Chương 27

Đầu tóc Trần Tình rối xù hết lên, lớp trang điểm tinh xảo trên mặt cũng lem hết cả.
Đôi tay chị ta che chắn bụng, trên mặt là biểu cảm thống khổ.
Gương mặt La Sở Nguyệt mang theo nụ cười tàn nhẫn: “Em gái, cướp đàn ông mà còn cướp được trên đầu chị đây, thật là giỏi nha.”


Trần Tình trận mắt la lớn: “Là bạn trai của cô ngủ với tôi, có bản lĩnh thì cô đi tìm anh ta đi, bắt nạt một người phụ nữ thì có gì hay.”
“Chát.”


La Sở Nguyệt lại vung tay, thêm một cái tát: “Anh ta, tôi xử lý thế nào còn chưa đến lượt cô quản, nhưng còn cô là đồ lẳng lơ dám quyến rũ anh ta, nên cũng phải trả giá.”


Trần Tình bị đánh nên tức giận, chị ta muốn đứng dậy túm lấy mặt La Sở Nguyệt nhưng bị Tề Đan Đan một chân chặn ở đầu vai, tay chị ta lập tức không còn sức lực.
Tề Đan Đan đã học Taekwondo từ nhỏ, nên chân cô nàng có lực đạo kinh người.


Từ lần trước khi cô nàng một chân đá gãy hai chiếc xương sườn của Trương Giai Di cũng có thể thấy được.
Trần Tình ngay cả một Tề Đan Đan cũng không đánh lại, càng đừng nói đến bây giờ có thêm một La Sở Nguyệt.
Hai đánh một, Trần Tình chỉ có nước chịu đòn mà thôi.


Tề Đan Đan dường như nghe được lời Vu Chi nói, đánh cả người chị ta chỉ chừa mỗi cái bụng.
Vu Chi yên lặng không nói đứng bên cạnh nhìn, mãi đến khi Trần Tình phát hiện ra cô.


available on google playdownload on app store


“Vu Chi, mày có còn lương tâm hay không, tao chính là chị họ của mày, người ta đánh tao, vậy mà mày còn đứng ở bên cạnh nhìn!” Trần Tình lớn tiếng quát.


Mặt Vu Chi vô cảm, cất giọng thanh lãnh: “Không thì sao? Chẳng lẽ còn muốn tôi cũng đi lên đá hai cái? Tôi không phải loại người bỏ đá xuống giếng đó đâu.”


Trần Tình tức điên rồi, chị ta há mồm mắng to: “Vu Chi, mày cái con sói mắt trắng này, mày đã quên lúc trước tao đối xử với mày tốt như thế nào rồi sao, mày thế nhưng lại còn thông đồng với người khác tới đánh tao, aiza.”


Tề Đan Đan không nghe được lời chị ta nói nữa, một tay giật tóc chị ta, phiền chán nói: “Nói nhiều thế, nếu không phải Tiểu Chi sợ tao đánh ch.ết mày thì đã không chạy tới đây rồi, mày đã không biết ơn thì thôi, lại còn đi mắng chửi người ta.”
Nói xong cô nàng còn tát chị ta hai cái.


Bây giờ chính là thời gian nghỉ hè, lưu lại trong ký túc xá chỉ còn những người chuẩn bị thi lên thạc sĩ.
Nhìn qua chắc hẳn đều là người không thân với Trần Tình cho nên không có ai dám đi lên giúp đỡ.


Có điều đợi khi Tề Đan Đan cùng La Sở Nguyệt đánh đến sung sướng rồi, không biết là ai hô lên một tiếng, cảnh sát tới.
Đồn Cảnh sát:
Ba người Vu Chi, Tề Đan Đan, La Sở Nguyệt bị bắt vì tội hành hung người khác.


Vu Chi vốn là một người đứng trong đám người xem diễn, chuyện căn bản không liên quan gì đến cô.
Nhưng Trần Tình cứ một mực khẳng định Vu Chi cũng đánh người, vì thế nên cảnh sát liền đưa luôn cả cô vào phòng tạm giam.
Cả ba đều bị thẩm vấn và ghi âm lại.


