Chương 83: Không muốn
"... Ngài không nhìn thấy đâu, sau khi Bùi tiên sinh nói câu đó, mặt Tạ Quân Hân xanh mét, giống như đồ ăn để lâu ngày, mốc lên! Sau đó Tạ Quân Hân không nói câu nào, xoay mặt ầm ầm bỏ đi!"
Trong phòng làm việc của Khương Thiên Lai, nhóm người Khương Lập Quốc vây xung quanh thư ký. Thư ký nói văng cả nước miếng, thấy mọi người thích nghe thì càng khuếch đại hơn, "Thấy Tạ Quân Hân đi, mấy đại biểu cổ đông còn lại cũng vội vàng đi luôn. Chỉ còn lại Bùi tiên sinh từ từ thu dọn tài liệu, còn hỏi Tiểu Khương tiên sinh có phải xem ngu người rồi không, bảo cậu ấy cùng về nhà."
"Được rồi." Thấy thư ký đã kể tới chỗ không cần thiết, Khương Thiên Lai nói, "Cô có thể ra ngoài rồi."
Thư ký: "Dạ vâng!"
Đưa mắt nhìn thư ký ra ngoài, Hứa Đức Thăng đóng kín cửa, mọi người không hẹn mà cùng nhìn nhau, đều cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Khương Lập Quốc xoay đầu nhìn Khương Thiên Lai, "Anh hai, anh có nhận được thông báo mua cổ phần số lượng lớn không?"
Nếu như trên sàn chứng khoán xuất hiện cuộc mua bán số lượng lớn hay những biến chuyển khác, phòng chứng khoán sẽ báo cáo cho Khương Thiên Lai, Khương Thiên Lai gật đầu, lại lắc đầu, "Có nhận, nhưng từ hành động mua thì là người đầu tư phổ thông. Chủ yếu là lượng giao dịch không tới ba trăm triệu."
Ba trăm triệu là giá của 4% cổ phần, Khương Lập Quốc trầm ngâm chốc lát, "Số liệu sẽ không gạt người, lượng giao dịch chưa đến ba trăm triệu, Minh Tiêu chắc chắn không mua cổ phần từ thị trường. Vậy thì mua từ đâu..."
Trong phòng khách, Khương Hựu thay Khương Lập Quốc hỏi vấn đề.
Bùi Minh Tiêu cởi cà vạt, cúi đầu nhìn đồng hồ, "Thầy Khương, bây giờ là 11h40 trưa."
"Đúng vậy, không sai." Khương Hựu không hiểu, "Thì sao?"
Bùi Minh Tiêu nói, "Em muốn ăn ở nhà hay ra ngoài ăn."
"Không được ăn." Khương Hựu nhào tới bên cạnh Bùi Minh Tiêu, "Anh lại lén làm chuyện lớn không nói với em, em phải phạt anh, không được ăn!"
Bùi Minh Tiêu nghiêng đầu hôn hắn một cái, "Nhẫn tâm vậy sao?"
"Nhẫn... bỏ đi." Khương Hựu ngẩng đầu nhìn gương mặt đẹp trai của Bùi Minh Tiêu, nhụt chí nói, "Ăn ở nhà đi."
Biết chủ nhà sẽ về, đầu bếp đã chuẩn bị xong đồ ăn. Bác Lý phân phó người giúp việc mang đồ ăn lên, không lâu sau, trên bàn đã đầy ắp.
Sáng nay Khương Hựu chưa ăn gì nhiều, cũng thấy đói, không để ý hình tượng, ăn như hổ đói. Chờ ăn xong thì mắt sụp, câu hỏi trong đầu mau chóng bị quên đi, hò hét muốn về phòng ngủ trưa.
Bùi Minh Tiêu đi cùng hắn lên lầu, ra khỏi thang máy, Khương Hựu ngáp một cái, nói, "Ngủ ngon." Rồi sau đó đi về phòng.
Bùi Minh Tiêu gọi hắn lại, "Em đi đâu?"
