Chương 15: Sân khấu của 3 nữ nhân. Ai nói nam chính tèo rồi? Làm phản hả?
Căn cứ gần đây rất là náo nhiệt. Người ta thường nói hai người đàn bà với một con vịt cũng đủ thành cái chợ, sức buôn dưa lê bán dưa chuột mạnh ngang với Songoku hoá siêu Xayda quánh chít 500 con thây ma. Từ khi Giang Nguyệt Tây chính mắt thấy gian tình giữa Lam Bạch và Giang Niệm, căn cứ đồn đãi liên tục, lời ra tiếng vào. Người theo đuổi Giang Nguyệt Tây trong căn cứ rất nhiều, bất bình thay cô ta cũng chẳng ít, cho nên rất nhiều thằng mất não đến tận cửa tìm Giang Niệm dọa nạt. Hết thằng này lại tới thằng khác, liên tục không ngừng nghỉ, cũng may là chỉ gây rối nhỏ chứ không dám làm việc gì mang tính chất tổn thương vì bọn hèn đó vẫn rất cố kỵ Lam Bạch, nhưng vẫn có mấy thằng mất não ăn gan hùm mật gấu nhân cơ hội gây sự....
Căn cứ 80% đều là dị năng giả, tuy Lam Bạch có thể lên làm chỉ huy của căn cứ nhưng cũng có nhiều người ngầm không phục, nhưng ai bảo cấp bậc dị năng của ai kia vừa cao lại vừa mạnh, lúc bọn họ mới đến cấp ba cấp bốn cấp năm thì Lam Bạch đã lên tới cấp bảy. Nhưng cũng có một người là dị năng giả cấp bảy giống hắn, đó chính là Ngô Nguyên. Ngô Nguyên là cái người mà ngày hôm đó play lộ thiên ở bên ngoài suối nước với nữ chính bị Giang Niệm bắt gặp, hắn cũng là một tên bị nữ chính mê hoặc, đồng thời cũng vô cùng ghen ghét Lam Bạch vì anh đã cướp đi mất sự nổi bật của hắn.
Nữ thần (aka Giang Nguyệt Tây) bị khi dễ, ít nhất có 50% dị năng giả âm thầm đi theo Ngô Nguyên, mà Ngô Nguyên cũng là kẻ khôn lỏi, chớp thời cơ đó liên tục bôi nhọ nam chính là cái tên cặn bã rút chym vô tình, kéo thiện cảm của mọi người với Lam Bạch xuống đến âm vô cực luôn, lợi dụng sự ghen ghét đố kỵ của Giang Nguyệt Tây mà thành công thu hút một số người bị sắc đẹp của cô ta làm lóa mắt về phe mình.
Hay lắm, ba người phụ nữ tề tụ, cùng tranh giành một người đàn ông, đi xem trò hay nào, đi hóng chuyện thôi nào. Tính toán mở một ván cược thôi, tui cược...
Bạch nguyệt quang sinh động hơn so với lời đồn, bây giờ đang ngồi chình ình một đống trong phòng của Giang Niệm cậu đây, hai cái chân xinh đang bắt chéo vào nhau, thảnh thơi cắn hạt dưa, nhàn nhã tự tại cầm lấy tách trà trong tay, giương cánh môi mỏng nhấp một ngụm nước trà, nở nụ cười tủm tỉm nhìn sang một bên, vẫy tay với Giang Niệm đang oán giận đến nỗi mặt sắp nhăn thành cái bánh bao: "Đừng keo kiệt như vậy chứ, tôi chỉ ăn có chút xíu hạt dưa của cậu mà đã tiếc rẻ tới mức này sao? Cậu nhìn chằm chằm tôi một tiếng rồi đó nha, nhìn đi, cánh tay tôi nổi hết da gà da vịt lên rồi đây này."
Giang Niệm kiên nhẫn chỉ trỏ đáp lại hắn: "Còn cả một túi thịt khô, quả khô, bánh mì nhỏ... Hai quả hạch đào, một củ ấu..." Đếm đến liền sắp quá mười món tới nơi rồi, miệng nhỏ blah blah không ngừng nghỉ.
