Chương 4: Nam nhân của tôi miệng rất tiện

Đại D ca đối với người ngoài rất lạnh chính bản thân anh còn không phát hiện được.
Anh đối với một chữ còn quý hơn vàng, nếu sử dụng một chữ giải quyết được anh ngay cả dấu châm câu cũng lười cho bạn, người như anh ở thời đại này của tôi trên căn bản tán gẫu hai câu liền muốn phát điên.


Bạn tưởng tượng một chút, nếu như bạn đang vô cùng phấn khởi muốn chia sẻ một chuyện bát quái hoặc là đời người mờ mịt đi tìm anh kể khổ, người này sẽ thao thao bất tuyệt một chữ “Ồ” hoặc là hai chữ “Được a”, bạn sẽ như thế nào.
Không lật bàn bay lại đánh chính là dễ tính.


Cho nên, mỗi lần đại D ca chưa phản ứng lại, những người kia liền chủ động rời xa anh.
Tại sao anh lúc cùng tôi tán gẫu nói không hết, thậm chí có lúc còn có chút ti tiện, tôi hỏi anh.
Người này trả lời như vậy :


Khi còn bé nhà chúng tôi có nuôi một con chó, gọi Cuba, màu đen, mập béo ị, đi đường có thể lắc mình.


Khi đó tôi không có bạn bè, liền vô cùng yêu thích con chó kia, nó cũng rất dính tôi. Tôi có chuyện gì đều sẽ cùng nó nói, như thi thất bại, bị các bạn học cô lập; hoặc là được cha mẹ biểu dương…
Mỗi lần tôi nói cho nó nghe, nó liền trừng đôi mắt đen láy nhìn tôi, vô cùng dụ dỗ.


Trong đầu tôi bắt đầu hồi tưởng đại D ca thu nhỏ lại ôm lấy một con chó lớn mập mạp tâm sự, hình ảnh kia với người này có vẻ vượt quá mức giới hạn chân thực.
Tôi dừng anh: “Tôi hỏi cậu tán gẫu mà, cậu nói chuyện chó làm gì?”


available on google playdownload on app store


Anh nhìn tôi một cái, âm thanh trầm thấp nói: “Cậu khiến tôi nghĩ tới Cuba.”
Tôi giết, thì ra trong lòng anh tôi là sủng vật.


Tôi lúc đó liền không vui, ai biết anh lại nói tiếp: “Nó sau đó bị xe tông ch.ết, sau đó, tôi cũng không cùng ai nói ra tiếng lòng, mãi đến khi gặp cậu, thời điểm tôi nhìn thấy đôi mắt to của cậu, tôi như tìm lại được cảm giác đó, luôn cảm thấy những lời nói không được đều nói được với cậu.”


Ạch… Tuy rằng lời nói lạ lùng, mà tình yêu khiến người ta ngu ngốc, nghe anh nói xong lời này, đầu tôi cũng bắt đầu nổi bong bóng.


Tôi từng xem đó là khuyết điểm của anh, anh trả lời tôi: “Văn Tử, cậu chính là quá quan tâm những chuyện không quan trọng, cả đời này cậu quyết định vui vẻ đơn giản liền bên người mình cần, sao phải nhìn ánh mắt người khác mà sống.”


Tiêu sái không kiềm chế được như thế, lại có chút sống ở thế giới của mình, đại D ca không biết cùng người khác trao đổi lại giống như có kiếm lớn phát ra hào quang, liền lập tức đâm vào trung tâm hoang mạc rộng lớn kia, khiến tôi trong phút chốc tìm được phương hướng để đấu tranh


Tôi lần đầu tiên ý thức được loại kỳ quái này của đại D ca là lúc tôi dẫn anh trở về ký túc xá.


Vào ngày Quốc Khánh, ký túc xá có hai bạn học không về, thêm vào lúc trước tôi ở trên mạng từng thấy có người mang bạn đến ký túc xá, sau đó hai ngừơi đốt lửa gần rơm, vang vọng lên tiếng kẽo kẹt của tiết mục ngắn, luôn cảm thấy có loại cảm giác có tật giật mình.


Anh ngược lại tốt rồi, tôi còn đang ở cửa xây dựng tâm lý, anh liền tự mình bước cặp chân dài kia trực tiếp đi vào.
Tôi vội vàng đuổi theo.
Bạn cùng phòng A nhìn thấy anh cùng với tôi đi theo sau, bắt chuyện cười hỏi: “Văn Tử, bạn trai cậu tới thăm à?”