Khương Hựu mơ mơ màng màng, "Về phòng em ngủ trưa, tối hôm qua cứ nghĩ tới cuộc họp nên em ngủ không ngon, buồn ngủ muốn ch.ết."
Bùi Minh Tiêu nói, "Qua đây."
Khương Hựu bất đắc dĩ quay lại.
Liền bị Bùi Minh Tiêu kéo về phòng mình.
Ngoại trừ lần bị bệnh đó ra, đây là lần thứ hai Khương Hựu vào phòng Bùi Minh Tiêu. Lúc trước khi có chuyện gì thì sẽ nói ở phòng khách nhỏ, hoặc thư phòng, phòng ngủ là chỗ rất riêng tư không được phép vào, Khương Hựu sẽ không vào dễ dàng.
Cũng giống như chủ nhân của nó, phòng của Bùi Minh Tiêu rất đơn giản, nồng nặc mùi tư bản và chủ nghĩa thực dụng. Khương Hựu đứng giữa phòng ngủ nhìn xung quanh, có chút mơ màng.
Bùi Minh Tiêu ôm eo Khương Hựu, cúi đầu hôn hắn, mười mấy giây sau Khương Hựu càng mơ màng, mà không phải vì không rõ tình huống, mà là tim đập nhanh cộng thêm thiếu oxi mà ra.
Hắn vừa thở vừa thấp giọng nói, "Tiêu ca, anh định truyền bá khiêu ɖâʍ vào ban ngày hả?"
Bùi Minh Tiêu cạ chóp mũi Khương Hựu, "Sao không gọi là ca ca?"
Đó là cách gọi chuyên dùng của trà xanh, bây giờ không cần nữa, Khương Hựu nào có ý muốn gọi, ấp úng đáp, "Gọi Tiêu ca chẳng phải tốt hơn sao, ra đường cứ gọi ca ca, ai cũng nhìn, đâu có biết gọi anh đâu."
Bùi Minh Tiêu muốn dùng chút "thủ đoạn" ép hắn gọi, cúi đầu nhìn, thấy mí mắt của nam sinh đã nhíu đến mức không mở nổi.
Bỏ đi, chờ lát nữa rồi tính.
Bùi Minh Tiêu ôm Khương Hựu lên giường, Khương Hựu lần đầu tiên nằm trong lòng Bùi Minh Tiêu, cảm giác cực kỳ thoải mái. Hắn vươn vai một cái, "Đúng rồi Tiêu ca, anh còn chưa có nói với em cổ phần của anh với sư phụ là mua được ở đâu?"
Bùi Minh Tiêu hỏi ngược lại, "Ai nói là anh mua?"
"... Hả? Sáng nay trong cuộc họp, anh nói anh với sư phụ mỗi người có 2% cổ phần mà?"
Bùi Minh Tiêu nói, "Nói cho cẩn thận thì anh đúng là mua, nhưng trong thời gian ngắn không mua được nhiều như vậy, Ngụy đổng cũng thế."
1
Khương Hựu trong chớp mắt lấy lại tỉnh táo, định ngẩng đầu thì đụng trúng cằm của Bùi Minh Tiêu, "Ui da... Ý anh là, anh gạt Tạ Quân Hân, trong tay anh và sư phụ căn bản không có nhiều cổ phần như vậy?"
Bùi Minh Tiêu xoa tóc Khương Hựu, hôn lên chóp mũi hắn, "Ừ." một tiếng.
Khương Hựu: "... Còn danh sách cổ phần kia?"
Bùi Minh Tiêu: "Photoshop, nhờ Ngụy Dương."
1
"..." jongwookislove.wordpress.com
Khương Hựu im lặng, như nhận ra một đạo lý: Ai đẹp trai cũng đều là "trap boy".
"Anh làm sao không nói với em?" Nghĩ tới đây, Khương Hựu căng thẳng, "Tạ Quân Hân lỡ nhận ra thì sao, chẳng phải sẽ mở cuộc họp gầy dựng lại ư?"
