Chương 52

Edit: Luna Tan
Vết kim nho nhỏ trên cánh tay tái nhợt của đứa bé giờ mới để ý hiện lên rất rõ ràng.
Lý Tấn ngày càng đổ nhiều mồ hôi, cũng không thèm che giấu biểu cảm trên khuôn mặt nữa, chỉ riêng ánh mắt sợ hãi kia cũng đủ nói lên tất cả.


Y ngây thơ nhìn Chu Cẩm Hoa. Nếu như nói Mạnh Vãn Đình tâm ngoan thủ lạt, y hoàn toàn đồng ý nhưng Chu Cẩm Hoa trong ấn tượng của y từ trước đến nay vẫn luôn là một người nhất mực ôn nhu hiền lành. Giờ, người kia đang đứng đó, vô cùng bình thản, nhìn cũng không thèm nhìn đứa bé nằm dưới chân mình.


Ba người bọn họ cứ vậy đứng yên không nhúc nhích, không ai nói câu nào, thời gian tựa hồ nháy mắt dừng lại.
Một khi lo lắng, tâm sẽ loạn. Thế nên, người mất kiên nhẫn đầu tiên hiển nhiên chính là Lý Tấn, hắn trì hoãn nói: “Đã như vậy, chúng ta cùng nhau trao đổi điều kiện đi”.


Mạnh Vãn Đình và Chu Cẩm Hoa vẫn như trước không lên tiếng.
Hắn lại tiếp tục: “Sổ sách cậu cứ việc giữ, chỉ cần để Đồng Đồng và tiền ở lại, các cậu có thể rời khỏi nơi này”.


Chu Cẩm Hoa nghe vậy nhún nhún vai tỏ vẻ không liên quan đến mình, Mạnh Vãn Đình thì bật phá lên cười ha hả.
“Cậu cười cái gì?!”. Lý Tấn gằn giọng hỏi, thanh âm đã dần trở nên bối rối.
“Tôi đang cười ông a. Nếu như tôi giết đứa bé này thì sẽ thế nào hả?”


“… Tao sẽ lập tức giết ch.ết tiểu tình nhân của mày”
“Được thôi! Động thủ đi”. Anh đột nhiên ngưng cười, kéo y đẩy mạnh về phía hắn.
Bị một lực bất ngờ xô xuống khiến Lâm Mộ Tịch mất thăng bằng té nhào xuống đất, đến khi ổn định lại thân thể y kinh ngạc quay đầu nhìn lại.


available on google playdownload on app store


Mạnh Vãn Đình, anh ta…
Y nhìn thẳng vào mắt người kia, muốn tìm kiếm được một chút gì đó, nhưng ánh mắt kia lạnh băng, giống như hai người chưa từng quen biết.
Lý Tấn bắt đầu đổ mồ hôi hột…


Mạnh Vãn Đình lạnh lùng nói: “Nếu ông không muốn làm, vậy để tôi kêu đàn em của mình ‘xử lý’ cậu ấy, tiếp đó sẽ đến con ông, được chứ? Chu Cẩm Hoa!”.
Anh vừa nói dứt lời, Chu Cẩm Hoa lập tức theo lệnh giơ súng lên ngắm thẳng vào đầu y.


“Không!!!”. Tiếng hét thảm thương vang lên lấn át cùng tiếng súng trong căn phòng nhỏ.
Y buông đôi tay ôm chặt lấy đầu nhìn lại.
Họng súng còn vương khói trắng mờ ảo phả vào không khí, sau đó dần dần tiêu tán. Chu Cẩm Hoa hai tay cầm súng bị Phó Túc dùng lực giữ chặt.


“Đàn em của ông không những xinh đẹp mà thân thủ còn rất nhanh nhẹn”. Chu Cẩm Hoa buông lời khen ngợi.
Người kia thực sự là hướng về phía y nổ súng, chỉ vì bị Phó Túc chạy tới ngăn cản nên mới bắn trượt mà thôi.


Lý Tấn mồ hôi chảy ròng như thác, cổ áo và lưng đã ướt đẫm một mảng. Cũng may, quần còn chưa có việc gì…
Lâm Mộ Tịch bò dậy đứng thẳng người nhìn Chu Cẩm Hoa cùng Mạnh Vãn Đình, cảm giác được hơi lạnh thấu xương ập đến.


Thì ra Mạnh Vãn Đình thực sự là một kẻ tâm ngoan thủ lạt, còn Chu Cẩm Hoa, cũng là một tên vô nghĩa vô tình.
Phó Túc đưa mắt nhìn Chu Cẩm Hoa, bộ dạng không thể tin được.
“… Ra điều kiện đi”. Lý Tấn không che giấu nổi sự sợ hãi, lo lắng nói.


“Tôi không thể giết ông, nhưng từ nay về sau đừng để tôi trong thấy mặt ông thêm một lần nào nữa. Lập tức mua vé máy bay mang con ông sang Mỹ chữa bệnh”
Người kia run giọng đáp: “Cậu…”.


