảy ra một suy nghĩ, lấy điện thoại chụp bàn làm việc của mình.
Gửi vào weixin: Anh ơi, em đổi phòng rồi nè (kèm ảnh)
tr.a tr.a Tiêu: Ừ
... Ừ?
Vậy thôi?
Hôm qua còn nói muốn chăm sóc tâm trạng của mình, hôm nay đã chọn chính sách không nghe không thấy?
Hừ, đúng là mồm miệng tr.a nam, không tin được. Khương Hựu nhất thời mất đi hứng thú chia sẻ cuộc sống cá nhân, ném điện thoại lên bàn, phát ra một tiếng "Bụp".
Khương Trạm Du tưởng làm hư cái gì, vội vàng xoay đầu lại hỏi, "Anh, có chuyện gì vậy?"
"... Không có gì." Khương Hựu mặt không đổi sắc, "Về lau bàn tiếp đi."
Khương Trạm Du: "... Oh."
Mặc dù tr.a tr.a Tiêu không hỏi han gì tới hắn, nhưng chuyện cần làm thì vẫn phải làm, Khương Hựu liếc một vòng trong phòng, phát hiện thiên tài học tập không có ở đây, liền check email của phòng hành chính trước.
Khoảng mười phút sau, weixin nhắc nhở có tin nhắn, Khương Hựu cho là người bạn nào đó của mình, cầm lên mới phát hiện là tr.a nam mới bị hắn chửi xong.
tr.a tr.a Tiêu: Lúc nãy đang họp
tr.a tr.a Tiêu: Điều sang phòng nào?
Thì ra là anh ta có việc... Khương Hựu thở phào một cái, gõ chữ: Phòng tổng hợp
Sợ đề tài bị nguội, Khương Hựu gõ tiếp: Thấy hai con figure em để trên máy tính hông, mới chôm của Cá con á
tr.a tr.a Tiêu: Đồ chơi con nít
Trà bưởi: Đừng xem thường nó nha, nghe nói là hai con ẩn khó lấy nhất đó, Cá con đau lòng muốn ch.ết, ngồi lẩm bẩm rất lâu (cười trộm)
tr.a tr.a Tiêu: Ừ, tôi biết rồi
tr.a tr.a Tiêu: Nó tên gì
Uầy, hiếm khi thấy Bùi đại tổng tài có hứng thú với đồ chơi con nít nha. Khương Hựu nghiêm túc phổ cập kiến thức: Summerdoll, là figure random mẫu
Chờ một hồi cũng không thấy đối phương trả lời, chắc là có chuyện phải làm.
Có thể nói chuyện với Bùi Minh Tiêu một lúc vậy thôi cũng đủ khiến Khương Hựu thỏa mãn, hắn thả điện thoại lên cục sạc không dây, thích ý vươn vai.
Nghe phía sau có tiếng động, Khương Trạm Du lại xoay đầu, quan sát nét mặt của Khương Hựu chốc lát, nghi ngờ nói, "Anh, anh có phát hiện không."
Một câu không đầu không đuôi, Khương Hựu cười hỏi, "Phát hiện cái gì?"
Khương Trạm Du nói, "Cảm xúc của anh dạo này thay đổi thất thường dã man, hồi nãy rõ ràng đang tức giận, bây giờ thì vui vẻ, trông y như mẹ em lúc tiền mãn kinh... Anh chẳng lẽ đang cắm sừng anh rể?"
Khương Hựu giật mình.
Cảm xúc thay đổi thất thường... có ư?
Suy nghĩ kỹ về kỳ nghỉ tết vừa qua, lúc cầm bao lì xì mỏng thì không vui, thấy bên trong là thẻ nhận xe lập tức vui liền; nghe nói có người tên "Duy Duy" muốn liên lạc với tr.a tr.a Tiêu thì không vui, biết tr.a tr.a Tiêu không muốn liên lạc với người ta thì vui vẻ; thấy tr.a tr.a Tiêu và vợ James kề má thì không vui, tr.a tr.a Tiêu từ chối thì lại...
Tâm trạng như xe qua núi vậy, lúc lên lúc xuống, thậm chí có thể chuyển đổi chỉ trong mấy giây.
Đúng vậy, gần đây mình rất nhạy cảm, hoàn toàn khác xưa.