"Không nói với em là vì biết nếu em biết thì sẽ không có biểu hiện tốt như sáng nay, với lại đừng sợ." Bùi Minh Tiêu cười khẽ, "Tạ Quân Hân không có cơ hội đoán ra được."
Sau khi rời khỏi cuộc họp cổ đông, Tạ Quân Hân vẫn còn đang không ngừng giãy dụa giữa "Bùi Minh Tiêu lừa gạt mình" với "Bắt lại Đông Huy". Rút một điếu thuốc ra hút, khó mà chọn lựa nên dừng lại kịp thời hay tiếp tục gặm cục thịt khó nuốt này.
Cho đến buổi chiều, lên sàn chứng khoán, Đông Huy Jewelry đột nhiên sụt mất 5 điểm, lại một đường đi xuống, có khuynh hướng không thể cứu chữa, Tạ Quân Hân khẽ cắn răng, quyết định chờ xem tình hình ngày mai rồi tính. Hôm nay trên sàn không ai tốt, nói không chừng ngày mai lại tăng.
Kết quả tới sáng hôm sau, Đông Huy vẫn ở trạng thái âm. Tạ Quân Hân càng xem càng phiền não, chuyện này giống như dao cùn cắt thịt vậy, từng chút từng chút đứt ra, trong nháy mắt thì không tiêu hao nhiều, nhưng càng kéo dài sẽ càng bào mòn sự kiên nhẫn.
Nếu là nhà đầu tư bình thường gặp cổ phiếu tụt giá, cứ để đó không nhìn tới là được. Nhưng Tạ Quân Hân thì dùng đòn bẩy, cộng thêm Bùi Minh Tiêu phá rối lắc lư không ngừng, tổng thiệt hại phải hơn phân nửa tài sản, cuối cùng cái gì cũng không có.
Một khi lòng tin đã dao động, lúc quyết định sẽ dễ dàng qua loa.
Sáng thứ năm, mấy chục ngàn cổ phiếu bán ra đẩy cổ phần của Đông Huy ép xuống còn - 6,3%, buổi trưa kết sàn thì tăng 2 điểm. Chiều thứ năm, sau khi quanh quẩn một tiếng lại mấy ngàn phiếu bán ra, đẩy Đông Huy tụt không thể cứu nổi.
Cố vấn quản lý tài sản của Tạ Quân Hân vội vàng gọi điện tới, đề nghị bán hai phần thương vị trước, chờ ngày mai xuống lần nữa thì lại mua vào, làm đoạn tuyến chữ T.
Lúc này Tạ Quân Hân vẫn không có ý định buông tha Đông Huy, khẽ cắn răng, dựa theo đề nghị của cố vấn, bán ra hai phần thương vị, cũng chính là 5%.
Gần như là trong nháy mắt, 5% kia bị người khác mua mất.
Hôm sau, trên thông báo của giám sát, công ty đầu tư Silver International giơ bảng Đông Huy Jewelry, cầm 5,23% cổ phần.
Đến đây, Bùi Minh Tiêu mới thật sự nắm được như đã nói trong cuộc họp cổ đông, hắn và Ngụy Hoa Viễn mỗi người giữ 2% cổ phần.
Tạ Quân Hân giờ mới nhận ra mình bị lừa, vội vàng bán hết cổ phần của Đông Huy trong tay, thoát khỏi thành phố H, trở về đại bản doanh của mình.
... jongwookislove.wordpress.com
Sóng gió cuối cùng qua đi, Đông Huy lần nữa trở về yên lặng, Khương Hựu trả lại cổ phần cho từng người, sản phẩm mới cũng được đưa ra thị trường sau một hồi bị quấy phá, phòng làm việc tổng hợp cũng bắt đầu thu thập những lời bình luận thật thật giả giả, công ty mau chóng trở về nề nếp.
Chuyện tốt liên tục đến, sau ba ngày Tạ Quân Hân rút lui, Khương lão gia có dấu hiệu tỉnh lại. Ngày hôm sau, ông mở mắt, không hề biết vừa kết thúc một hồi long trời lở đất.
