Chương 59: Đảo ngược (thượng)

Bị chửi tới lên hot search?
Mình cũng không phải ngôi sao, có cái gì có thể lên tới hot search?
Khương Hựu nghi ngờ mở weibo lên, giây kế tiếp hắn thấy tên mình chễm chệ trên bảng hot search. Hắn nhấn vào, phía trên có một video.


Trong video, Park Sungmin nói về bản thiết kế, Khương Hựu im lặng; Park Sungmin bắt đầu vẽ, Khương Hựu im lặng; Park Sungmin và Kiều Chân thảo luận chi tiết, Khương Hựu im lặng.


Tồi tệ nhất là, sau mười mấy giây, Park Sungmin có thể chịu không nổi, chất vấn Khương Hựu, "Tôi cảm thấy ý tưởng của mình không tệ, style quần áo lao động đang được thịnh hành, chẳng lẽ cậu không thể thống nhất ý kiến với tôi sao? Cậu có thể tôn trọng tác phẩm không?"


Khương Hựu lại đặt câu hỏi ngược lại, "Anh có quyền nói câu tôn trọng tác phẩm với tôi?"
Mở miệng đã nói xấu, không hề hợp với biểu hiện bên ngoài.
Park Sungmin vô cùng uất ức, "Được được được, là tôi sai, tôi không ghi hình show này nữa!"
Nói xong Park Sungmin đập bàn bỏ đi, video kết thúc.


Đừng nói là một nhà thiết kế có chút danh tiếng ở Hàn, chuyện này có với ai cũng sẽ khó chịu.
Khương Hựu mở bình luận lên.
Bạn bè phương xa đến giao lưu, có cần ăn hϊế͙p͙ người ta đến vậy không?


Mới đi xem lý lịch, một người có gu thiết kế độc lập, một người thì tham gia để nổi tiếng, nói một cách hoàn mỹ thì chính là không tài cán mà dám phách lối (phẫn nộ)
Chốt tồ mát tê, có ai có weibo của tiểu ca ca người Hoa bên trái không? Cho xin vì đẹp trai quá


available on google playdownload on app store


Vào thời đại dựa vào tác phẩm để nói chuyện này, không có cái gì mà dám sủa to vậy, thật là làm người Hoa mất mặt
Tôi có bạn làm ở Đông Chanh TV, nói show này đã chia tổ xong rồi, Park Sungmin và Khương Hựu chung tổ. Cũng vì cả hai đối nghịch cho nên staff bắt buộc phải chia lại


Toàn bộ show thực tế nhường đường cho một người đi, thì ra là có bối cảnh này!
@KhươngHựu Đừng làm nhục ba từ nhà thiết kế, mắc ói quá
@KhươngHựu Cút khỏi show đi!
@KhươngHựu Cút khỏi show đi!
... jongwookislove.wordpress.com


Liếc nhìn vô số bình luận, trên căn bản là mắng chửi hắn. Nhất là sau khi có người kể vì hắn mà show phải chia lại tổ, những cái kẻ "người đi đường chính nghĩa" càng phun ra những từ ngữ khó nghe.


Tin nhắn riêng thì không cần nhìn tới, Khương Hựu nghĩ ba mẹ mình đã qua đời, không cần phải bị người ta kéo lên dùng roi đánh vào thi thể nữa.
Lúc này Ba Tang cũng xem xong video, tức giận nói, "Chỉ lấy phần cậu đối nghịch với Park Sungmin, không lấy phần của hắn, video này chắc chắn do Park Sungmin tung ra!"


"Tôi hiếu kỳ là." Khương Hựu nói, "Ai cho Park Sungmin cái video đó."
Ba Tang hít một hơi lạnh, "Ầy... Sao tôi lại quên mất, show này đang ghi hình vẫn còn chưa phát sóng, muốn lấy được video chắc chắn phải thông qua nhân viên nội bộ. Chẳng lẽ là..."
Hắn hạ thấp giọng, "Park Sungmin mua camera man hay người biên tập?"


Khương Hựu thấy đã lấy xong hành lý, cài nút kéo nón xuống, "Về trước rồi nói."
Tối nay Thượng Hải kẹt xe rất lâu, khi về tới khách sạn cũng đã gần mười một giờ.


Đi quay cùng đều là người ở đây, không ở khách sạn, chỉ còn lại ba người họ. Ba Tang vừa đi lên lầu vừa nói, "Tiểu Hựu, cậu đi đâu tôi đi đó, chúng ta thương lượng làm sao giải quyết vụ này."
Khương Hựu lại lắc đầu, "Không cần, ngày mai còn quay, anh về nghỉ ngơi đi."


Ba Tang vô cùng sốt ruột, "Cậu đừng xem thường chuyện này, nếu như lớn chuyện rồi, show có thể tiếp tục quay không còn chưa biết, nhất định sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cậu. Show này tuy không phải rất nổi, không cần dựa vào lưu lượng để nhận công việc, nhưng cũng sẽ ảnh hưởng khi đi kiếm việc, dù gì các công ty cũng sẽ không muốn thuê một nhà thiết kế mang tiếng xấu mà."


