Chương 17: Tôi là em họ của anh ấy

Dưới lầu công ty của chúng tôi có một cái McDonald, lúc vừa mới tới công ty, tôi cũng không phải loại người có thể dễ thân thiết, cho nên có đoạn thời gian buổi trưa vẫn đi ăn cơm ở đó, tôi gửi tin nhắn than thở tới đại D ca, nói ở McDonald người thứ hai ăn kem ốc quế được giảm 50%, nhưng tôi chỉ có một người.


Đại D ca trả lời tin nhắn, nói một người ăn hai cái, thật bạo.
Tôi gửi cho anh biểu tình khinh bỉ.


Đến buổi chiều tôi tan việc đại D ca gọi điện thoại cho tôi, nói muốn tôi xuống lầu nhanh một chút, tôi nghĩ anh tìm tôi có chuyện gì gấp, vội vã dọn đồ chạy xuống lầu, ai biết đi tới cửa lớn của công ty liền thấy đại D ca cầm hai cây kem ốc quế đứng ở đó cười ngây ngô nhìn tôi.


Tôi nhìn hai cây kem trong tay anh bắt đầu tan đi, giống như đã ăn rồi, trong miệng nổi lên tư vị hơi ngọt ngào.
Người đồng sự đầu tiên tôi quen biết ở công ty là Tống Giai Giai. Lớn lên lại có vẻ mặt con nít, nhưng làm chuyện gì đều hừng hực mạnh mẽ vang dội.


Con người của tôi có chút tin tưởng chuyện duyên phận, cảm thấy một số người xuất hiện quanh mình đều là trời cao sắp xếp.
Giống như đại D ca, giống như Vương Tiểu Phi, lại giống như Tống Giai Giai.
Cô ấy liếc mắt đã nhìn ra quan hệ của tôi cùng đại D ca.


Đúng, thiếu nữ mặt ngoài đơn thuần này lần đầu tiên tới nhà chúng tôi làm khách, ngày đó cô ấy tự mình xuống bếp làm một nồi sủi cảo lớn, tôi đi lại ăn, cô ấy bất thình lình nói ra một câu: “Hai người là một đôi đi.”


available on google playdownload on app store


Lúc tôi đến Hàng Châu, mấy bạn học có quan hệ cực tốt đến nhìn tôi, thế nhưng không có người nào cảm thấy tôi cùng đại D ca có gì khác thường, chỉ có cô ấy, tôi nhìn gương mặt bình tĩnh của cô ấy, biết mình không cần thiết phải che giấu, liền nhún nhún vai với cô ấy.


Ai biết cô ấy vẻ mặt mỉm cười nói: “Rất tốt.”


Tôi chính vì câu nói này của cô ấy mà cảm động, trên mặt của cô ấy đột nhiên bị một luồng kích động ập tới, cô ấy đột nhiên ném đũa, còn chưa đợi tôi nuốt xong miếng sủi cảo trong miệng, cô ấy mỗi tay một người, đem tôi cùng đại D ca kiềm dưới cánh tay, một tay cầm điện thoại không biết lúc nào đã đổi thành chụp ống kính trước.


Tôi còn đang ngây ngốc, liền nghe cô ấy mỉm cười nói: “Đến, tây qua.”
Răng rắc một tiếng, cô ấy liền như vậy chụp cùng chúng tôi một tấm ảnh.


Cô ấy còn vẻ mặt bình tĩnh trở về chỗ ngồi, giống như vừa nãy chỉ là ảo giác của tôi, thế nhưng tôi lại nghe thấy cô ấy nói: “Ai nha, đây là lần đầu tiên ở trong hiện thực gặp được đồng chí, bộ dáng nam nhân đẹp mắt quả nhiên đều là gay đi.”


Cô ấy bởi vì hưng phấn mà mặt trở nên đỏ bừng, vẻ mặt biểu tình say mê nhìn chúng tôi.
Tôi vô cùng im lặng liếc nhìn đại D ca, phát hiện tên này chỉ cúi đầu ăn sủi cảo của mình, lực chú ý hoàn toàn không bị chúng tôi bên này hấp dẫn.


Được thôi, Tống Giai Giai mười phần chính là hủ nữ đi.
Mà gay cùng hủ nữ trở thành bằng hữu liền không cần lý do dư thừa, ngược lại sau khi rõ ràng thân phận, tất cả đều thuận lý thành chương.
Vì vậy, Tống Giai Giai về sau cũng thuận lý thành chương ăm quỵt cơm ở nhà chúng tôi.


Tôi có một thói xấu, một ly nước uống còn giữ lại một chút, ăn cơm cũng thế, trong bát vẫn dư lại chút như vậy.
Tôi biết thói quen này không tốt, đại D ca cũng nhắc nhở tôi vô số lần, mà tôi cũng không đổi được.
Vì vậy, dài kỳ, đại D ca liền nuôi thành thói quen kết thúc giùm tôi.