Bác sĩ kiểm tr.a toàn diện cho ông, kết quả nửa vui nửa buồn, vui là phẫu thuật đã thành công, mấy năm kế cũng sẽ không bị tái phát. Buồn là khối u còn sót lại sẽ ảnh hưởng đến chức năng hoạt động nửa người dưới của ông.
Từ nay trở đi, ông sẽ phải ngồi xe lăn.
Bác sĩ yêu cầu ở lại bệnh viện quan sát mười ngày, con cháu của Khương gia vẫn thay phiên nhau đến chăm sóc. Vì để không ảnh hưởng tới tâm trạng của ông, mọi người từ từ kể chuyện xảy ra trong thời gian qua cho ông.
Khi nói đến hai cha con Khương Hải Đào trộm gà bất thành, ông tức giận ném ly nước, "Ta biết là thằng ba sớm muộn gì cũng sẽ đi tới bước này mà, hồi trước thà đẻ trái trứng rồi ăn luôn có phải tốt hơn không!"
Lúc nghe tới Bùi Minh Tiêu lừa gạt được Tạ Quân Hân, Khương lão gia lại vô cùng áy náy, "Lúc trước ta trách lầm Minh Tiêu, Khương gia nhờ có nó mới có thể vượt qua được mối nguy này. Tiểu Hựu, ông ngoại không có gì để cho Minh Tiêu, chờ ta xuất viện sẽ cho hai đứa chút cổ phần, không để tụi con uổng công."
Khương Hựu lại lắc đầu, "Không cần đâu ông ngoại, sức khỏe của ông quan trọng hơn."
Bùi Minh Tiêu có thể làm nhiều hơn, mấy hôm trước hắn kiểm soát thị trường làm cổ phiếu của Đông Huy tụt âm, vi phạm điều khoản sử dụng 12% cổ phần của Khương Hựu. Bây giờ còn mua vào 5,23% thì càng dễ thao túng muốn gì được nấy, có thể kéo cổ phiếu lên xong, không bao lâu là có thể lấy lại vốn còn kiếm thêm một khoản, đây đối với Bùi Minh Tiêu mà nói là vô cùng đơn giản.
Cho nên Khương Hựu cũng không tiện lấy tiền của Khương lão gia, dù sao bọn họ cũng vi phạm hợp đồng trước.
Trong thời gian nằm viện, Khương Thiên Lai từng đến một lần, ở trong phòng Khương lão gia suốt một buổi chiều. Hai cha con không biết nói chuyện gì, lúc đi ra, sắc mặt Khương Thiên Lai như trút bỏ được gánh nặng, mà Khương lão gia thì bị kích động, thiếu chút nữa phải đưa vào ICU.
Thoáng cái mười ngày trôi qua, Khương lão gia không muốn chờ, nữa bảo Khương Hựu làm thủ tục xuất viện. Chuyện đầu tiên làm không phải đến công ty, mà là gọi mọi người tới nhà ông, mở cuộc họp gia đình.
Hai cha con Khương Hải Đào lần đầu xuất hiện trước mọi người, Khương Chấn Ninh vốn muốn trốn về Bắc Kinh tiếp tục tập luyện cũng đến. Khương Thiên Lai, Khương Lập Quốc, Khương Mạn Phương, Hứa Đức Thăng, Khương Trạm Du cũng phải có mặt, dưới sự yêu cầu của Khương lão gia, ngay cả Bùi Minh Tiêu cũng phải đến cùng Khương Hựu.
Mặt trời tháng tám treo trên đỉnh đầu, bầu trời không mây, là một ngày rực rỡ hiếm thấy.
Trong thư phòng của Khương lão gia, tất cả mọi người đều vui mừng vì sống sót sau tai nạn, trừ ba người --- Khương Hải Đào, Khương Trì cùng Khương Duy luôn đặt tầm mắt lên hai bàn tay nắm lấy nhau của Khương Hựu và Bùi Minh Tiêu.
