Chương 53: Nguy hiểm rình rập

Trước khi xuất phát tới địa điểm tập huấn cô cùng Diệp Phi trao đổi ánh mắt ngụ ý là hãy chú ý cẩn thận; lần này là ngoài ý muốn họ không cùng đội nhưng mà cô có tự tin của mình! Cô đã được rèn luyện một khoảng thời gian tuy không thể coi là dài nhưng cũng không ngắn; đủ để cô có thể vượt qua đợt kiểm tr.a này. Hai người kia dù có không ưa cô thì cũng đành chịu; chỉ cần họ không gây rắc rối cho cô cùng cả đội là được.


Ba giờ đồng hồ trên xe cuối cùng các cô cũng đã đến địa điểm tập huấn; thật đáng kinh ngạc; chỗ có dân cư sinh sống lại có thể tồn tại nơi hoang vu cùng cốc như thế này. Chỉ mới đứng ở ngoài vìa khu rừng thôi đã thấy một mảnh xanh um tươi tốt phủ đầy cây; không thể nhìn được sâu trong khu rừng có cảnh sắc như thế nào; nhưng ngược lại lại tăng thêm phần thần bí cho cả khu rừng.


Các bộ đội phụ trách mang người tới đây đều đã trở về; chúng lính dựa theo sự phân chia của Lăng Ngộ đã phân phó đi về các hướng khác nhau. Tiếu Vi dẫn đầu tiến về phía Bắc được chỉ định; cũng là nơi ngược hướng cùng cách xa nhất với nhà dân gần đó. Không vào không biết; hiện ra trước mắt bọn Tiếu Vi chính là cây; toàn bộ đều là cây lớn nhỏ khác nhau bao phủ kín dưới đất; tán cây che phủ bầu trời làm cho khu rừng trở nên âm u đáng sợ. Tiếu Vi cùng mọi người tiếp tục tiến vào sâu trong khu rừng.... Tiếu Vi chặt một cành cây vừa vặn thuận tiện cho việc đi lại trong khu rừng rậm rạp này; Tô Đạt và Lam An cũng làm theo cô tự kiếm cho mình một cành cây; hai người còn lại thì coi thường hừ lạnh tay cầm con dao nhỏ được phát chém bỏ những cây cỏ ngang đường; Tiếu Vi cũng mặc bọn.


Thời gian trôi qua rất nhanh; nhoáng cái đã đến 12 giờ trưa mọi người tìm một chỗ trống trải để nghỉ trưa; Tô Đạt hăng hái xung phong đi bắt thú rừng; Lam An nhận đi kiếm củi; hai người kia thì không nói gì lặng lẽ cùng nhau tự đi kiếm đồ ăn; Tiếu Vi chỉ lạnh nhạt nói với họ “Xuất phát lúc 2h” ngụ ý là mấy người đi đâu cũng được chỉ cần trở lại đúng giờ.


Tiếu Vi không có việc gì ngồi đợi hai người kia trở lại thuân tiện mang bản đồ ra xem xét vị trí hiện tại của họ; Tiếu Vi vừa xem bản đồ vừa thở dài; tốc độ của bọn họ coi như không chậm nhưng đi xuốt mấy tiếng đồng hồ vẫn chỉ ở phía ngoài của khu rừng; khu rừng này cũng quá rộng đi.... cô thầm cảm thán trong lòng.


Lam An trở về mang theo một bó củi khô lớn; nhìn đống kia trên trán cô chảy xuống hai vạch đen; có phải dự trữ củi đâu mang về nhiều nhiều vậy làm cái gì! Lam An có thể nói là con nhà thế gia giống như Diệp Phi nhưng không phải gia tộc quân nhân giống cậu ấy; cô đoán chắc là tên này chưa chịu khổ bao giờ; mặc dù gia nhập quân ngũ rèn luyện một khoảng thới gian không ngắn nhưng bản tính công tử vẫn không thể thay đổi được; nhìn số lượng cúi Lam An tự cho là ‘ít’ Tiếu Vi chỉ biết câm nín. Cô nhanh chóng nhặt những cây củi vừa phải nhóm lửa đợi Tô Đạt.


available on google playdownload on app store


Không lâu sau Tô Đạt cũng trở lại; trên tay cậu là một con thỏ và ba con cá lớn đã được làm sạch sẽ; trên đường đi đến đây bọn cô có nhìn thấy một cái ao nhỏ chắc là cậu ấy bắt cá và làm sạch đồ ăn ở đó. Hai người kia cũng trở lại; trên tay họ cầm một ít củi khô và hai con thỏ nhỏ; cô thầm cười nhạt ít ra họ còn nhận thức được là không nên hành động một mình trong rừng khi đang hoạt động đội.


Cá và thỏ được nướng vàng ương thơm lừng; từng giọt mở nhỏ xuống củi lửa vang lên âm thanh lèo sèo; ba người cùng nhau giải quyết sạch sẽ một thỏ ba cá. Thu dọn một chút cả năm người cùng tiếp tục hành trình đi sâu vào khu rừng; họ phải vào sâu trong rừng trước khi trời tối.


