Chương 50
Edit: Luna Tan
Mạnh Vãn Đình bước tới.
Trong hoảng hốt y phút chốc quay về ký ức lần đầu tiên nhìn thấy người này, một thân y phục đen tuyền mang đến cảm giác vô cùng áp bức.
“Mạnh tiên sinh, chúng ta lại gặp mặt”. Lý Tấn nói.
Mạnh Vãn Đình không trả lời, đôi mắt vẫn dán chặt trên người y.
Hai tên đàn em của Lý Tấn đi đến, anh giơ tay lên để mặc bọn chúng khám xét khắp người mình.
“Mạnh tiên sinh quả nhiên rất giữ chữ tín a”. Hắn nhìn anh cười cười.
“Thả cậu ấy ra”
Lý Tấn lắc lắc đầu nói: “Bây giờ còn chưa được… Cậu có thứ mà tôi muốn chứ?”.
“Lý Tấn, trước hãy thả người đã, chúng ta cùng nhau thương lượng”
Người kia vẫn như trước lắc đầu: “Mạnh tiên sinh, tôi nói một lần cuối. Cậu đưa cho tôi thứ mà tôi muốn, tôi sẽ thả cậu ấy ra”. Dứt lời liền đi đến bên cạnh vuốt ve thân thể y.
“Ông cho rằng ông có thể chạy trốn?”. Anh nheo mắt khinh thường liếc nhìn.
“Trời đất bao la, tôi cuối cùng cũng sẽ chạy được đến nơi mà cậu không tìm thấy”. Lý Tấn sung sướng cười điên dại, dùng ngón tay đâm chọc, cào xé lên vết thương trên người Lâm Mộ Tịch.
Đau đớn không hề phòng bị ập đến khiến y không sao nhịn được hừ một tiếng rồi lập tức cắn chặt môi lại.
Mạnh Vãn Đình do dự một chút mới đáp: “Tiền hiện tại tôi chưa có, phải đợi bốn tám tiếng đồng hồ nữa mới lấy được”.
“Sổ sách thì sao?”
“Đã thiêu hủy”. Mạnh Vãn Đình dứt khoát trả lời.
“Thiêu hủy?”. Lý Tấn cười lạnh một tiếng: “Mạnh Vãn Đình, tôi sẽ không tin cậu thêm lần nữa đâu”.
Anh nhún nhún vai tỏ vẻ không quan tâm.
“Mạnh tiên sinh đi đường chắc cũng đã mệt rồi, trước hãy nghỉ ngơi chút đã”. Phó Túc lên tiếng phá vỡ bầu không khí căng thẳng trong phòng.
“Cũng phải”. Hắn cười cười: “Để hai người có chút thời gian đoàn tụ a”.
Y ngẩng đầu nhìn người kia, nét mặt anh vẫn nguyên vẻ đạm mạc, không có bất cứ phản ứng nào.
Còng tay được tháo ra, Lâm Mộ Tịch ngã nhào xuống mặt đất.
Mạnh Vãn Đình đi tới cẩn thận nâng y dậy, đưa mắt nhìn kỹ những vết thương trên người y: “Là kẻ nào?”.
“Là tôi”. Phó Túc đáp.
Ảnh ngước mặt lên có chút hăng hái nhìn Phó Túc nói: “Rất đẹp”, sau đó ôm ngang hông y bế lên quay sang nhìn Lý Tấn: “Chuẩn bị cho chúng tôi một phòng, được chứ?”.
Người kia ưu nhã vươn tay nói: “Dẫn đường cho bọn họ”.
…
Cánh cửa “Cạch” một tiếng đóng lại, Mạnh Vãn Đình đứng tại chỗ không biết đang suy nghĩ điều gì.
Y gượng sức ho khan: “Có thể thả tôi xuống được không?”.
Anh cúi đầu nhìn y, sắc mặt cực kỳ khó nhìn, thanh âm cứng nhắc nói: “Không được, từ nay về sau tôi sẽ cứ ôm em như vậy”.
“…”
“Còn đau không?”. Người kia quả thật rất giữ lời, cứ đứng ôm y một chỗ không chịu buông.