"Tôi hiểu, nhưng bây giờ tôi có thể làm gì." Sắc mặt Khương Hựu bình tĩnh, giọng nói cũng không gợn sóng, "Lấy video chất vấn chương trình, gây một trận với họ? Lên weibo thanh minh, chửi người ta ngậm máu phun người?"
Ba Tang: "Cậu có thể nói thật, nói linh cảm của Park Sungmin là ăn trộm."


Khương Hựu nói, "Park Sungmin nói chính xác là "Đề bài khiến tôi nghĩ tới một câu chuyện dân gian của Hàn Quốc", nếu thật sự muốn truy cứu, người trộm câu chuyện là người sáng tác chứ không phải Park Sungmin."
Ba Tang lộ ra nét mặt ăn cớt rồi.


"Cám ơn anh đã suy nghĩ cho tôi." Khương Hựu an ủi Ba Tang, "Chúng ta trước tiên chờ đã, ngày mai tôi đi hỏi thăm là ai leak video ra, có lẽ sẽ tìm được chỗ đột phá."


Từ lúc bắt đầu ghi hình đến giờ, hai người đã ở chung được hơn nửa tháng, thời gian không lâu lắm, có thể vì ý tưởng thiết kế hợp nhau, cộng thêm Khương Hựu là người thẳng thắn chân thành, Ba Tang đã sớm xem Khương Hựu là anh em, đối phương xảy ra chuyện gì hắn còn gấp gáp lo lắng hơn.


Nhưng nhìn Khương Hựu tỉnh táo, có vẻ không mấy ảnh hưởng, Ba Tang cũng tỉnh táo lại theo, thở dài nói, "Được, vậy cậu đừng lên weibo, ngủ một giấc thật ngon, ngày mai chúng ta bàn kỹ hơn."
Khương Hựu "Ừ" một tiếng, đưa mắt nhìn Ba Tang đi về phòng, bản thân mới nhấn thang máy trở về phòng mình.


Thật ra thì hắn không có bình tĩnh như vẻ bề ngoài, khuyên Ba Tang về phòng là vì không muốn kéo người ta vào drama của mình.


Lui mười ngàn bước mà nói, nếu danh tiếng của hắn bị hủy thật, dựa vào tiền để ngân hàng có thể sống tạm qua ngày. Mà Ba Tang thì không, Ba Tang có vợ con phải nuôi, cần công việc, cần nguồn thu nhập.


Hơn nữa một người đàn ông rời khỏi Tây Tạng, vì văn hóa dân tộc mà từng bước đi đến ngày hôm nay, có bao nhiêu gian khổ không thể đếm xuể, hắn không đành lòng, cũng không thể để Ba Tang chịu chung khó khăn với mình.


Trong một ngày ngắn ngủi bay đi rồi bay về Thượng Hải, Khương Hựu đã rất mệt mỏi, bây giờ gặp thêm chuyện này, sau khi tắm xong không thể suy nghĩ được gì, từ sớm đã bò lên giường.
Trước khi ngủ, hắn vẫn luôn suy nghĩ về một vấn đề: Tại sao Park Sungmin lại chọn hôm nay để ra tay?


Tập đầu tiên của show sẽ phát sóng vào tuần sau, chờ khán giả xem lập đội như thế nào, so sánh với tin chấn động hôm nay, độ tin tưởng có thể tăng cao hơn mà?
Lăn qua lăn lại một đêm, sáng hôm sau, bệnh đau đầu lại tái phát.


May là vẫn luôn mang theo thuốc bên người, uống xong thuốc, thừa dịp lúc đánh răng thì xem điện thoại, phát hiện tối hôm qua Bùi Minh Tiêu nhắn tin cho mình, hỏi đã về tới khách sạn chưa.
Khương Hựu trả lời: Về rồi, tối hôm qua mệt quá về tới em ngủ luôn, đừng lo


Một câu giải thích đơn giản, không thêm icon gì, cũng không xài gif.
Nhận được tin nhắn, Bùi Minh Tiêu nhíu mày.
Đến Đông Chanh TV, bước vào phòng hóa trang, Park Sungmin đang ngồi trước gương ở bên trái.
Một người Anh dựa vào bàn trang điểm, tay để lên vai Park Sungmin, thấp giọng nói, "Im so sorry to hear that..."


Thấy Khương Hựu, người kia hơi khựng lại. Nhưng Khương Hựu có thể tự bổ sung đoạn sau, đại khái là thông cảm với tình huống của Park Sungmin, cũng an ủi đối phương chuyện đã qua rồi, vòng cuối thể hiện tốt là được các thứ.


Kế tiếp đó, gần như mỗi người đi ngang qua đều sẽ nhìn Park Sungmin với ánh mắt thông cảm. Park Sungmin cũng nhìn về mọi người bĩu môi, nét mặt tỏ ra vô cùng uất ức.
Xem ra mọi người đều đã xem đoạn video đó rồi.


Khương Hựu mắt nhìn thẳng, đi ngang qua bọn họ, tới chỗ mình thường ngồi, càng đau đầu hơn.
Make up xong, như bình thường, các nhà thiết kế được gọi lên sân khấu.