Trên đường đi họ cũng gặp một số thú rừng lớn nhỏ khác nhau; lớn nhất là lợn rừng; vì không muốn gặp rắc rối bọn cô chỉ có thể tránh đi; còn có gặp động vật nhỏ không nguy hiểm; côn trùng thì khỏi nói vắt; muỗi; ong bướm đủ cả. Tất cả mọi người đều đề cao cảnh giác khi tiến vào càng sâu trong khu rừng; bởi họ biết càng vào sâu trong động vật ăn thịt càng nhiều; tính hiếu chiến của chúng càng cao.


Mặt trời dần dần lặn xuống; dù chưa đến địa điểm bọn cô mong muốn nhưng cũng đành phải dừng lại; đi đường rừng núi vào thời điểm trời tối rất bất lợi. Lần này các cô chọn môt cái cây lớn để dừng chân; cái cây rất lớn phải đến hơn mười người cũng chưa ôm hết được; cành cây to vững chắc vừa đủ cho tất cả bọn họ có chỗ ngủ rộng rãi. Tính ra thì tải nghiệm ngủ trên cây này cũng thú vị; cảm giác rất kích thích khi ngủ lơ lửng trên không mà ở dưới gốc cây luôn có khả năng bị thú ăn thịt để ý.


Tìm được chỗ ngủ rồi thì tính đến đồ ăn; mọi người tự nhận công việc cho mình; phân công nhiệm vụ như buổi trưa chỉ là có thêm hai người Tuấn; Dương cùng ăn cùng họ. Nhìn bọn họ bày ra vẻ mặt miễn cưỡng ăn cùng các người; Lam An tức giận định lên tiếng châm chọc vài câu nhưng bị TIếu Vi ngăn lại; bây giờ không phải thời gian xảy ra xung đột!


Giải quyết đồ ăn xong bọn họ cùng nhau bàn bạc thời gian nghỉ; đừng thắc mắc vì sao lại phải bàn bạc vấn đề nghỉ tối! Đừng đùa đây là khu rừng nguyên sinh chưa được khai phá; thú dữ nguy hiểm còn chưa biết có những thể loại nào đâu nên tuyệt đối không thể sơ suất lơ lá; nhất là khi con người ít cảnh giác nhất vào lúc ngủ. Vì vậy bọn họ quyết định thay phiên nhau canh chừng; Dương từ 11 giờ đến 0 giờ 30 sáng; Tô Đạt đến 2 giờ; Lam An từ 2 giờ đến 3 giờ TIếu Vi từ 3 đến 4 giờ; còn lại là Tuấn canh đến sáng; kết thúc mọi người tự thu thập đi ngủ.


Ban đêm nhiệt độ trong rừng hạ xuống; vì tránh thú rừng cũng như để giữ ấm các cô không dập tắt lửa; tiếng củi cháy lách tách trong không gian yên tĩnh trở nên đặc biệt rõ ràng; đi cả ngày dài mệt mỏi tất cả rất nhanh chìm vào giấc ngủ nhưng lại không dám ngủ sâu sợ có gì bất chắc xảy đến. TIếu VI ngủ một mạch đến 2 giờ sáng thì chợt tỉnh giấc;bây giờ cũng là lúc Lam An canh chừng


“Sao cô lại thức dậy rồi? Tiếng nói của chúng tôi quá to sao?”


“Không phải; chỉ là đột nhiên tỉnh lại thôi; cũng không muốn ngủ nữa” cô không để ý nói “Tôi canh chừng cùng cậu” nói xong cô tự mình leo xuống trước; Lam An thấy vậy cũng theo cô leo xuống. Hai người ngồi cạnh đống lửa im lặng; hồi lâu sau Lam An bỗng mở miệng hỏi
“Tại sao cô lại tham gia quân ngũ vậy?”


“Không vì sao cả; thấy rảnh thì vào thôi” Tiếu VI nhún nhún vai thành thật trả lời. Lam An -_-# lí do kiểu gì vậy trời; cô có biết là bao nhiêu người khao khát muốn trở thành bộ đội đặc chủng không! Vậy mà cô lại lấy lí do rảnh nên tới; thật là tức ch.ết người mà!


“Im lặng” đột nhiên sắc mặt Tiếu VI thay đổi cô giơ tay ngăn lời nói kế tiếp của Lam An đưa mắt cảnh giác nhìn xung quanh; thấy vậy Lam An cũng trở lên nghiêm túc. Âm thanh sào sạc từ trong bụi cây phát ra; tiếng động phát ra càng ngày càng lớn; một cái bóng cao lớn cao đến gần 3m đang tiến về phía này; tuy không nhìn rõ nhưng cái thân thể đen xi to lớn cùng cặp mắt vàng kim có tia sáng hung hăng của thú dữ trong đêm tối thì đã đủ khẳng định đây không phải con người rồi.


chương này dài hơn mọi chương nhes^^ sr mn ta đăng chương muộn






Truyện liên quan