Chương 72: Mưa tuôn như thác đổ

Mấy năm gần đây Đông Huy vận hành rất ổn định, hội đồng quản trị thường xuyên không đến quý thì sẽ không họp, bây giờ đột nhiên đòi họp khẩn, Khương Hựu cau mày, trực giác cho thấy chuyện không đơn giản.


Đối với thị trường chứng khoán một chữ hắn cũng không biết, liền gọi điện nhờ giúp đỡ, "Tiêu ca, anh có bận không?"
"Nói đi."
Khương Hựu hỏi, "Giơ bảng nghĩa là gì?"


Bùi Minh Tiêu giải thích, "Giơ bảng trong chứng khoán là một cơ chế công bố. Nếu như người đầu tư thu mua hơn 5% hoặc đúng 5% cổ phần lưu thông của công ty nào đó, thì phải thông báo trong ba ngày đưa ra thị trường, sở giao dịch chứng khoán và ủy ban điều tiết chứng khoán cũng đưa ra văn bản báo cáo."


Nghe Bùi Minh Tiêu giải thích xong, liên tưởng tới chủ nhiệm thông báo "tin khẩn", Khương Hựu lập tức hiểu ra --- Có nhà đầu tư giơ bảng cổ phiếu của Đông Huy.


Nói cách khác, có người vẫn luôn thu mua cổ phần của Đông Huy trong tối, hiện tại đã đạt tới 5%, không thể không nổi lên mặt nước dưới sự yêu cầu của hội đồng cai quản.
"Sao lại đột nhiên hỏi cái này, có liên quan tới Đông Huy?"


Khứu giác Bùi Minh Tiêu rất nhạy bén, "Nếu ở công ty khác, giơ bảng là một chuyện tốt, có thể kéo sự chú ý của dư luận, kéo cổ phiếu tăng lên, hấp dẫn nhiều nhà đầu tư hơn; nhưng nếu là với Đông Huy, Khương đổng phải cảnh giác."


available on google playdownload on app store


Giọng nói của Bùi Minh Tiêu bình thản, đây vốn là chuyện xảy ra mỗi ngày trong thị trường chứng khoán, cũng là mánh khóe hắn thường sử dụng nhất.


"Từ lúc đưa ra thị trường tới nay, Đông Huy trên sàn không nóng không lạnh. Một là vì Đông Huy thuộc sản nghiệp lâu năm, không gian để đi lên có hạn, không chịu coi trọng nhà đầu tư; thứ hai cũng là điểm quan trọng nhất, cổ phần của Đông Huy phần lớn nằm trong tay người nhà họ Khương hoặc họ hàng, số lượng lưu thông trên thị trường rất ít, tính lưu động thấp, tất nhiên không thể nổi lên được."


Nói cách khác, giá trị đầu tư cổ phiếu của Đông Huy hơi thấp, chỉ cần là người bình thường não không bị úng nước, thì sẽ không vì kiếm tiền mà giơ bảng Đông Huy.
Chắc chắn là có âm mưu.
Không được, Khương Hựu càng nhíu mày chặt hơn.
Hắn phải đi xem thử.


Nói đơn giản mấy câu với Bùi Minh Tiêu, Khương Hựu vội vàng cúp máy, chạy vội lên phòng họp lớn.


Thông báo khẩn mới đưa ra không lâu, Hứa Đức Thăng phụ trách Norns cùng Khương Mạn Phương, mẹ của Khương Chấn Ninh ở nhà nghỉ ngơi cũng trên đường chạy tới. Hai cậu đang ở cùng Khương lão gia, vì vậy trong phòng họp chỉ có một người duy nhất --- Khương Lập Quốc, cha của Khương Trạm Du.


Ông không ngồi, mà đứng chống một tay lên lưng ghế, vẻ mặt nghiêm trọng, không biết nghĩ cái gì.
Thấy Khương Hựu đi vào, ông giật mình hỏi, "Tiểu Hựu, con tìm ai?"
"Dạ không." Khương Hựu lắc đầu, "Con nghe liên quan tới giơ bảng, muốn tới xem tình hình."


