Chương 75-3: Tiếp

"Aaaa....."


"Chúng mày muốn làm gì? Thả tao ra, lũ ch* này...." Ngọc Linh bị bọn buôn người dẫn vào một căn phòng trống trải, trong phòng chỉ chứa duy nhất một chiếc giường lớn, vừa mới bước đến gần cửa phòng, cô ta đã bị bọn chúng lôi xềnh xệch vào. Cô ta không ngừng chửi rủa, quẫy đạp muốn trốn thoát nhưng một tiểu thư cả năm không động nước làm sao có thể thắng được lũ đàn ông này được. Ngọc Lam dần dần cảm thấy tuyệt vọng, cô ta bắt đầu khóc lên và xin xỏ lũ buôn người


"Ta cầu xin các người, thả tôi ra, tôi sẽ cho các người rất nhiều tiền." trông Ngọc Lam lúc này muốn bao nhiêu nhếch nhác có bấy nhiêu nhếch nhác, quần áo vì bị lôi kéo mà trở nên xộc xệch, nước mắt cộng thêm nước mũi hòa vào nhau khiến cho mái tóc xõa rũ rượi dính bết vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch sợ hãi.


"Nhìn xem, chưa gì đã cầu xin rồi, ngoan để đợi lát nữa anh cho em tha hồ cầu xin vì sung sướng hô hô hô...." gã buôn người cất nụ cười thô bỉ, lộ ra hàm răng ố vàng xấu xí
"Hehehe....e" lũ còn lại cũng nở nụ cười ɖâʍ uế theo.


"Chúng mày đừng có động vào tao, tao nói cho chúng mày biết, ba tao là chủ tịch tập đoàn XX nếu chúng mày dám đụng vào tao thì chúng mày chỉ có nước tù chung thân..... tao nói chúng mày đừng có đụng vào tao, cút...... cút......... AAaaaa...." mặc kệ Ngọc Lam đe dọa, bọn chúng vẫn lao vào vồ vập lấy cô ta.....


Tiếu Vi vừa được cởi trói, chợt nghe được tiếng hét thất thanh của gian nhà chứa bên cạnh
"Chuyện gì vừa xảy ra vậy?" cô lên tiếng hỏi báo lớn
"À, chắc lũ người ti tiện kia vừa bắt được hàng mất tem" báo lớn không để ý nói
"Đi, dẫn ta đi cứu người!" Tiếu Vi dẫn đầu đi trước


available on google playdownload on app store


"Tại sao ta phải dẫn ngươi đi, thích thì tự đi mà cứu, chuyện này không liên quan đến ta!" báo lớn lười biếng gầm
Cô dừng bước, quay đầu lại, cười như không cười nhìn báo lớn, hỏi "Ngươi không đi?"
"Biết rồi, đi ta đi là được chứ gì, đồ con người thối!" báo lớn bất mãn gầm lên.


Tiếu Vi cười thầm, không ngờ chiêu này lại hiệu quả đến như vậy, Xuân Cung An đã dạy cô những thứ này, hắn nói ánh mắt của cô có khả năng gây áp lực cho người đối diện khi mà cô nghiêm túc nhìn họ, điều này cũng coi như một lợi thế để khi bước chân vào thế giới ngầm không ai dám coi thường cô, mặc dù còn phải luyện tập nhiều mới có thể đạt tới cảnh giới của Xuân Cung An. Bởi trong thế giới cá lớn nuốt cá bé này, chỉ một ánh mắt thôi cũng đã quyết định đến sự tồn vong của một người.


Khi mà Tiếu Vi cùng bao lớn phá cửa nhà kho kế bên thì Ngọc Lam đã trần như nhộng nằm co rúm ở trên giường, hai má đỏ lừ lên vì bị đánh đập do không nghe lời, nước mắt nước mũi đầm đìa, miệng thì không ngừng chửi rủa.


"Con mẹ nó, đứa nào dám phá chuyện tốt của bố mày!" tên buôn người đang đè trên người của Ngọc Lam tức tối vì bị phá chuyện tốt, chỉ một chút nữa tôi là hắn đã thành công cưỡng hϊế͙p͙ NGọc Lam, cái thứ kinh tởm bên dưới vẫn đang dương cờ dưới lớp qυầи ɭót, thậm chí nó chỉ còn cách Ngọc Lam vài cm.


"Mày cứ thử manh động thêm chút nữa xem, xem tao có rạch nát chỗ đó của mày không" Tiếu Vi nhếch miệng, trên đời này cô chính là ghét nhất cái loại đàn ông ngược đãi phụ nữ "Tiểu Báo! Lên, chọc nát cúc của bọn chúng cho ta!" 


"Ai là Tiếu Báo!?" báo lớn gầm lên với cô, nhưng vẫn quơ cào mấy cái để đuổi lũ buôn người đi


Tiếu Vi nhặt quần áo dưới đất lên lại gần cô gái nằm co ro trên giường, vì tóc tai bù xù che hết mặt nên Tiếu Vi nhất thời không nhận ra đây là NGọc Lam cất giọng nhỏ nhẹ hỏi "Này, cô không sao chứ?" Tiếu Vi biết mình hỏi như thế là rất thừa thãi nhưng mà không phải trong tivi, những lời thoại sau khi anh hùng cứu mỹ nhân xong đều là như vậy sao?


Ngọc Lam có lẽ vẫn còn vô cùng sợ hãi, cũng phải một người như cô ta, chưa từng bị đối xử tàn bạo luôn sống trong chăn gấm lụa là làm sao có thể không sợ, sau khi Tiếu Vi hỏi, biết mình an toàn cô ta mới òa khóc, ôm chầm lấy Tiếu Vi.


Không kịp phản ứng cứ như vậy bị ông cứng người, Tiếu Vi cảm thấy hơi mất tự nhiên, nên nhớ cô ta còn đang không mặc gì nha.
"Bịch bịch bịch..... pa pa.... pằng pằng....." âm thanh của một trận chiến vang lên, tiếng bước chân rõ ngày một rõ hơn "Ầm..." cánh cửa nhà kho bị đạp nát, Diệp Phi, Lam An cùng Diệp Tuấn lao vào.


"Linh, Linh, cô có sao không, anh tới cứu cô đây!" Lam An to mồm, vừa vào cửa đã hét lên, to muốn thủng màng nhĩ.






Truyện liên quan