Mỗi lần tôi uống không hết anh đều không do dự cầm tới uống một hớp, cơm tôi ăn không hết anh cũng sẽ rất tự nhiên cầm lấy ăn cho hết.


Bình thường hai người chúng tôi cảm thấy không có gì không đúng, chỉ là mỗi lần đều nhịn không được cảm giác hạnh phúc nho nhỏ, sau đó trên bàn cơm của chúng tôi có Tống Giai Giai, cái người này cũng trầm lặng ăn cơm, ăn no xong sẽ đem tất cả lời nói nói một lần, có thể trực tiếp xem nhẹ.


Tôi muốn nói là, có một lần đại D ca mời hai người đồng sự đến nhà chúng tôi làm khách, ngày đó như mọi ngày, anh rửa rau tôi làm cơm, đồng sự hỏi quan hệ của chúng tôi là gì, tôi nói mình là em họ của anh.


Trên bàn cơm đại D ca không phải người thích nói chuyện, tôi liền thành ra là người đón tiếp đồng sự của anh, chúng tôi câu được câu không trò chuyện, “Bạc Văn, anh của cậu ở cũng không lên tiếng như thế sao?” Một người đồng sự của anh mượn cơ hội hỏi tôi.


Tôi liếc mắt nhìn đại D ca đang cố gắng đem vây cá cùng cá tách ra, không nhịn được cợt nhã nói: “Anh ấy à, anh ấy lúc thường quả thực là một người nói nhiều.”


Đồng nghiệp bên kia của anh vô cùng ngạc nhiên, một người trong đó nói: “Cậu cũng đừng dọa chúng tôi, anh của cậu ở công ty chúng tôi nổi danh cao lãnh thêm vào làm việc đáng tin…” Người kia nói ưu điểm của đại D ca, tôi chỉ im lặng liếc mắt.


Đại D ca bên cạnh nhân cơ hội nháy mắt với tôi, biểu tình như gian kế được như ý.


Cái tên này, ở trước mặt người khác giả bộ chính nhân quân tử, nếu để cho mấy người trước mặt này biết người này trên giường nói lời phong lưu thế nào, tôi phỏng chừng sẽ làm cho bọn họ mở rộng tầm mắt, không tin vào mắt mình nữa.


Tôi một bên oán thầm ăn, một lát sau như thường ngày buông đũa xuống, cơm trong bát còn sót lại hơn phân nửa, bên kia đồng sự của đại D ca còn nói không dứt, đại D ca lại tiện tay cầm lấy chén cơm, bắt đầu khẩy khẩy ăn bát cơm thừa…


Toàn bộ không khí như trong nháy mắt đọng lại, tôi nhìn về vẻ mặt không giải thích được của đồng sự anh cười ha hả: “Anh của tôi từ nhỏ đã sợ tôi lãng phí.”
Bên kia một người đồng sự không biết nói cái gì, bầu không khí mới hòa hoãn lại.


Mà đại D ca vẻ mặt vẫn hờ hững, cũng không phát hiện có chỗ nào không ổn.
Sau đó tôi cùng đại D ca nói tới việc này, anh nói: ”Em yên tâm đi, đồng sự của anh đều là người vô cùng văn minh.”


Tôi muốn phản bác anh, nói rõ ràng không thể như vậy, ai biết anh lại nói: “Huống hồ hai vị mời tới ăn cơm quan hệ cũng tạm được, kỳ thực… Bọn họ đều biết rõ tình huống của chúng ta!”


“Anh nói cái gì?” Trong nháy mắt đó, tôi liền khựng lại, tôi nhìn anh, con mắt của anh cho tôi đáp án, tôi không khỏi kêu ra tiếng: “Ý là, bọn họ biết tình huống của anh, lão tử còn lại giả bộ làm em họ của anh một ngày.”
“Đúng, em họ.” Anh ha hả cười nói.


Một khắc kia, tôi xấu hổ mặt đều muốn bốc cháy, một cái liền nhào quan đè người đặt trên sàn nhà.
Chuẩn bị có một hồi ác chiến sắp tới.


Về sau, tôi rất nhiều lần muốn bỏ tật xấu, nhưng từ nhỏ đã thành thói quen, làm sao cũng không bỏ được, đại D ca kết thúc giùm tôi lại trở thành chuyện đương nhiên.


“Nếu em có bệnh gì, anh nhất định sẽ là người đầu tiên bị lây bệnh.” Có một lần anh đem bát trước mặt tôi tới mình, tôi nhịn không được nói.


Nghe thấy tôi nói, đầu anh cũng không nâng lên, trong miệng ngậm lấy cơm, mơ hồ không rõ nói: “Nước miếng ăn nhiều lần như vậy còn sợ gì, anh xem lão phu thê nhiều năm như vậy cũng không nghe ai nói có thể truyền nhiễm bệnh cho ai đi. Nói tiếp, em nếu thật có cái gì, anh phải cố gắng khỏe mạnh, nếu không ai chăm sóc em.”


Tôi sát, tôi lại một lần nữa bị cảm động.






Truyện liên quan