Mà người bị hại là Trần Tình được đưa đến bệnh viện.
Đợi hơn một tiếng mà vẫn không có tin tức gì.
Mắt thấy đã đến giữa trưa.
Cửa phòng tạm giam mới bị người bên ngoài mở ra, đi vào chính là một người đàn ông bụng phệ, trên mặt mang theo nụ cười hiền từ.


“Bách Sâm này, cháu nhìn xem có phải là ba người này không.”
Nghe được một cái tên quen thuộc, Vu Chi lập tức ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa.


Cô liền thấy được một dáng người thon dài, mặc tây trang màu xám, khuôn mặt bình tĩnh, đôi con ngươi vốn không một gợn sóng, khi nhìn về phía Vu Chi liền hơi lóe lên.
Tuy rằng rất nhanh anh liền khôi phục bình tĩnh nhưng Vu Chi vẫn bắt được tia lo lắng cùng kinh hoàng trong mắt anh.


Cô đứng dậy, ủy khuất gọi: “Sâm ca.”
Lục Bách Sâm nhìn cô một cái, không nói tiếp, anh ngược lại còn cười nói cùng người đàn ông bụng phệ kia: “Đội trưởng Trương vất vả rồi.”


Người đàn ông được gọi là đội trưởng Trương kia cười ha hả: “Không vất vả, chỉ cần khi có thời gian, nếu cháu gặp được cục trưởng Lâm nhớ thay chú chào hỏi một câu là được.”


Lục Bách Sâm mím môi cười, gật đầu: “Vâng, đội trưởng Trương, vậy cháu đưa ba người này đi trước.”
“Được, đi thôi.”


Tiễn bốn người đi ra khỏi phòng tạm giam xong, cảnh sát trẻ tuổi đứng cạnh đó liền hỏi: “Đội trưởng Trương, người đó có địa vị thế nào mà cứ trực tiếp mang người đi như vậy.”


Đội trưởng bụng phệ thu hồi ý cười, nhìn bóng dáng bốn người rời đi: “Nhân vật Lục Bách Sâm này, chưa từng nghe qua à?”
Cảnh sát trẻ tuổi vừa nghe xong, có chút kinh ngạc: “Công tử của tập đoàn Thụy Hoa?”


Đội trưởng Trương tiếp tục nói: “Cục trưởng đặc biệt gọi điện thoại đến đây, một lý do cũng không nói, trực tiếp cho thả người, cậu nói xem là địa vị thế nào.”
Cảnh sát kia vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía bốn người đã đi xa.


Kết quả bị đội trưởng Trương vỗ một cái vào vai: “Được rồi, đừng nhìn nữa, nhân vật này không phải là người chúng ta có thể chọc đến.”
Đúng lúc này, điện thoại của đội trưởng Trương vang lên.


Ông ta nghe được lời đối phương nói, hơi cau mày lại, dặn dò: “Tùy cô ta đi, nhớ giữ lại chứng cứ cho tốt, miễn cho cô ta lại công khai lên mạng.”
Cảnh sát trẻ bên cạnh lại tò mò hỏi: “Chuyện gì vậy đội trưởng.”


“Tiểu Lưu gọi điện thoại đến, không phải cậu ta đưa cái người bị hại kia đi bệnh viện làm giám định sao, kết quả điều tr.a chỉ là một chút vết thương ngoài da, không đủ cấu thành giam giữ, người phụ nữ kia lại nói đứa bé bị bọn họ đánh sảy rồi.”


Cảnh sát trẻ nhíu mày: “Vậy bác sĩ nói thế nào?”
“Bác sĩ nói cái thai là cô ta tự làm sảy, thật ra là muốn ba người kia bị bắt giam.”
“Hít” cảnh sát trẻ mặt đầy vẻ kinh ngạc: “Người phụ nữ này cũng thật là tàn nhẫn.”