... Mình sao vậy?
Suy nghĩ rất lâu, Khương Hựu cũng không nghĩ ra nguyên nhân. Cho đến chiều tài khoản nhận được một khoản tiền, sự chú ý của hắn mới đổi từ tại sao cảm xúc mình dễ thay đổi như vậy sang sao tiền ít vậy.
Theo chú thích có thể nhìn ra, đây là tiền nhuận bút của Hoa Viễn gửi, chưa tới một trăm ngàn.
Lúc đó hắn ký theo kiểu chia hợp đồng, mặc dù không để ý tỷ lệ chia là bao nhiêu, nhưng không bao giờ nghĩ chỉ ít xỉn như vậy.
Do dự một chút, Khương Hựu bấm gọi cho phòng thiết kế của Norns. Hành động này không phải nghi ngờ sư phụ đào hố mình, chủ yếu là sợ trong Hoa Viễn có người cắt xén tiền ăn riêng. Nếu đúng là vậy thì phải thay mặt sư phụ rút cái ung nhọt này ra.
Sau khi hắn đi, phòng thiết kế của Norns là do một nhà thiết kế cũ của phòng tiếp quản. Sau khi nghe ý đồ của cuộc gọi này, đối phương kinh ngạc hỏi, "Dữu tử, sao cậu không ăn thịt bằm(1), một bản thiết kế được một trăm ngàn là cao lắm rồi đó?"
(1) Là một câu thuộc thời Tấn Huệ đế, ý chỉ không có sự nhận biết toàn diện với sự vật, sự việc.
Khương Hựu lập tức giải thích, "Anh đừng hiểu lầm, tôi không có ý lấy le. Mấy hôm trước tôi đi thăm Ngụy tổng, nghe ông ấy nói mẫu này của Hoa Viễn có lượng tiêu thụ cao nhất trong năm nay, nên tôi mới nghi ngờ là chia phần trăm không đúng."
"À à, vậy hả, chắc cậu không có cầm hợp đồng đi, để tôi tính thử... Ừ, không sai, là số này. Dữu tử, cậu phải xác định vị trí của mình, trong giới thiết kế quốc nội chúng ta, không có danh tiếng thì lấy được tiền nhuận bút cỡ này là nhiều lắm rồi! Tôi nhớ bản thiết kế đầu tiên của tôi chỉ bán được có mấy trăm tệ thôi, khởi đầu của cậu đã cao hơn tôi gấp mấy lần rồi đó."
Khương Hựu nghẹn họng, "Thật hả?"
"Thật, tôi lừa cậu làm gì. Nếu có thể dựa vào thiết kế để nuôi sống gia đình, tôi cần gì phải đi làm công cho tư bản chứ..."
Hai người lại trò chuyện mấy câu, sau đó cúp điện thoại, Khương Hựu cuối cùng cũng biết nguyên nhân tại sao trên thị trường lại có nhiều sản phẩm đạo nhái sao chép như vậy, thậm chí còn tạo thành một chuỗi công nghiệp hoàn chỉnh.
- -- Nếu như ngay cả chuyện nuôi gia đình cũng không giải quyết được, thì có bao nhiêu nhà thiết kế có thể trụ nổi cho đến khi được phát hiện tài năng?
Khi hoàn cảnh dần dần đi theo hướng xấu hơn, ngoại trừ vàng thật, những gì còn lại sau khi sóng cuốn đi chỉ là bùn cát bẩn thỉu.
Khương Hựu không khỏi nhớ tới cuộc sống của mình hồi còn học ở RCA, nói về kế hoạch sự nghiệp, các bạn học đều hướng về nghề nghiệp mình đang học. Bị các bạn ảnh hưởng, hắn cũng một lần để mình bước lên con đường trải đầy hoa rộng lớn.
Lại không nghĩ rằng...
Mãi khi về đến nhà, tâm trạng của Khương Hựu vẫn rất nặng nề.
Lúc ăn cơm, Bùi Minh Tiêu hắt xì nhẹ một cái, Khương Hựu mới từ từ thoát khỏi những suy nghĩ về nghề nghiệp, quan tâm hỏi, "Sao lại hắt xì rồi, anh bị lạnh hả?"