Bạch nguyệt quang: "..........."
Giang Niệm liệt kê xong, lại tiếp tục nhìn chằm chằm người nào đó không biết xấu hổ: "Đây là túi hạt dưa cuối cùng của tôi, làm ơn trân trọng nó giùm đi."
Đột nhiên cảm thấy hạt dưa trong tay đặc biệt thơm ngon, dưới ánh mắt bất bình tức giận của Giang Niệm, cô ta cắn răng rắc răng rắc: "Ừm, hương vị quả là không tệ, đúng là thứ quý giá có khác ha."
"Hihi, chị em tốt, vì cậu đã thết đãi tôi nhiệt tình như vậy nên tôi quyết định sẽ báo đáp lại cậu nha." Bạch nguyệt quang lại sấn tới bên cạnh Giang Niệm, choàng tay ôm lấy bờ vai của cậu, bày ra bộ dáng hoa hậu thân thiện cực kỳ tiêu chuẩn.
Nhưng lại bị Giang Niệm vô tình vô nghĩa, thẳng tay vả bay móng vuốt: "Tôi không hề thết đãi cậu nhiệt tình, là do cậu không biết xấu hổ mà chạy vào, cướp cả kho đồ ăn vặt của tôi!" Cậu quá khó khăn, ở thế giới mà muốn sống một cuộc sống bình thường cũng gian nan như thế này, đồ ăn vặt là thứ xa xỉ đến cỡ nào chứ, đông giấu một chút, tây giếm một ít, cậu dễ dàng lắm sao!
Giang Niệm còn cố ý vô tình trợn trắng mắt bổ sung: "Ai là chị em với cậu chứ, tránh xa tôi ra một chút, ông đây là nam, cậu cũng là nam!" Mặc dù cơ thể cậu xuyên vào có con bươm bướm của phái nữ, nhưng linh hồn của cậu là một người đàn ông! Đàn ông chân chính! Mà tình huống của cậu cũng khác với "ánh trăng sáng" thần bí trong mắt mọi người này. Đúng vậy, cái tên "ánh trăng sáng" này là một tên dở hơi thích mặc đồ nữ! Còn đặc biệt yêu tha thiết việc mặc những chiếc váy hoa lệ khoa trương...
Bạn đã bao giờ thấy một người phụ nữ mặc một bộ âu phục lộng lẫy hoa lệ, nhưng nhấc chân một cái đá bay ba người đàn ông vạm vỡ chưa?
Cậu đã từng gặp rồi nè... Ngay ngày hôm kia thôi, khi có người tới cửa khiêu khích cậu, người "phụ nữ" này từ trên trời giáng xuống, không nói khoa trương, nhưng thực sự cơ thể của người này đã ngưng lại giữa không trung! Sau đó nhảy xuống, dùng một chân đá bay ba tên đàn ông tới tìm ngược kia ra xa hơn mười mét, người đứng ngoài xem cảnh tượng ấy như cậu còn thấy đau dạ dày thay luôn.
Cậu cho rằng người này cũng là người tới gây rắc rối cho cậu giống như những tên khác... Cậu đang tự hỏi nên đối phó với "ả" như thế nào, người kia nhìn qua là thấy rất giỏi rồi.
Kết quả cái người mà cậu nghĩ rằng tới tìm phiền toái lại xông lên ôm chặt lấy cậu: "Đúng là người đẹp hiếm thấy~"
Giang Niệm: "" Tôi đã viết xong kịch bản làm sao để trốn thoát rồi, nhưng kẻ địch lại không làm theo kịch bản.
Từ sau lần đầu tiên gặp mặt ấy, anh chàng giả gái này! Anh ta cứ ăn vạ ở trong phòng của cậu không rời nửa bước, với cái lý do tốt đẹp là bảo vệ cậu.
Sau đó đối phương giải thích rằng anh ta là người Lam Bạch phái tới để bảo vệ cậu, bảo vệ 24 giờ bên cạnh...