Lúc đám hỏi của hai nhà Bùi Khương, vì để đổi lấy khoản đầu tư của Bùi Minh Tiêu, Khương lão gia đã cho Khương Hựu 12% cổ phần. Mặc dù cổ phần đó không thể sử dụng tùy tiện, có rất nhiều hạn chế, nhưng cũng không che giấu được sự thật Khương Hựu là đại cổ đông thứ hai của Đông Huy, hắn quan tâm tới tình hình thay đổi cổ quyền cũng dễ hiểu.


Với lại dưới sự giúp đỡ của Khương Hựu, Khương Trạm Du càng ngày càng cố gắng trong công việc, Khương Lập Quốc rất cảm kích, không giấu diếm, nói hết tin tức mình biết cho Khương Hựu nghe:


"Theo như trong báo cáo, giơ bảng không chỉ có một người, là một công ty phía nam đăng ký tên chưa tới mấy năm, tên là Quân Hân thương mậu, kinh doanh chính... kinh doanh chính là thời trang và trang sức."
Khương Hựu kinh ngạc, "Cùng ngành?"


"Đúng vậy." Khương Lập Quốc nói, "Coi như là một nửa, nhưng mà chú nghe nói quy mô công ty không lớn lắm."
Khương Hựu: "Vậy cổ quyền của công ty đó có như thế nào, chú có biết không?"


"Là xí nghiệp thuộc một chủ sở hữu duy nhất, những cái khác thì chưa nghe tới." Khương Lập Quốc lắc đầu, "Thời gian quá ngắn, vẫn chưa tr.a được."


Nghĩa giống như tên, xí nghiệp một chủ sở hữu là do một công dân bỏ vốn ra thành lập. Càng nghe Khương Hựu càng thấy lạ --- Một công ty kinh doanh có quy mô và kết cấu hết sức đơn giản, lấy ở đâu số vốn cực lớn để mua cổ phần của Đông Huy?
Hành động này là có mục đích gì?


Hai người đang suy nghĩ thì Hứa Đức Thăng đi vào. Đã lâu không gặp, Khương Hựu gọi một tiếng chú Hứa, Hứa Đức Thăng bận tâm trong lòng, không có tâm trạng nói chuyện với hắn, vỗ lên cánh tay tỏ vẻ thân thiết.


Không lâu sau, Khương Mạn Phương cũng đến, thấy ba người đứng chung, bà cúi đầu nhìn đồng hồ, "Sắp bắt đầu cuộc họp rồi, ai không liên quan thì ra ngoài giùm."


Trừ Khương Hựu, những người còn lại đều là gương mặt quen thuộc trong hội đồng quản trị, "người không liên quan" là chỉ ai thì không nói cũng biết.
Hứa Đức Thăng vốn nóng tính, "Tôi thấy trong đây ai cũng lo lắng, cô có tâm trạng nghĩ này nghĩ kia, muốn ra ngoài thì cũng là cô đi ra đi."


Khương Mạn Phương lập tức bùng nổ, "Hứa Đức Thăng, nói nghiêm túc thì cổ phần trong tay ông căn bản không xứng ngồi trong ban hội đồng quản trị. Cho nên lúc cần nói thì nói, không cần thì im, nếu không có tin cả ông cũng bị mời ra ngoài luôn không!"


Hứa Đức Thăng chỉ có 2% cổ phần, ông bị nghẹn tới mặt đỏ bừng, mới định tiếp tục phản bác ---
"Dì ba, nếu dì với chú Hứa nói tới chuyện cổ phần, vậy con xem như cũng là đại cổ đông thứ hai của Đông Huy, con chắc chắn có tư cách ở lại nghe."


Vừa nói, Khương Hựu vừa cố ý kéo cái ghế phía trước Khương Mạn Phương, không chút do dự ngồi xuống.
Khương Mạn Phương vốn định ngồi đó, vô tình bị Khương Hựu đoạt chỗ.