"Không lạnh." Bùi Minh Tiêu nói, "Hệ thống sưởi trên tầng chót của công ty bị hư, không sao."
Lúc nóng lúc lạnh là thời điểm dễ bị bệnh nhất, Khương Hựu không yên tâm lắm, "Chừng nào mới sửa vậy... Em có một cái lò sưởi nè, mai anh cầm lên công ty xài đi, coi chừng bị cảm."
Vừa nói Khương Hựu vừa đứng dậy định đi lấy. Bùi Minh Tiêu gọi lại, "Không cần, phòng tôi có máy điều hòa. Với lại em thấy tôi bị cảm bao giờ chưa, quay lại ăn cơm đi."
Khương Hựu nhớ lại, trong một năm kết hôn, hắn đúng là chưa từng thấy Bùi Minh Tiêu bị bệnh. Người này giống như làm bằng sắt vậy, cho dù bận cỡ nào mệt cỡ nào, đi xã giao khuya tới đâu, ngày hôm sau vẫn có thể rất tỉnh táo tiếp tục đi làm.
Khương Hựu theo lời an lòng, tiếp tục ăn cơm.
Ngày hôm sau đi làm ở phòng hành chính, hắn vẫn không gặp được Khương Trạch Ninh, sau khi hỏi thăm thì biết đứa bé này được cấp trên dẫn đi tham gia hội nghị thượng đỉnh, mấy ngày nữa mới về.
Bởi vì là người mới, chủ nhiệm vẫn chưa phân việc cho Khương Hựu và Khương Trạm Du, để bọn họ làm quen hoàn cảnh với chương trình làm việc trước. Buổi sáng hắn có hơi lười, liền kéo Cá con và mấy anh em ở phòng vận doanh đánh mấy ván rung động lòng người.
Buổi chiều, vừa định đi xem văn kiện của công ty, bên ngoài đột nhiên có người gọi, "Dữu tử, có người giao hàng nè!"
"Chắc nhìn nhầm rồi, không phải tôi đâu."
Sau lần trước bị con doll lật xe, hắn đã lâu rồi không mở cái app màu cam đó, hơn nữa hắn không thích gửi đồ tới công ty, dễ bị người ta nói ra nói vào.
"Người gửi ghi là Khương Hựu mà." Đồng nghiệp nói, "Hoặc cậu ra xem đi, hai thùng to đùng, tôi không kéo nổi."
Nghe được ba từ "thùng to đùng", mấy chữ lúng túng lập tức hiện trên đầu, Khương Hựu thiếu chút nữa ngất đi, nhắm mắt bấm nhân trung đi ra thang máy.
Mở mắt ra, thấy hai cái thùng cao cỡ hắn nằm chình ình trong thang máy, đồng nghiệp cùng shipper đang hì hục đẩy ra ngoài. Hắn vội vàng chạy tới phụ, sau khi đẩy cái thùng ra khỏi thang máy xong, quan sát vài giây thì thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn thấy logo của Summerdoll trên thùng làm hắn thấy yên tâm, bên trong không phải doll bơm phồng gì cả.
Sau khi ký tên nhận hàng với shipper, hắn xoay vào phòng hô to, "Cá con, em lấy tên anh mua Summerdoll hả?"
"Không có." Khương Trạm Du lên tiếng trả lời, "Em lấy tài khoản của em mua tích được điểm tốt hơn chứ, sao phải xài của anh... Má má má má! Bao nhiêu đây phải hơn một ngàn hộp á?!"
Vậy thì còn có thể là ai? Khương Hựu bối rối một hồi, trong lòng mơ hồ hiện ra một đáp án.
Hắn tựa vào thùng gọi điện cho "đáp án", "Alo... anh ơi, anh gửi đồ tới công ty em hả?"
"Ừ." Giọng nói ở đầu dây bên kia có hơi khàn, "Trả hai con figure cho Khương Trạm Du đi, em bóc mấy hộp đó, bóc không ra thì mua tiếp."
"Thôi thôi thôi, lãng phí lắm!" Khương Hựu vội vàng từ chối, "Em không thích bóc blind box, chỉ thấy hai con figure kia đẹp nên mới chôm của Cá con thôi."
"Không gì hết, con nhà người ta có thì em cũng phải có."
