Chương 28: Mặc kệ đám mãnh nam vây quanh, cậu không cần sợ.
Thật đáng sợ!
Dị năng của nữ chính hiện tại ít nhất cũng lên đến cấp tám rồi đi, cậu bây giờ chỉ là một người thường không hơn không kém, lấy gì để bảo hộ Lam Bạch đây? Huống chi bây giờ Lam Bạch chính là một con gà, sức chiến đấu chỉ đủ để đi bới giun, chỉ sợ ngay cả việc sử dụng dị năng thế nào cũng không biết luôn.
A a a a, Giang Niệm xoa nắm đầu tóc lộn xộn của mình.
Nhớ không lầm thì, quan chỉ huy thường có dị năng giả âm thầm bảo hộ đúng không, người đâu người đâu?
Nữ chính sao lại gan thể nhỉ?
Tin tức Lam Bạch mất trí nhớ, cậu dám khẳng định nó vẫn còn chưa được truyền ra ngoài đâu, nữ chính không sợ bị nam chính bóp ch.ết luôn hay sao hả? Lại dám trà trộn vào đây chứ?
Giang Niệm nỗ lực bảo trì bình tĩnh, nhìn điểm đỏ đang di chuyển tới mỗi lúc một gần, cậu lập tức bò dậy, thậm chí không thèm để ý rõ ràng dấu vết trên người mình, tùy tiện tròng thêm quần áo, túm nam chủ lại chạy về phía phương hướng ngược lại với điểm đỏ kia.
Giang Nguyệt Tây - cái loại nữ nhân điên này, chuyện gì cũng dám làm, cậu chỉ là một người yếu đuối sức chiến đấu ngang với mèo sữa cào thôi, không chạy nhanh lỡ bị giã thành phân bón thì sao giờ!
Nhưng mà ngay tại cái lúc cậu định mang Lam Bạch rời khỏi cái chỗ nguy hiểm này, thân thể bỗng không cử động được, tựa như bị dính phải thuật định thân vậy.
"Á !Hệ thống! Đại lão cứu mạng"
Cậu mẹ nó không muốn bị nữ chủ bắt được đâu!
Hệ thống: "Đừng sợ! Vẫn còn nam chính ở đây thây!"
Giang Niệm ở trong đầu hô to đậu má một tiếng, sau đó nói: " Cậu điên hay là tôi điên vậy hả? Trông cậy gì vào một nhóc ngốc mất trí nhớ!"
Hệ thống: "Định luật nam chủ bất tử, bình tĩnh."
Giang Niệm: "Không, ý của ta là, mẹ nó cứu ta! Không cần cứu nam chính, hắn có hào quang nhân vật chính, ông đây thì không có a!"
Hệ thống: "_ (:з" ∠ ) _"
Nghe tiếng cười điên cuồng từ xa tới gần, khoé miệng Giang Niệm giật giật, nữ chủ cứ thế mà chuyển sang diễn vai ác, mẹ cái thế giới OOC rác rưởi này...... Cái điệu cười độc đáo này, dính bản quyền của vai ác rồi đấy, mệt tâm thật sự.
Giống như đoạn dạo đầu của bao vai ác khác, "Giang Niệm, hôm nay sẽ là ngày ch.ết của mày!"
"......." , nữ chủ rốt cuộc là sao lại trà trộn vào đây được thế? Giang Niệm nghiêng đầu nhìn tên nam chính vẫn còn đang trong trạng thái ngốc nghếch ngờ nghệch kia.
"Sao nào? Mày bây giờ vẫn còn ngây thơ mà cho rằng Lam Bạch có thể cứu mày hay sao?" Giang Nguyệt Tây cười lạnh nói "Hắn bây giờ có khác gì mấy thằng phế vật đâu chứ."