Thằng nhãi này chưa từng lo tới chuyện công ty, lần này nếu không tới xem náo nhiệt thì chẳng lẽ ăn no rửng mỡ? Bà bị chọc tức cầm cái túi đập một cái thật mạnh lên bàn.
"Đi từ xa còn nghe tiếng mấy người ồn ào, tất cả im lặng đi!"


Lúc này Khương lão gia nghe tin mọi người đã đến đông đủ, dẫn Khương Thiên Lai và Khương Hải Đào vào phòng họp, mấy người bên trong đứng dậy chào, Khương Thiên Lai tỏ ý đồng nghiệp phòng chứng khoán phát tài liệu.


Nghe phân phó, Khương Mạn Phương đổi đề tài, không xoay đầu nói với giám đốc phòng chứng khoán, "Về chuẩn bị thêm một bản đi, lần này có thêm người muốn xài quyền người góp vốn tới nghe."
Khương lão gia nhìn về phía Khương Hựu, giờ mới hiểu nguyên nhân ồn ào do đâu.


Thành viên trong hội đồng quản trị vốn chọn lựa dựa vào người góp vốn, ban đầu chuyển nhượng cổ phần cho cháu ngoại là vì thúc đẩy đám hỏi, cho nên người của Khương gia ngầm thừa nhận Khương Hựu không tham gia chuyện kinh doanh của công ty, là người góp vốn nhưng không nằm trong hội đồng, theo lý mà nói không thể đến nghe cuộc họp.


"Người góp vốn có quyền nghe mỗi quyết sách của công ty." Khương lão gia ngồi xuống, hời hợt nói cho qua, "Muốn nghe thì cứ ngồi nghe đi."
"..." Khương Mạn Phương thiếu chút nữa lên cơn đau tim.


Thật ra thì trừ chuyện Khương lão gia thiên vị giúp Khương Hựu ra, ông cũng không hơi đâu lo mấy chuyện vặt vãnh này, chỉ là lúc nãy đi lại cảm giác sau ót hơi đau như kim châm, có lẽ là do khối u gây ra.


Khương Thiên Lai giơ tay, "Được rồi, mọi người im lặng. Tiểu Vương, cậu báo cáo tình hình hiện tại đi..."
Buổi họp kéo dài cho tới lúc tan làm.
Đúng như Bùi Minh Tiêu dự tính, mọi người cho rằng Quân Hân thương mậu là có mục đích khác, trong đó kết quả xấu nhất là... ác ý thu mua.


Trong số đại cổ đông của Đông Huy, Khương lão gia có cổ phần nhiều nhất, là 18%; kế tiếp là Khương Hựu là 12%; tiếp theo là Khương Thiên Lai và Khương Hải Đào, bọn họ mỗi người có 9%, đều hơn 5%.


Khương Lập Quốc và Khương Mạn Phương lần lượt là 4%, Hứa Đức Thăng có 2%. Họ hàng trong Khương gia cũng có nắm cổ phần trong tay, nhưng mỗi nhà không vượt quá 1%, cộng linh tinh lại thì cỡ 10%, 32% còn lại thì lưu động ngoài thị trường.


Hai năm trước Khương lão gia có cổ phần nhiều hơn, nhưng vì đám hỏi với Bùi gia, không thể không rút 12% cho Khương Hựu, cho nên mới từ 30% còn xuống nhiêu đây.
Nói cách khác, cho dù là ai, chỉ cần vượt qua 18%, là có thể cướp được vị trí quản lý.


Dù sao cũng chảy dòng máu họ Khương, tình hình của Đông Huy không rõ ràng, Khương Hựu không có cách nào hoàn toàn yên tâm. Hắn không tới văn phòng xem tiến độ, mà định về nhà lấy ít đồ, qua nhà Khương lão gia ở cùng ông một thời gian.


"Haiz, Tiểu Hựu." Khương Thiên Lai và Khương Hựu cùng ra về, ông nói với giọng mệt mỏi, "Tiểu Duy không có ở đây, trong tay A Trì cũng có việc phải làm, cậu với cậu ba tạm thời không phân thân ra được, ông ngoại cũng chỉ có thể nhờ con chăm sóc. Viện trưởng dặn dò là phải giữ tâm trạng ổn định, cái này phải chú ý kỹ càng."