Đội trưởng Trương bày vẻ mặt thật không có tiền đồ: “Hừ, xã hội bây giờ, có chuyện lạ gì mà không có, người phụ nữ dám cướp bạn trai của người khác, cậu cảm thấy cô ta có thể thành thật đến mức nào.”


Trên mảnh đất trống trước đồn cảnh sát đỗ một chiếc Mercedes Benz, Lục Bách Sâm mang khuôn mặt như sương giá nhìn ba người phụ nữ trước mặt.
“Nói, đánh người là chủ ý của ai.”
Tên ngốc Tề Đan Đan hừ lạnh một tiếng, cô nàng đặc biệt tự tin nói: “Chủ ý của em.”


Lục Bách Sâm nhìn về phía cô nàng, nheo mắt.
Tề Đan Đan vốn còn vênh váo tự đắc lập tức co người lại, cô nàng kéo Vu Chi đến trước người làm tấm chắn gỗ.
“Anh trừng em làm gì, em cũng đã đánh rồi, rõ ràng là cô ta cướp người trước, tiểu tam xứng đáng bị đánh ch.ết.”


Vu Chi nghe Tề Đan Đan ở phía sau cáo mượn oai hùm, trợn trắng mắt không nói nên lời.
La Sở Nguyệt cũng nhìn không nổi nữa đành phải ngăn cô nàng lại: “Được rồi, đã co thành như vậy rồi, còn mạnh miệng cái gì nha.”


Lục Bách Sâm chuyển tầm mắt về phía Vu Chi không nói lời nào đang đứng trước mặt anh, tức giận hỏi: “Em không ngoan ngoãn đi làm đi, còn chạy theo làm loạn cái gì.”


Vu Chi lộ ra biểu cảm ủy khuất: “Em sợ Đan Đan xuống tay không biết nặng nhẹ, làm bị thương đứa bé trong bụng Trần Tình, lúc đó lại làm lớn chuyện.”
“Ai ya.” Vu Chi còn chưa nói dứt lời, trên trán liền ăn một cái cốc.
Lục Bách Sâm cho cô một ánh mắt ‘lát nữa quay lại thu thập em’.


“Hai người các em không được làm bậy nữa, đặc biệt là Đan Đan, Tào Cảnh Ngôn đi công tác rồi, nếu trong thời gian này lại tiếp tục gây chuyện, anh sẽ trực tiếp gọi ba em tới xử lý đấy.”
“Ai nha, đừng mà, em sai rồi được chưa.”
Tề Đan Đan nói rồi lôi kéo La Sở Nguyệt đứng bên cạnh đi.


Vu Chi nghi hoặc: “Các cậu đi đâu vậy?”
Hai người vừa lôi kéo nhau chạy đến ven đường vừa nói: “Hai người các cậu về trước đi, bọn tớ còn có việc, bắt xe đi.”
Vu Chi che miệng trộm cười: “Anh xem anh làm hai cô ấy sợ đến mức nào kìa.”


“Em còn không biết xấu hổ mà cười.” Lục Bách Sâm đưa tay gõ lên trán của cô.
“Có bị thương chỗ nào không?”
Anh ngoài miệng thì quát lớn nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng.
Vu Chi lắc đầu, cô chỉ là người đứng xem thôi, làm sao bị thương được chứ.


Về việc Trần Tình sảy thai, đến ba ngày sau Vu Chi mới biết được từ chỗ mẹ Vu.
Mẹ Vu gọi điện thoại đến, nói rằng bác cả Vu Quyên mang theo Trần Tình đến nhà họ làm loạn, nhất định phải đòi ba mẹ Vu đưa ra lời giải thích.


Vu Chi đứng ở hành lang, nghe được lời này liền cười nhạo một tiếng: “Muốn giải thích cái gì?”
Mẹ Vu bên kia thử hỏi: “Tiểu Chi này, con thật sự đánh con bé à?”
“Không có, lúc chị ta được cảnh sát đưa đi vẫn còn tốt mà.”