Khương lão gia để mọi người trò chuyện, thấy thời gian cũng đủ rồi, hắng giọng nói, "Được rồi, im lặng cả đi, sau này có cơ hội ăn mừng thì phải làm một bữa. Hôm nay ta mời mọi người đến đây, là muốn tuyên bố một chuyện."
Giọng nói của ông trịnh trọng, trong thư phòng chớp mắt yên tĩnh lại, biết ông muốn nói chuyện quan trọng, đều chuyên chú lắng nghe.
"Mọi người cũng biết tình hình của ta, nửa đời sau phải sống cùng chiếc xe lăn này." Khương lão gia vỗ lên tay vịn, "Một tuần phải tới trung tâm phục hồi hai lần, trạng thái này ta không có cách nào toàn tâm lo kinh doanh cho Đông Huy."
"Với lại ta cũng già rồi, mấy năm nay sức khỏe không theo kịp, thường xuyên xảy ra những chuyện lực bất tòng tâm. Con người mà, phải già thôi, Đông Huy tiếp tục phát triển, cũng nên giao cho nhiệm kỳ kế tiếp."
Nghe vậy, trong lòng mọi người đều biết, Khương lão gia quyết định về hưu, muốn truyền Đông Huy lại cho người thừa kế.
Khương lão gia hỏi, "Mọi người hiểu ý của ta chứ?"
Mọi người: "Dạ hiểu."
Khương lão gia: "Ta sẽ chuyển hết cổ phần cho nhiệm kỳ kế tiếp, hy vọng nó có thể tiếp thu được sự chỉ bảo của ta, dẫn Đông Huy khỏi chốn khó khăn, lần nữa huy hoàng. Luật sư Tiền..."
Khương lão gia phất tay một cái, gọi luật sư, "Bỏ di chúc cũ, ta muốn chuyển cổ phần cho ---"
Tầm mắt của mọi người nhìn sang Khương Duy, sau khi Khương Trì tự bẫy ch.ết mình, người thừa kế còn lại chỉ có mình hắn.
Khương Duy luôn luôn khoe khoang không giấu được sự kích động, liếc nhìn người gần hắn nhất gật đầu cám ơn. Hắn chờ ngày này đã quá lâu, vểnh tai chờ Khương lão gia công bố người thừa kế.
Khương lão gia nói tiếp, "Ta muốn chuyển cổ phần của mình cho --- Khương Hựu!"
Khương... Hựu...
Hả, không nghe lầm chứ, thật sự là Khương Hựu?
Vừa dứt lời, trong thư phòng lập tức vang lên tiếng hít sâu, Khương Lập Quốc và Hứa Đức Thăng rất thích Khương Hựu, không có ý kiến gì, Khương Mạn Phương dẫn đầu phản đối, "Chú, tuổi tác của chú cao rồi... Cháu không phải nói chú hồ đồ, nhưng nửa kia của Khương Hựu là đàn ông, sau này chắc chắn không có đời sau, cho dù có cũng không phải con ruột, chẳng lẽ chú muốn dòng máu của Khương gia kết thúc ở đời này ư?"
Góc độ phản bác của bà rất xảo quyệt, Khương Ngọc Nghiễm lại rất kiên định nói, "Đây là kết quả mà ta đã suy nghĩ cẩn thận. Mấy hôm trước biết thêm một vài chuyện, trong phòng này ngoại trừ Tiểu Hựu, chẳng ai xứng đáng cả. Nói đến con cháu, không cần cháu phải lo, Khương Ngọc Nghiễm ta không phải người tham quyền, nếu Tiểu Hựu không có con, người thừa kế có thể là ai trong Khương gia, con trai hay cháu trai của cháu cũng có thể."
Khương Mạn Phương nghẹn họng, "Được... vấn đề sinh sản có thể giải quyết, nhưng chú làm sao có thể phán xét được, phẩm chất của Khương Hựu có xứng đáng với vị trí thừa kế hay không? Từ lúc về làm cho Đông Huy đến nay, nó thường xuyên đến công ty để chơi, còn bỏ bê công việc đi quay show gì đó, suốt ngày ăn chơi với con cháu họ Tống họ Lý, chú..."