Khương Hựu nói, "Dạ con biết rồi."
"Ừ, con cũng đừng lo chăm sóc ông quá, cũng phải lo cho mình. Dạo này không ăn nhiều cơm à, sao ốm quá vậy con?"
Khương Hựu: "Mùa hè tới nên ốm đi, cậu đừng lo quá."


Trong số người thân, người duy nhất quan tâm hắn mập hay ốm chỉ có cậu hai, nên khi nói chuyện Khương Hựu thường không nhịn được rất tôn kính.
Khương Thiên Lai còn định hỏi chuyện trong nhà, dư quang nhìn thấy biển số xe quen thuộc, "... Tiểu Hựu, đó là xe của Minh Tiêu nhỉ."


Khương Hựu nhìn theo hướng mắt của ông, "Dạ, ảnh tới đón con."
"Thấy hai đứa hòa thuận cậu cũng yên tâm." Khương Thiên Lai vỗ vai cháu mình, "Nhớ lại lần đầu gặp con, con nhỏ như hạt đậu vậy, cao tới đầu gối cậu à. Chớp mắt đã kết hôn hai năm rồi, giờ còn cao hơn cậu... Thời gian trôi nhanh quá."


"Nhưng cậu vẫn trẻ y như vậy, không khác gì năm xưa con gặp cậu hết."
"... Cái miệng con đó." Khương Thiên Lai không khỏi thả lỏng mấy phần, "Đi đi, đừng để Minh Tiêu chờ lâu."


Bùi Minh Tiêu biết cậu hai là người thân nhất trong Khương gia của Khương Hựu, thái độ với ông cũng ôn hòa hơn với người khác nhiều, cố ý xuống xe trò chuyện mấy câu mới đưa Khương Hựu đi.
Hôm nay tài xế lái xe, chờ ngồi vững rồi, Bùi Minh Tiêu cũng giống như mọi lần, cho Khương Hựu một nụ hôn an ủi.


Khương Hựu không có tâm trạng đáp lại, thấp giọng nói xin lỗi, "Xin lỗi Tiêu ca, hôm nay em có hơi mệt."
"Không cần nói xin lỗi." Bùi Minh Tiêu hỏi, "Bởi vì chuyện Quân Hân giơ bảng?"


Khương Hựu không hề ngạc nhiên với độ nhạy bén của Bùi Minh Tiêu, "Ừ, là chuyện giơ bảng, ghét nhất là không đoán ra ý đồ của Quân Hân. Mặc dù trong tay ông ngoại em có 18% nhưng phần lớn cổ phần là nằm trong tay người họ Khương. Nếu Quân Hân vượt qua ông ngoại, mọi người thực hiện chuyển nhượng cổ phần tạm thời hoặc ủy thác thì không phải sẽ vượt lên trở lại sao? Chẳng lẽ trước khi Quân Hân ra tay không có điều tra?"


"Cũng có thể còn tính toán khác."


Lời nói tuy tàn khốc nhưng Bùi Minh Tiêu không thể không nói, "Theo cách làm của đối phương thì xem ra đã dự tính từ trước, bây giờ chuyện nhà em phải làm không phải dự đoán ý đồ của đối phương, mà là chuẩn bị đầy đủ đạn dược --- Cũng chính là tiền, lúc cần thiết thì mau chóng lên thị trường thu về."


Ý của Bùi Minh Tiêu là mua cổ phần lưu động bên ngoài để gia tăng tỷ lệ cầm cự, Khương Hựu có chút không hiểu.


Bởi vì 12% của hắn trong hợp đồng, trong ba năm kết hôn không thể bán, không thể chuyển nhượng hay ủy thác, nhưng cậu hai và cậu ba bao gồm nhóm Khương Lập Quốc thì chuyển nhượng được, cổ phần của bọn họ cộng thêm phần của ông ngoại là 46%, đã vượt qua số 32% lưu động ngoài thị trường, coi như Quân Hân có mua thì cũng vô ích, đâu có đọ lại ông ngoại?