Camera quay thẳng lên sân khấu, giọng nói của MC vẫn có sức cảm hóa như thường ngày, "Xin chào khán giả của Đông Chanh TV đã đến với show , tôi là Tiểu Bàn của mọi người đây! Hôm nay đồng thời là vòng thứ tư, cũng là vòng cuối cùng, hình thức thi đấu có một chút thay đổi."


"Có người có thể đã đoán ra hình thức thay đổi như thế nào rồi phải không? Đúng, không sai, chúng ta sẽ đổi hình thức từ đấu tổ sang tính điểm cá nhân, cũng tổng hợp thành tích của ba vòng trước, chọn ra nhà thiết kế xuất xắc nhất của thiết kế thời trang và thiết kế trang sức. Hai hạng nhất của hai hạng mục sẽ được cơ hội ký hợp đồng với nhãn hàng nổi tiếng --- Undo! Mọi người có phải rất mong đợi không? Vậy thì go go go, chúng ta bắt đầu thôi!"


Nói cách khác vòng cuối thi đấu cá nhân, hoàn toàn dựa vào năng lực bản thân để thắng, không còn đồng đội nữa.
Nếu như phát huy không tốt, đừng nói là lấy cơ hội được ký hợp đồng, xếp hạng từ dưới lên cũng rất mất mặt.


Giờ phút này, Khương Hựu rốt cuộc đã hiểu tại sao Park Sungmin lại tung video vào ngày hôm qua.


- -- Park Sungmin rõ ràng là kiêng kỵ bị mất hạng nhất trong tay Khương Hựu và Ba Tang, muốn làm Khương Hựu bị chửi để ảnh hưởng tới tâm trạng của Ba Tang. Chờ tới lúc có thành tích, không chỉ có thể loại trừ được người cạnh tranh, mà còn xác thực được tin đồn Khương Hựu bất tài vô dụng.


Một mũi tên hạ hai con nhạn.
Không thể không nói, Park Sungmin rất là tâm cơ.


Đề tài của vòng này sẽ thông báo sau khi quay phỏng vấn từng nhà thiết kế, thời gian còn lại của buổi sáng cũng không còn nhiều. Đầu của Khương Hựu có chút khó chịu, không nghĩ được gì, định lấp bụng đói trước, sau đó tìm đạo diễn hỏi chuyện video.


Hai ngày trước Khương Trạm Du bị mẹ gọi về nhà, Khương Hựu muốn yên tĩnh một mình, từ chối lời mời của Ba Tang và Trương Doanh, tìm một quán mì nhỏ gọi một tô mì xào.
Lúc mì ra, mới vừa ăn một miếng thì Bùi Minh Tiêu gọi điện tới. Khương Hựu hít sâu một hơi, đổi giọng, "Alo?"


Bùi Minh Tiêu nói, "Là anh, ăn cơm chưa?"
"Đang ăn mì xào nè, còn anh?"
"Lát nữa."
Khương Hựu "Oh" một tiếng, nghĩ một vòng trong đầu tìm chuyện để nói với Bùi Minh Tiêu. Lúc này đối phương đột nhiên nói, "Khương Hựu, nếu em không vui thì có thể nói với anh."


... Người này nhạy cảm vậy, giọng của Khương Hựu thoải mái hơn, ung dung đến gần như không đứng đắn, "Làm sao, đường đường là Bùi đại tổng tài mà phải làm cái thùng rác à?"
"Không phải thùng rác." Bùi Minh Tiêu nói, "Với anh, tất cả của em, bao gồm cả cảm xúc đều là thứ giá trị."


Cái gì gọi là "Với anh, tất cả của em, bao gồm cả cảm xúc đều là thứ giá trị"?
Ý nói mình... rất quý giá sao?
Tâm trạng của Khương Hựu tốt lên một chút.


Nhưng mà với cuộc sống ăn nhờ ở đậu nhiều năm, Khương Hựu đã quen với thói quen tự tiêu hóa cảm xúc của mình, tự giải quyết vấn đề, huống chi Bùi Minh Tiêu bình thường đã bận rộn nhiều việc, hắn không muốn đối phương phải tốn thời gian chăm sóc mình nữa.


Khương Hựu chỉ nói, "Được, bây giờ em rất vui vẻ, sau này gặp chuyện gì phiền phức sẽ xả với anh."
Bùi Minh Tiêu dừng hai giây, "Không có nói dối chứ?"
Khương Hựu chột dạ, "Không có, thật sự không có."
Bùi Minh Tiêu nói, "Đừng để anh phát hiện, anh sẽ rất giận."


"Vậy..." Khương Hựu cắn đũa, "Lúc anh giận thì anh sẽ giải quyết thế nào?"
"Phạt em."
Khương Hựu kháng nghị, "Nhưng bây giờ là xã hội có pháp chế, không còn thịnh hành tư hình nữa."
Màu mắt của Bùi Minh Tiêu sậm dần.
Không nói dối cần gì phải xoắn xuýt chuyện bị phạt chứ.
+


Đúng là con nít.






Truyện liên quan