Giang Niệm không để ý đến cô ta, yên lặng đếm đếm trong lòng: 1,2,3,4,5,6, 7.....Hơn hai mươi con người, trong đó một tên đàn ông mặt sẹo nhìn khá quen mắt, á đây không phải chính là anh em tốt cánh tay trái đắc lực của nam chính trong tương lai à? Sao lại thông đồng với nữ chính rồi? Hơn nữa nếu cậu nhớ không lầm thì, bởi vì giả thiết của tên đàn ông này khá lợi hại, mạnh đến gần như biến thái, thực lực so với nam chính không phân cao thấp, có lẽ là khi "cha" đắp nặn thân thể của con cưng, liền thuận tay đắp riêng một bảo tiêu vạn năm luôn, đáng tiếc...... Bảo tiêu này lại làm phản rồi.
Xong đời, một mình nữ chính cậu còn đánh không lại, vậy mà giờ bên cạnh nữ chính lại còn lòi ra thêm một nam phụ nữa, ai mà gánh nổi a......
Giang Niệm khóc không ra nước mắt, nam chính đời này sao mà thảm quá, cậu xem qua cốt truyện rõ ràng là một trụ phá trời, không khoa trương khi tả hắn, gặp thần sát thần, gặp Phật sát Phật mà.
Nam hai là phó lãnh đạo lệ thuộc vào quân bộ, cậu biết ngay mà, bảo sao hệ thống phòng ngự của nam chủ hôm nay lại có chút không thích hợp kia chứ, nhất định là bị xâm phạm rồi.
Nhân sinh gian nan, Giang Niệm thật không dễ dàng mà.
"Nếu mày quỳ xuống cầu xin tao, tao mà vui vẻ, có lẽ sẽ suy nghĩ tha cho cái mạng chó nhà mày." Khuôn mặt xinh đẹp nhưng vặn vẹo của Giang Nguyệt Tây một mảnh đắc ý.
"Được......" Giang Niệm rũ mi rũ mắt, ngay tức khắc liền chuyển sang một trạng thái khác: "Được cái con mẹ nhà mày ấy, con điên à năm đó nếu không phải Giang gia thu lưu mày, mày giờ đã sớm là một đám tro cốt rồi, đã lấy oán trả ơn không nói, lại còn cùng người khác hùa nhau giết tao, tao nhổ vào, ch.ết cũng đéo cầu xin cái loại như mày". Giang Niệm bla bla mà mắng một tràng, cậu nhịn cô ta lâu lắm rồi, chưa từng thấy người nào ích kỷ như ả, so với cậu còn ghê tởm hơn, ít nhất cậu cũng sẽ không làm tổn thương những người vô tội.
Nếu hệ thống đưa xuống nhiệm vụ là, lựa chọn giữa trở về nhà với giết ch.ết nam chính, cậu tình nguyện không trở về nhà, nhưng ngủ với nam chính thì lại khác, nhắm mắt nhịn chút là qua rồi.
Những lời cậu vừa nói hoàn toàn thổi bùng lên lửa giận của Giang Nguyệt Tây, dị năng ánh sáng trong tay cô ta bùm bùm rung động, Giang Niệm nhìn rồi nhăn mày lại, cậu nhớ rõ nữ chính là dị năng không gian mà, chẳng lẽ kích hoạt dị năng lần hai sao?
Không thể nào, có lầm hay không vậy, nữ chủ đã hóa thân thành Godzilla rồi mà còn cấp thêm sức mạnh cho ả á? Trời cao chơi ta hả?
"Lại đây."
Giang Niệm cho rằng những lời này là nói với cậu, định mở miệng châm chọc Giang Nguyên Tây một chút, liền thấy Lam Bạch vốn không nhúc nhích bên cạnh mình, lúc này ánh mắt trống rỗng mà đi về phía trước. Giang Niệm trong lòng loạn lên, giơ tay kéo lấy Lam Bạch, nhưng sức lực của người đàn ông lại quá lớn, cậu căn bản không thể ngăn cản hắn lại được.
Tại sao lại thế? Ánh mắt cậu bỗng nhiên chợt lạnh, quay sang nhìn nam phụ, là hắn! Tinh thần lực của hắn ta rất mạnh, là loại thông qua tinh thần công kích để khống chế một người, mà cái người bị khống chế kia, sẽ như một con rối gỗ bị giật dây vậy, chỉ biết nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân.