Dừng một chút, Bùi Minh Tiêu nói tiếp, "Không nói nữa, Quách Chiêu tìm tôi có việc rồi."
Dứt lời, đối phương cúp điện thoại.
Khương Hựu bị câu "con nhà người ta có thì em cũng phải có" làm cay cay mắt, sau khi cha mẹ mất đi, đã lâu rồi không ai đối xử dỗ dành hắn như một đứa trẻ cả.
Khương Hựu hít hít mũi, mấy giây sau mới nhớ nói xin lỗi với Khương Trạm Du, "Xin lỗi nha Cá con, mấy cái này là do anh rể của em mua. Đi, chúng ta kéo vào cùng nhau bóc."
"..."
Khương Trạm Du ném qua một ánh mắt xem thường.
Thì ra là ngài kêu tôi ra, chính là để nhét cơm chó vào mồm tôi à?!?!
Khương Hựu không đếm rốt cuộc là Bùi Minh Tiêu mua bao nhiêu hộp, cả phòng làm việc cổ vũ nhau bóc, ước chừng mất cả buổi chiều mới bóc hết.
Trong lúc bóc, không ngừng có những câu "chồng cậu đỉnh ghê", "đi đâu tìm ông chồng tốt vậy đây trời", "Dữu tử tôi hâm mộ cậu" xen lẫn nhau, Khương Hựu cũng chỉ cười đáp lại. Dù sao chồng có tốt đến mấy cũng không phải của hắn, không nên nói nhiều, nói càng nhiều sau này bị vả càng đau.
Tối nay Bùi Minh Tiêu có tiệc xã giao, nhưng Khương Hựu không đi ngủ trước, ngồi trên thảm dưới phòng khách chơi game. Buổi chiều vui vẻ tràn ngập vì mấy hộp figure, về tình về lý hắn cũng phải cám ơn người ta một tiếng.
Không biết chơi đến ván bao nhiêu, mười một giờ, cửa mở ra, Bùi Minh Tiêu về tới.
Khương Hựu vừa điều khiển nhân vật về thành vừa chạy ra đón, "Anh, buổi tối ăn có no không, có muốn ăn khuya không?"
Bùi Minh Tiêu hơi nhíu mày, lắc đầu tỏ vẻ không cần, Khương Hựu tinh mắt thấy ánh mắt Bùi Minh Tiêu có hơi rã, giống như là uống say.
Ngay sau đó Khương Hựu lập tức phủ nhận phỏng đoán của mình --- Trên bàn ăn rất ít người dám rót rượu cho Bùi Minh Tiêu, cho nên người này ít khi nào uống say, chứ đừng nói say đến mức ánh mắt rã rời.
Chẳng lẽ là... bị cảm rồi?
"Anh, đừng nhúc nhích." Khương Hựu thử đưa tay sờ trán Bùi Minh Tiêu.
Một giây sau, tay nóng ran!
"Đinh đinh đinh~ Đinh đinh đinh~"
Lúc này Khương Trạm Du thấy Khương Hựu đứng yên, liền gọi điện sang kiếm. Khương Hựu rối bời nhấn nút nghe, "Cá con, anh rể của em bị bệnh, anh phải chăm sóc ảnh, tụi em tự chơi đi nha... tút tút tút..."
Trên kênh chat nhóm:
Má, dã cha đâu, dã cha tự nhiên biến đâu mất rồi, sao đứng im vậy?
Nghe tiếng tút tút lạnh lùng, Khương Trạm Du mặt không cảm xúc gõ chữ: Chồng ảnh bị bệnh
Bệnh gì? Vợ tôi ở bệnh viện sinh con tôi còn không treo máy!
Dưới góc nhìn của Khương Trạm Du, Bùi đại tổng tài không bao giờ để lộ một mặt yếu ớt của mình. Hắn không tin là đối phương bị bệnh, gõ chữ: Đại khái là căn bệnh "Mua cho bé yêu ngàn tám hộp figure, cần bé yêu ôm báo đáp" rồi
Tác giả:
1. Vợ sinh con còn chơi game chỉ là một cảnh thêm vào, không phải thật.
2. Summerdoll là brand tiện tay chế ra, có thể thay thế bất kỳ brand nào mà bạn thích~