Nhưng Bùi Minh Tiêu thông thạo thứ này, nói như vậy chắc chắn là có lý do, Khương Hựu đau đầu, không muốn nghĩ nữa, chuẩn bị ngày mai nói với cậu hai, để bọn họ quyết định.


"Được." Khương Hựu nhắm mắt lại, dựa vào vai Bùi Minh Tiêu, "Tiêu ca, mấy ngày tới có lẽ em sẽ không ở nhà. Sợ tâm trạng của ông ngoại không ổn, em qua đó ở cùng ông, chờ chuyện này qua rồi thì em về."
Bùi Minh Tiêu vừa định nói "được" thì đã nghe thấy tiếng hít thở đều đều.


- -- Khoảng thời gian này vừa đi làm vừa trông coi văn phòng, Đông Huy lại đột nhiên xảy ra chuyện, đứa bé này cuối cùng cũng không trụ nổi, ngủ mất.
Vậy cứ ngủ đi.
Bùi Minh Tiêu nhìn Khương Hựu ngủ an yên vài phút, cúi đầu hôn lên trán đối phương.
... jongwookislove.wordpress.com


Thu xếp đồ đạc xong, Bùi Minh Tiêu tự đưa Khương Hựu tới nhà ông ngoại.
Coi như hai người đã lâu không thân thiết, nhưng Bùi Minh Tiêu biết phân biệt bên nặng bên nhẹ, chuyện gì quan trọng hơn, chỉ nói, "Ở đây chăm mình cho tốt, có cái gì cần thì cứ gọi điện cho anh."


Khương Hựu cũng không muốn ở xa Bùi Minh Tiêu, đứng ở cửa nhìn rất lâu, chờ xe lái đi xa rồi mới quay vào nhà, người giúp việc nói đã chuẩn bị phòng xong, ngồi nói chuyện một hồi với ông ngoại rồi về phòng tắm rửa nghỉ ngơi.


Hôm sau đi làm, hắn thuật lại lời của Bùi Minh Tiêu nói với Khương Thiên Lai, Khương Thiên Lai cảm thấy Bùi Minh Tiêu nói cũng có lý, vì vậy một mặt vừa tìm người điều tr.a Quân Hân thương mậu, một mặt bảo tổng thanh tr.a phòng kế toán tính toán tài sản trong thời gian ngắn có thể chuyển thành vốn lưu động, đề phòng mọi tình huống.


Đáng tiếc trời không theo ý nguyện.
Quân Hân thương mậu đúng là có chuẩn bị, cùng ngày mở sàn giơ bảng lần hai, hôm sau giơ bảng lần ba.


Hai ngày sau, khi Đông Huy rốt cuộc cũng có đạn dược, Quân Hân đã hoàn thành lần thứ tư giao dịch, tính tổng cộng cầm 22% của Đông Huy, trở thành đại cổ đông lớn nhất.


Họa không đến một lần, khi giám đốc phòng chứng khoán nơm nớp lo sợ báo tin cho Khương lão gia, Khương lão gia yếu ớt có khối u trong não cuối cùng không thể trụ được.
Một lần nữa hôn mê.
... jongwookislove.wordpress.com
"Bác sĩ nói thế nào, Khương đổng có ổn không?"


"Vào bao lâu rồi? Cỡ bốn tiếng chưa, hay chúng ta đi hỏi y tá đi."
"Bác hai sao đột nhiên lại ngã bệnh! Cháu còn chưa kịp về thăm bác mà... Chúng ta nói mùa hè cùng đi câu cá, bác quên rồi sao?!"


"Lúc còn nhỏ anh rất thích ăn ngọt, lần nào có kẹo em cũng lén cho anh, lần này em cầu nguyện cho anh, ông trời ơi, để anh tôi mở mắt ra nhìn thế giới này lần nữa đi..."
"Mọi người im lặng đi, đừng ảnh hưởng bác sĩ y tá."