Nam sinh bình thường thích giỡn kiểu này, là thẳng nam đều sẽ vui đùa đón nhận quần chúng. Mặc dù tôi có cong, bọn họ cũng không biết tính hướng của tôi, nhưng lúc hai chữ “bạn trai” kia, vẫn có cảm giác cả người bị đổ một bình dầu, cọ cọ liền cháy.


Lời tôi nói ra bắt đầu lắp bắp: “Không… Không… Không phải, cậu ấy… Cậu ấy là anh của tôi…”


Tôi suýt chút nữa cắn đầu lưỡi, tôi có chút lo lắng đại D ca sẽ đột nhiên phá sân khấu của tôi, may tên này không nói gì, anh như không nghe thấy tôi cùng bạn nói chuyện với nhau, quay đầu lại hỏi tôi: “Chỗ nào là giường cậu?”


Phản ứng của anh làm tôi thoáng yên tâm, tôi chỉ chỉ bên trên cái giường bên cạnh, anh đem cái thùng đặt bên cạnh, sau đó cặp chân dài leo lên giường của tôi, anh bỏ ba lô xuống, bắt đầu ở phía trên dọn đồ đạc, toàn bộ quá trình đều không liếc tôi một cái.
Rất lúng túng a…


Một lát sau, bạn cùng phòng B của tôi phá vỡ bầu không khí khiến người tôi ngứa ngáy này, cậu ta nói: “Anh của cậu có chút đặc biệt a.”
Tôi cười ha hả: “Phải không, ha ha, cậu ấy có vẻ hướng nội.”


Tôi đang nói, bên này đại D ca đột nhiên hướng đầu về phía tôi nói một câu: “Cậu khi nào mới cùng tôi ngủ.”
Thật sự rất lúng túng a…
Tôi nhìn hai người kia sửng sốt, mặt tối sầm lại nói: “Tôi đi tắm, tắm xong liền đến.”


“Lúc này không phải không có nước nóng sao?” Anh giống như biết trường học tôi mấy giờ tắt nước, ngữ khí bình tĩnh nói.
Tôi vẫn chưa trả lời anh, anh liền tự mình đáp: “Không cần tắm, lên đây đi, tôi không chê cậu.”


Bạn cùng phòng A lúc này mở miệng nói: “Hai người các cậu đều là con trai to lớn che ở trên khẳng định ngủ không ngon, bên kia tiểu Khải không phải không về sao, Văn Tử, cậu cho anh mình ngủ ở trên giường, cậu qua bên kia ngủ đi.”


“Được, được.” Tôi gật đầu như giã tỏi, bên kia đại D ca dùng tốc độ cũng rất nhanh, tôi cũng không biết lúc nào đem đồ cởi hết chỉ còn lại qυầи ɭót, giống như muốn câu dẫn tôi, anh còn cố ý từ trong chăn lộ ra đôi chân dài cơ thịt chắc nịch, tôi bất giác nuốt nước miếng một cái, cái tên này rất có mị lực.


Anh như nhìn thấu tâm can tôi, ôm gối mặt đầy ủy khuất hướng tôi nói: “Cậu thật sự không cùng tôi ngủ sao!”
Trong nháy mắt đó, toàn bộ không khí của ký túc xá đọng lại, nếu có thể, tôi rất muốn cắn lưỡi tự sát!


Đại D ca đến Vũ Hán ở lại tổng cộng năm ngày, nói ra thật xấu hổ, năm ngày kia tôi đều chưa dẫn anh đi chơi nhiều.
Học sinh Vũ Hán nhiều lắm, đặc biệt vừa nghỉ hè, một cái đường hầm mấy trăm mét dưới lòng đất cũng có thể đi đến nửa tiếng.


Ngày đầu tiên chúng tôi ra ngoài, trên căn bản cả ngày đều ở trên xe, tôi dẫn anh đi cầu lớn Trường Giang, ở Vũ Hán có một cách nói, nói hai người ở hai đầu cầu hướng tới giữa cầu mà đi, nếu như bọn họ có thể ở giữa cầu chạm mặt, như vậy cả đời đều bên nhau.


Đây là một câu chuyện xưa rất bình thường.