Mạnh Vãn Đình đôi mắt lười biếng đột nhiên rực sáng, Lý Tấn sợ tới mức ngay lập tức im miệng lại. Anh chậm rãi bước tới nhìn hắn: “Tôi biết chuyện gì đã xảy ra, nên lần này sẽ bỏ qua cho ông… Hãy cẩn thận, vì không phải lần nào tôi cũng có ý tốt như vậy đâu”. Dứt lời liền đi tới kéo tay y.


Lâm Mộ Tịch né tránh không để anh chạm vào người mình, anh sửng sốt đôi chút nhưng rất nhanh giữ vững tươi cười, xoay người đi trước nói vọng lại: “Chu Cẩm Hoa, chúng ta đi”.


Chu Cẩm Hoa giữ súng hướng vào đầu đứa bé đợi Mạnh Vãn Đình không chút hoang mang bước ra ngoài trước. Phó Túc đứng ngay bên cạnh một mực cúi đầu, không rõ đang suy nghĩ điều gì, chỉ đến khi y đi ngang qua mới ngẩng lên liếc nhìn một cái, đôi mắt xinh đẹp tựa vì sao.


“Phải rồi”. Đi tới cửa, Mạnh Vãn Đình như đột nhiên nhớ ra điều gì đó liền nhẹ nhàng đẩy y về phía sau mình che chắn, quay đầu lại nói: “Giao tên đàn em xinh đẹp của ông cho tôi”.
“Sao cơ?”. Lý Tấn gắt gao nhìn đứa nhỏ, tựa hồ không hiểu Mạnh Vãn Đình đang nói cái gì.


“Tôi muốn cậu ta!”. Anh giơ tay chỉ vào Phó Túc.
Y và Chu Cẩm Hoa phút chốc sững sờ. Phó Túc như trước im lặng cúi đầu, giống như mọi chuyện hết thảy không liên quan tới mình.


“Chuyện này…”. Lý Tấn cũng thấy kinh ngạc, cười gượng hai tiếng hỏi: “Cậu không phải là có ý định…”. Nói xong còn nhìn y liếc mắt.
“Tôi muốn cậu ấy”. Thần sắc, ngữ khí của anh vẫn không thay đổi, đem lời mới nói cẩn thận lặp lại.


“… Cậu ấy là con một người quen cũ của tôi, Mạnh tiên sinh xin hãy để cậu ấy ở lại”. Lý Tấn mỉm cười, hoàn toàn nhìn không ra là người mới vừa rồi bị một hồi kinh hãi.
‘Người này trời sinh để làm việc lớn, lòng dạ thâm sâu vô cùng’. Y thầm nghĩ.


Mạnh Vãn Đình nhướng mày, đang muốn mở miệng thì bị Chu Cẩm Hoa ngắt lời: “Chúng ta đi trước đã, thân thể Lâm tiên sinh không được khỏe lắm”.
Anh quay lại nhìn nhìn y nói: “Cũng được”, sau đó cũng không thèm nhìn Lý Tấn cùng Phó Túc, để mặc y và Chu Cẩm Hoa ở lại, một mình đi trước.


Chu Cẩm Hoa giơ súng thủ thế, từng bước một lùi về phía sau thẳng đến khi ra khỏi căn phòng.
Đã thật lâu mới được ngồi trên chiếc xe sang trọng, y yên lặng tựa đầu vào cửa sổ, nhắm mắt cảm nhận làn gió mát nhẹ thổi đến.


Chỉ cần hỏi ra tin tức của Tiểu Tĩnh, sau đó y sẽ lập tức rời khỏi người này…
Một bàn tay lớn khẽ đặt lên trán: “Em đỡ hơn chưa?”, thanh âm hết mực ôn hòa.
“Đại ca, có muốn đến bệnh viện trước khi ra sân bay không?”. Chu Cẩm Hoa vừa lái xe vừa hỏi.


Y đẩy tay Mạnh Vãn Đình ra nói: “Không cần đâu, nói cho tôi biết Tiểu Tĩnh đang ở nơi nào, tôi có thể tự mình đi tìm được… Cám ơn hai người đã giúp đỡ trong thời gian qua”.
Lâm Mộ Tịch lạnh băng nói, Chu Cẩm Hoa trầm mặc suy nghĩ trong lòng.


Y không thể chịu đựng được cách bọn họ đối xử với một đứa bé như vậy.
Mạnh Vãn Đình dừng lại, hỏi: “Mộ Tịch, em sao vậy?”.
Trong lòng chán ghét đến cực điểm, y quay đầu lại trừng mắt nhìn người kia: “Anh đúng là đồ máu lạnh, có thể làm thế với một đứa trẻ”


Sao có thể tiêm thuốc phiện vào người nó cơ chứ, còn thật sự… định nổ súng bắn y…
Mạnh Vãn Đình thì không nói, đó vốn dĩ là bản tính của anh ta rồi, không đáng để người khác suy nghĩ. Nhưng Chu đại ca…
Y cắn chặt môi nghiêng đầu nhìn bầu trời bao la bên ngoài cửa sổ.
Trong xe im ắng.






Truyện liên quan