"Mẹ, mẹ thôi đi!"
Không đợi nói xong, Khương Chấn Ninh đột nhiên lên tiếng cắt ngang lời bà.
Hắn biết mẹ mình nhắm vào Khương Hựu là vì biết đối phương giúp mình liên lạc với Trình Hề, hắn cũng có thể đoán ra mẹ mình đã gây không ít phiền phức cho Khương Hựu. Từ nhỏ đến lớn, hắn giống như một con rối, bị mẹ điều khiển làm những chuyện bản thân không thích, đi những con đường không muốn đi. Mà công ơn dưỡng dục đè nặng trên vai, hắn không có tư cách phản kháng, chỉ có thể im lặng chấp nhận.
Vào lúc này, nghe Khương Hựu phải chịu tai ương vì mình, Khương Chấn Ninh rốt cuộc chịu không nổi nữa, quỳ xuống đất, dập đầu ba cái, "Mẹ, là con bất hiếu, mẹ coi như không có đứa con này đi, con xin lỗi."
Không đợi Khương Mạn Phương phản ứng, hắn cầm balo chạy ra khỏi nhà, giống như hòa vào biển người, không tìm thấy nữa.
Khương Mạn Phương sững sờ, lảo đảo đuổi theo. Lúc chạy ra vô tình đụng trúng Khương Duy, Khương Duy mới như bừng tỉnh, phát điên cầm ghế lên, hét một tiếng đập ghế xuống sàn!
Chỉ một chốc, tiếng gỗ nứt, tiếng kinh hô, trách mắng tràn lan không gian.
Trong sự ồn ào, Khương Hựu nhìn một vòng:
Cậu hai cố tình gây ra vụ tai nạn cho thằng cháu, điều cháu mình về công ty chính, từ quản lý xuống cấp nhân viên;
Cậu ba vì tranh đoạt tài sản mà dẫn sói vào nhà, thiếu chút nữa mất cả gia sản;
Dì tư ép con trai bỏ nhà đi vì cứ khăng khăng muốn giữ thiết lập cho nó theo ý mình;
Ông ngoại muốn tranh khoản đầu tư, mặc kệ cháu ngoại chưa học xong bắt về nước lấy chồng...
Gia tộc này nhìn thì rất hưng thịnh, lột lớp da bọc vàng ra, bên trong xương tủy đã vặn vẹo không thể cứu chữa.
Lúc này, Bùi Minh Tiêu thấy Khương Hựu không nói lời nào, hắn xoa xoa bàn tay đối phương, thấp giọng hỏi, "Có muốn Đông Huy không? Nếu như em muốn, em sẽ có công ty đã hoàn thiện, không cần cực khổ gầy dựng sự nghiệp nữa."
- -- Có muốn không? Khương Hựu cũng tự hỏi lòng mình.
Một bên là phòng làm việc vừa mới hình thành không biết tương lai ra sao, một bên là công ty đã kinh doanh nhiều năm, tài sản đến mười tỷ hơn, chỉ cần nhận lấy là có thể leo lên top bảng xếp hạng Forbes của Trung Quốc.
Trong đầu Khương Hựu thoáng hiện lên câu nói của cha mình trong quyển sổ:
Mặc dù con đường ta đi từ đầu đến cuối vẫn mọc đầy cỏ dại, nhưng chỉ có mình ta là người chứng kiến trên quãng đường này.
"Đừng gây nữa." Khương Hựu bình tĩnh mở miệng, "Cám ơn ý tốt của ông ngoại, nhưng mà con không cần."
Nói xong, hắn nắm tay Bùi Minh Tiêu sải bước đi, càng đi càng nhanh.
Từ giờ sẽ là đại dương mênh mông mặc sức cá bơi, trời cao bao la thỏa sức chim bay, cho dù con đường phía trước như thế nào, hắn cũng sẽ tự mình bước tiếp.
Đó là con đường của hắn, chỉ là của một mình hắn.