Thế nhưng sau khi chúng tôi đi xong, tôi còn đem chuyện xưa này nói cho đại D ca nghe, anh sau khi nghe xong, không nói cái gì, liền bảo tôi chờ một chút, sau đó liều mạng chạy về, tôi đại khái đoán anh muốn làm gì, thế nhưng khi đó trên cầu người đến người đi, anh một chút liền biến mất trong đám người, tôi cũng không kịp mở miệng.


Đại khái qua 3 phút, điện thoại của tôi vang lên, tôi nhận điện thoại, trong loa truyền đến tiếng thở hổn hển của anh, anh nói: “Được, bắt đầu đi thôi.”


Tôi tuy rằng nghĩ tới chuyện phát sinh, thế nhưng lúc tôi nghe thấy tiếng thở hổn hển của anh không nhịn được ngây người một chút. Tôi cầm điện thoại bắt đầu hướng cầu đi tới.


Trên da anh đầy mồ hôi hột, tóc ngắn màu đen lấp ánh dưới ánh mặt trời, hàm răng của anh rất trắng, âm thanh cũng rất êm tai, anh nói: “Văn Tử, chân cậu quá ngắn, tôi ở bên kia cầu đợi cậu hơn nửa ngày rồi.”


Tôi nắm điện thoại di động, khi nghe anh nói đến đây, tôi hận không thể trực tiếp đem anh ném vào sông nuôi cá


Có người từng nói thế này, nói là đôi tình nhân nhỏ Vũ Hán, mượn ngày lễ này đi cùng nhau, bởi vì trong bầu không khí khô nóng không nhịn được đùa hai câu, sau đó liền cải vã, cuối cùng nam không cẩn thận đem lớp trang điểm của nữ lau đi, nữ ném cho nam một cái tát, vì vậy hai người ở giữa biển người mênh mông chia tay…


Người Vũ Hán tính khí lớn, động một chút liền đáp lại 2 câu, tính khí không tốt dĩ nhiên là xăn tay áo tát miệng của người kia.
Ta ở Vũ Hán mấy năm, cái gì cũng không học được, liền học được một thân tật xấu.


Mà đại D ca tuy rằng người này không quá yêu thích chuyện tán dốc, thế nhưng là người vô cùng bướng bỉnh, chỉ cần chuyện anh nhận định, bạn cho dù đem thần tiên giúp Ngu Công dời núi kéo đến, đều không thể động đến suy nghĩ của anh, thậm chí là anh sai.


Điển hình của việc không thấy quan tài không đổ lệ.


Tôi có lúc dựa vào lý lẽ đấu lý, nhưng chưa tìm được giấy chứng nhận xác thực để khiến anh hết hy vọng, anh liền một mực chắn chắn suy nghĩ của mình, tôi nhịn không được phát hỏa với anh, mà lúc này anh liền câm miệng không nói câu nào, như tảng đá trầm mặc đứng ở đó, chờ tôi hạ khí, liền đi tới vỗ đầu tôi, dáng dấp xem tôi như con mình, ngữ khí ôn nhu, lời nói cũng là: “Văn Tử, đói bụng không, đói bụng em liền đi làm cơm.”


Tôi không biết có ai để ý tới loại cảm giác không thể giải thích đó không, chính là mỗi lần tôi tức giận phổi muốn nổ tung, mặt đỏ tới mang tai cùng anh tranh luận, hận không thể cùng người đối diện đánh một trận, đối phương lại một dáng lãnh đạm như bông cúc gặp mưa phùn mùa xuân đứng đó nhìn tôi, tôi đầu tiên là nôn nóng, hận không thể xông tới xé xác anh ra, tiếc rằng lại không có cách.


“Anh nha, có thể cho em chút phản ứng, em ở đây tự nói tự diễn rất không có ý nghĩa.” Có lần tôi không biết là vì công việc gì, đang cùng anh gây gỗ, bộ dáng anh vẫn như trước bình tĩnh như nước, tôi nóng nảy nói câu này với anh.


Anh đầu tiên là ngẩn người, tiếp theo vô cùng ủy khuất nói với tôi: “Em cảm thấy không có ý nghĩa anh cũng sẽ không đối với em tức giận, Văn Tử, anh nhìn em anh liền không biết vì sao em lên cơn.”
Được, coi như anh thắng.






Truyện liên quan