Lâm Mộ Tịch bất đắc dĩ: “Vậy anh có thể ôm tôi đến giường được chứ? Anh bế tôi như vậy, tôi thấy rất khó chịu”.
Đến khi nằm ch.ết dí trên giường lại càng cảm thấy rõ ràng đau đớn toàn thân đều bị phóng đại.
Nhìn vẻ mặt thống khổ của y, Mạnh Vãn Đình ẩn hiện một tia sát khí.
Lâm Mộ Tịch vội vàng nói: “Ngoài trừ mấy roi này ra, bọn họ không có làm gì tôi hết… Vừa rồi cũng chỉ là diễn trò cho anh xem…”.
Người kia nghe vậy có chút sửng sốt: “Tôi không hề có ý muốn giết hắn…”.
Y sâu kín quay đầu, không nhìn anh nữa: “Mạnh Vãn Đình, anh đừng gạt tôi”.
Tính tình của anh, tôi hiểu rất rõ.
Mạnh Vãn Đình trầm mặc một hồi, ngồi ngay ngắn trên giường khẽ vuốt lên khuôn mặt y, Lâm Mộ Tịch cau mày đẩy tay anh ra.
“Mộ Tịch, em không thể luôn mềm yếu như vậy, mặc cho người khác ức hϊế͙p͙”
“Tôi không hề muốn thế, anh có thể hiểu được sao? Ít nhất người khác có thể!”. Y oán hận nhìn anh.
Hai người cứ trừng mắt qua lại không dứt, một lát sau, Mạnh Vãn Đình rốt cuộc cũng là người chịu thua trước, đành phải mềm lòng xuống: “Trước để tôi xem vết thương cho em đã”.
“Không sao nữa rồi, người lúc nãy đã giúp tôi băng bó”
“Là người đã đánh em?”
“Phải… Cho nên anh không cần phải tìm cậu ấy gây sự”
“Thì ra gần đây em đều là dẽ dàng tha thứ cho người khác như vậy”. Mạnh Vãn Đình cúi người ghé sát lên mặt y, y thậm chí có thể cảm nhận được từng hơi thở của anh phả lên trên mặt.
“Tôi cứ tưởng em chỉ tha thứ duy nhất một mình tôi…”
Y quay đầu nhàn nhạt nói: “Anh trước hãy nghĩ đến tình cảnh của tôi đã, tôi còn muốn ra ngoài đi tìm Tiểu Tĩnh”.
“Nếu như tôi nói đã tìm được tung tích của Tiểu Tĩnh?”. Mạnh Vãn Đình tươi cười ngày càng rõ nét.
“Sao cơ?!”. Lâm Mộ Tịch thoáng cái bật dậy khiến Mạnh Vãn Đình cũng phải đứng lên theo, y nắm chặt vạt áo anh run giọng hỏi: “Là thật sao?”.
Người kia cười cười hỏi: “Vết thương không đau nữa?”.
Quả thực bây giờ không hề thấy đau chút cả liền hướng anh gật đầu: “Không đau… Mau nói cho tôi biết!”.
Mạnh Vãn Đình đặt hai tay lên vai y: “Đàn em của tôi gọi điện báo phát hiện một cô bé bị lừa bán đến một thôn nhỏ ở Hà Bắc, sau khi đi thăm dò tin tức xác định cùng với người trong ảnh giống y như đúc”. Trên mặt anh hiện lên chút đắc ý lại xen lẫn chút vui mừng.
Khóe mắt y mỏi nhừ, đỏ đến lợi hại, thân thể mềm nhũn vộ lực tựa vào ***g ngực anh: “Cám ơn anh, Mạnh Vãn Đình, cám ơn anh…”.
Một lát sau, anh đặt tay lên lưng y chậm rãi vuốt ve an ủi, sau đó dần dần dùng sức, cuối cùng đem người kia ôm chặt vào ngực mình. Thân thể phát sốt một mực cảm thấy rét lạnh, thẳng cho đến khi cuộn mình trong lòng anh mới cảm nhận được một chút hơi ấm.
“Em ngủ đi, tôi sẽ làm tất cả mọi thứ để đem con bé trở về…”