Giang Niệm cố gắng nhớ lại cốt truyện, nhưng cậu không có bất cứ ấn tượng gì về người này. Cậu chưa từng nghe nói bên cạnh nam chính có người đàn ông dị năng giả nào lại có sở thích mặc đồ nữ kỳ lạ như vậy.
Ngày ngày, hai người họ đều cùng nhau ngồi một cách vô tri, mặc kệ bên ngoài rôm rả bàn tán, người thì nói bọn họ kết nghĩa chị em, có người nói Lam Bạch số hưởng, trái ôm phải ấp.... Cũng có người thương hại cho Giang Niệm, phải dùng chung một người đàn ông với kẻ khác.
Giang Niệm: "..."
Cậu đối với mấy cái lời đồn vô thưởng vô phạt này chẳng hề tức giận, nữ chính thì khác, một mình Giang Niệm đã đủ khiến ả ta bực bội rồi, lại thêm một Bạch Nguyệt Quang, vấn đề là "người phụ nữ" này không phải người thường như Giang Niệm, mà là dị năng giả cấp bảy, cao thủ đứng đầu, cô ta nên đối phó như thế nào?
Ngô Nguyên muốn tạo phản, kéo Lam Bạch xuống nước cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, một người cấp bảy thì hắn còn có hy vọng ngang tài ngang sức, thậm chí có thể thắng, nhưng nếu có hai cấp bảy, thì còn đánh cái rắm hả. Hắn ta không biết rằng, dù chỉ có một mình Lam Bạch thì hắn ta vẫn không gây nên nổi sóng gió gì. Dị năng mà nam chính luôn che giấu chính là dị năng cắn nuốt, chỉ cần khó chịu là anh có thể biến đối phương thành người bình thường bất cứ lúc nào.
Gần đây Lam Bạch bận ơi là bận, đến cái bóng cũng chẳng thấy đâu, không biết là đang bận việc gì, hắn đã không về căn cứ nửa tháng nay rồi, Giang Niệm vô tri vô giác được một tuần, cũng chậm rãi cảm thấy có gì đó không đúng, Lam Bạch làm nhiệm vụ, chưa bao giờ vượt qua nửa tháng!
Dò hỏi Ưng, đối phương cũng không nói, hắn chỉ bảo cậu yên tâm, cậu cũng yên tâm... Nam chính mạnh tới biến thái, cái cậu lo chính là tiến độ nhiệm vụ bị dừng lại, cậu như oán phu nhỏ tức giận, mới ngủ với nam chính được có năm lần, nhiêu đây chẳng thấm vào đâu!
Ưng chính là cái tên biến thái thích giả gái, anh ta nói mình không có tên họ, chỉ có một cái biệt danh.
Giang Niệm không thèm tin, là người thì sao lại không có tên họ được chứ, có điều, cậu cũng không phải người thích hóng hớt, tọc mạch chuyện của người khác, Ưng không muốn nói thì cậu cũng sẽ không hỏi.
Lam Bạch biến mất được một tháng, không biết từ khi nào căn cứ lan truyền ra một tin đồn hoang đường, nói Lam Bạch đã tèo rồi, ch.ết trong miệng một con tang thi biến dị cấp tám, tả nó có mũi có mắt, sinh động như thật.
Một số người ủng hộ Lam Bạch không tin, còn mấy tên có ý làm phản lại đang mừng thầm.
Giang Niệm chính là không tin một trăm phần trăm, không phải bởi vì cậu ủng hộ Lam Bạch, mà bởi vì hắn là nam chính, là con cưng của thế giới, là đứa nhỏ được Thiên Đạo sủng ái nhất, giống tiểu cường đánh mãi không ch.ết!* Trời đụ, làm sao có thể ch.ết trong miệng của một con tang thi sắp thăng cấp tám chứ.
*cười ẻ ẻm so sánh chồng ẻm với con gián. Nghe câu "sống dai như đỉa", giờ thì ẻm có "sống dai như tiểu cường".