Sao cậu lại quên cái này cơ chứ, nam chính mạnh nhất thiên hạ, nhưng đó là nam chính lúc chưa mất trí nhớ cơ, còn nam chủ bây giờ đứng trước mặt dị năng giả không khác gì một đứa trẻ con không có sức phản kháng.
Hai người Giang Niệm không thể nghi ngờ là bị bắt nhốt, một người thì mất trí nhớ, còn một người chỉ là người bình thường, Giang Nguyệt Tây muốn bắt bọn họ còn không phải dễ như trở bàn tay hay sao.
Cậu bị bịt kín mắt, cũng không biết mình bị mang đến nơi nào, khi bịt mắt được cởi bỏ thì đã ở một thế giới sâu hút tăm tối mà xa lạ, theo bài trí xung quanh, chắc đây là một căn phòng giam dưới lòng đất, xem trên bản đồ của hệ thống, cậu thấy được toạ độ của mình bây giờ vẫn còn ở Đế Đô.
Tứ chi của cậu toàn bộ đều bị trói buộc, thân thể bị cột vào một cái giá, nam chính thì không ở bên cạnh, không biết bị đưa đi đâu, hệ thống cũng không phát ra cảnh báo gì, thế giới vẫn vận chuyển như cũ, chứng tỏ nam chính vẫn còn sống.
Trong khi cậu đang tự hỏi thì cửa nhà tù "kẽo kẹt" một tiếng mở ra từ bên ngoài, nữ chủ ăn mặc một thân váy liền màu đen đầy ưu nhã, ngón tay mơn trớn tóc mai, vui vẻ nói: "Mày cuối cùng cũng rơi vào tay tao rồi, Lam Bạch bảo vệ mày tốt quá đấy, tao tìm mãi không thấy cơ hội nào đâu". Trong mắt cô ta lóe lên sự ghen ghét, khuôn mặt dáng mỉm cười duyên dáng bỗng nhiên biến đổi, âm dương quái khí nói: "Mày rốt cuộc là mê hoặc anh ấy như thế nào vậy nhỉ? Khuôn mặt này ư?"
Giang Nguyệt Tây khinh thường vỗ vỗ mặt Giang Niệm: "Cũng có thể"
"Là cơ thể này?" Cô ta chán ghét nhìn thoáng qua.
"Mặt cũng được, thân thể cũng thế, tao sẽ từng chút từng chút một mà hủy diệt, trước rạch nát khuôn mặt này, sau lại dùng lửa hủy diệt da thịt mềm mại trên người mày, mày thấy thế nào? Em trai bảo bối yêu quý của chị?" Giang Nguyệt Tây điên rồi, nói năng lộn xộn, lúc thì cười ha hả lúc thì ưu sầu, lật mặt còn nhanh hơn người ta lật bánh tráng.
Giang Niệm niệm kinh trong lòng mình, định hoá thân thành con rùa không thèm nghe ả nói, mắt nhắm lại, khuôn mặt lạnh nhạt.
"Mày không sợ tao sao?" Giang Nguyệt Tây lạnh lùng trừng mắt "Mày có cái đéo gì mà dám không sợ tao?"
"Lam Bạch ở đâu? Tôi muốn gặp anh ấy." Giang Niệm cuối cùng cũng nể mặt mà đáp lại ả ta một câu, chỉ là câu nói này, so với không nói lời nào còn khiến người ta tức giận hơn, ít nhất là vào lúc này lửa giận của Giang Nguyệt Tây đã bốc lên đến đỉnh điểm.
"Đừng nóng vội nha em trai tốt, chị sẽ để em gặp được hắn, nhưng mà phải xem em có cái số đấy không đã, ra đây cả đi." Giang Nguyệt Tây xoay chuyển cổ tay, nháy mắt mười mấy tên đàn ông thân thể cường tráng bước vào từ ngoài cửa lao, cô ta nâng cằm kiêu ngạo nói: "Vị em trai yêu dấu này của tôi chính là người song tính hiếm thấy đó nha, mấy người các người phải hầu hạ nó thật tốt đấy."
Ba chữ "hầu hạ nó" kia dường như nghiến răng nghiến lợi mà phun ra.