Bên ngoài phòng cấp cứu, Khương Thiên Lai nhìn các thân thích nghe tin mà đến, cố gắng giữ tỉnh táo nói, "Bác sĩ đang cấp cứu, trước khi có kết quả không tiện nói gì cả, mọi người có thể về nhà chờ tin, có cái gì thì tôi sẽ thông báo."


"Vậy có được không?" Mới vừa rồi còn nói mùa hè câu cá, không biết đứa cháu nào đột nhiên ngừng gào khóc, "Đông Huy không phải chỉ có của nhà anh, cũng là của chúng tôi, chúng tôi phải nắm rõ chiều hướng của công ty chứ."


Khương Thiên Lai không biết làm sao, "Rồi, vậy cứ chờ đi nhưng đừng ồn ào."


Khương Hựu đứng trong nhóm người, lạnh lùng nhìn đám họ hàng bình thường chả thấy đâu, chờ có chút gió thì ầm ầm kéo tới, trong nháy mắt hiểu ra tại sao lần trước ông ngoại nằm viện lại nổi nóng như vậy khi người thân vào thăm.


Người sống ch.ết chưa biết, bọn họ đã bắt đầu âm mưu tính toán cho mình.
Nhà giàu chỉ có vậy, lợi ích trước mắt, mặt kinh tởm nhất của họ sẽ bắt đầu được phóng đại ra.
Qua thêm nửa tiếng, bác sĩ cuối cùng cũng bước ra khỏi phòng cấp cứu.


Khác với lần trước, khối u lần này đè lên mạch máu chính, không thể cắt bỏ. Tin tốt là giải phẫu coi như thành công, mạng vẫn giữ được.
Tin xấu là không hoàn toàn cắt bỏ được khối u, để lại di chứng, ảnh hưởng tới chức năng hoạt động tứ chi thì khoan nói, khó giải thích trước mắt nhất là ---


Không biết khi nào Khương lão gia mới tỉnh lại.
Có thể là một tiếng sau, cũng có thể là một trăm ngày sau, một năm sau.
Mà địch thì đang lom lom để ý, há cái miệng to đầy máu, muốn nuốt trọn miếng thịt béo bở này.


Thú dữ đến quá nhanh, ai cũng không ngờ được cục diện sẽ đi tới mức này, Khương Lập Quốc hít sâu một hơi, "Mặc dù bây giờ không nên nói chuyện này, nhưng Khương đổng bất tỉnh nhân sự, 18% kia không sử dụng được, chúng ta phải nghĩ cách khác... Đừng để ông tỉnh lại thì không còn gì trong tay, đúng không?"


"Luật sư đâu, có liên lạc được với luật sư không?" Hứa Đức Thăng nói, "Trong di chúc chắc chắn có viết cổ phần thuộc về ai, mau chuyển nó cho người thừa kế là được."


"Không đơn giản như vậy." Khương Hải Đào lắc đầu, "Ba tôi chỉ là chưa tỉnh, không tính là đã qua đời, cũng không tới mức hôn mê lâu dài mất tri giác, luật sư không đời nào cho chúng ta đọc di chúc."


Khương Mạn Phương: "Vậy giờ làm sao, chúng ta không thể ngồi chờ ch.ết được... Theo tôi thấy, cổ phần của ổng không cho Tiểu Duy thì cũng cho A Trì. Bây giờ A Trì ở đây, ngày mai cũng bảo Tiểu Duy về đi, chờ nó về rồi chúng ta thương lượng tiếp."
Tim Khương Hựu bỗng co rút một cái.


Ông nội sống ch.ết chưa rõ, xí nghiệp gia tộc đang trên đà nguy hiểm, về tình về lý, Khương Duy phải về.
"Ừ." Giọng Khương Thiên Lai khàn khàn, "Trên đường tới bệnh viện tôi đã gọi cho nó, khoảng tối mai là về tới, chúng ta vừa nghĩ cách vừa chờ đi."






Truyện liên quan