“Không phải con thì tốt rồi, lúc trước không phải Trần Tình còn nói muốn xuất ngoại để đào tạo sâu sao? Sao bây giờ đột nhiên có thai rồi.”
Vu Chi nghe vậy cũng không dấu giếm mẹ Vu, cô nói hết chuyện của Trần Tình ra.
Mẹ Vu nghe xong tức đến nỗi không nói nên lời.


Bà trực tiếp ngắt điện thoại của Vu Chi.


Đến chiều, mẹ Vu lại gọi điện thoại đến, nói rằng ông nội Vu Chi đã biết việc này, ông tức giận đến nỗi trực tiếp cầm quải trượng đuổi thẳng mấy mẹ con kia ra khỏi nhà, hơn nữa còn mắng bọn họ một hồi, nói về sau ông không có đứa con gái mất mặt xấu hổ như vậy nữa, càng không cho bọn họ bước vào cửa nhà.


Đến tối, Vu Chi ăn no xong liền nằm ườn ra ghế sô pha, Tề Đan Đan gọi điện thoại đến, nói hai người bọn họ lại lôi tên tr.a nam Lương An Bác kia ra đánh một trận.
Anh ta vậy mà vẫn luôn ôm La Sở Nguyệt cầu xin tha thứ, nói là do anh ta uống say nên mới phạm sai lầm.


Nhưng La Sở Nguyệt lại biết hai đứa tiện nhân đó đã quan hệ không chỉ một lần, lúc đầu sau khi ngủ với cô ta xong, Lương An Bác còn đưa cho cô ta một số tiền.
Nhưng sau đó Trần Tình lại hẹn hắn ra, không biết bọn họ đã ngủ với nhau bao nhiêu lần rồi.


Sau đó khi Trần Tình nói chuyện cô ta mang thai cho Lương An Bác.
Cô ta vốn dĩ nghĩ rằng có thể dựa vào đứa bé trong bụng mà thượng vị.
Ai ngờ sau khi Lương An Bác biết được, anh ta vậy mà lại cho cô ta một số tiền để cô ta phá cái thai đi, hơn nữa còn nói về sau không muốn liên lạc nữa.


Điều này làm cho Trần Tình vừa cảm nhận được lạc thú của việc có tiền không biết phải làm sao.
Cô ta không muốn bị đánh về nguyên hình, trở về ngày tháng không có tiền trước kia, cả ngày đều phải lo lắng tiền sinh hoạt.


Cho nên cô ta lại một lần nữa hẹn Lương An Bác ra ngoài, hơn nữa lần này còn quay trộm video, tìm được phương thức liên hệ của La Sở Nguyệt rồi gửi cho cô ấy.
Mục đích chính là để La Sở Nguyệt từ bỏ Lương An Bác.
Như vậy cô ta liền có cơ hội.
Vu Chi nghe Tề Đan Đan nói xong liền trầm mặc.


Cô nhớ lại lần gặp được Trần Tình ở bệnh biện ngày ấy, dáng vẻ chị ta vừa đáng thương lại hoảng loạn, còn có những lời chị ta nói, có bao nhiêu câu là lời thật?
Con người nổi lòng tham thật đáng sợ.


Lúc cô đang miên man suy nghĩ, vị trí sô pha bên cạnh liền lún xuống, người đàn ông ngồi xuống bên cạnh cô.
Thấy bộ dạng ngây ngốc của cô, anh hỏi: “Làm sao vậy?”
Vu Chi tâm tình không tốt lắc đầu.
Cô kể từ đầu đến cuối chuyện của Trần Tình ra.
Lục Bách Sâm nghe xong, trầm mặc thật lâu.


Ngày tiếp theo, Vu Chi vừa đến phòng làm việc liền nhận được một phần văn kiện.
Cô mở ra thì thấy, cuối trang vậy mà có chữ ký của Lục Bách Sâm.






Truyện liên quan