Chương 64
Edit: Luna Tan
“Hình như Mạnh tiên sinh ngày hôm qua rất vui vẻ a!”. Lý Tấn bước vào phòng thấy quần áo Lâm Mộ Tịch có chút mất trật tự liền thâm hiểm cười nói, đôi mắt mê đắm thèm thuồng lướt qua người y.
“Tiểu tình nhân của cậu quả thực rất mê người, khó trách Mạnh tiên sinh…”
“Chu Cẩm Hoa có tới không?”. Mạnh Vãn Đình lên tiếng cắt đứt lời hắn, đồng thời đứng dậy kéo y ra phía sau mình che chắn.
“Mạnh Vãn Đình, vết thương của anh…”
“Không sao đâu”. Người kia rất nhanh trả lời.
Lý Tấn có chút thất vọng nhìn y rồi nói: “Cậu ấy đã tới rồi, cho nên tôi đến để mời Mạnh tiên sinh ra ngoài phòng khách dùng trà a”.
Hai người đi theo Lý Tấn đến phòng khách, lúc này chỉ có mấy tên vệ sỹ đi cùng, không thấy Hoàng San ở đâu cả.
Mấy tên đàn em của hắn cũng không có vẻ gì giống như đang khẩn trưởng, mà hắn thì lại càng một bộ dạng nắm chắc phần thắng trong tay rồi.
Y nghiêng đầu nhìn Mạnh Vãn Đình, ánh mắt anh tĩnh lặng như nước.
Chuông cửa vang lên…
Một tên vệ sỹ đi tới mở cửa, đứng bên ngoài là người đã lâu không gặp – Chu Cẩm Hoa.
Chu Cẩm Hoa gầy đi rất nhiều, nhưng tinh thần vẫn như trước rất tốt, trên mặt cong lên một nụ cười ôn nhu vô hại.
Hai tên đàn em khác đi qua khám xét thân thể, anh phối hợp nâng tay lên.
“Chu Cẩm Hoa, chúng ta lại gặp mặt”. Lý Tấn tức giận nói: “Cậu không mang theo thứ tôi muốn sao?!”.
Người kia lắc đầu.
Lý Tấn điên tiết quát: “Vậy mày tới đây làm cái gì?!”.
Chu Cẩm Hoa khẽ nhìn lướt qua hai người bọn họ, chứng kiến Mạnh Vãn Đình người đầy thương tích, trong ánh mắt đột nhiên hiện lên một tia lãnh khốc.
“Tôi tới đón Mạnh tiên sinh cùng Lâm tiên sinh trở về”
Vừa dứt lời chợt nghe một tiếng vang thật lớn dội đến từ phía sau lưng.
Âm thanh cực đại cơ hồ muốn chọc thủng cả màng nhĩ. Lâm Mộ Tịch quay đầu nhìn lại, xuyên qua cánh cửa rộng mở có thể trông thấy rõ một khoảng của căn biệt thự chỉ trong nháy mắt đã bị sụp đổ, phía trước vẫn còn lưu lại một mảng khói sùng mờ ảo.
“Chu Cẩm Hoa!”. Lý Tấn vừa hung hăng quát vừa đưa tay móc súng từ phía sau lưng giơ lên.
Nhưng hắn còn chưa kịp nổ súng thì đã bị một viên đạn lao đến xuyên thấu bả vai, Lý Tấn kêu to một tiếng, phát súng cũng vì vậy mà mất chính xác, bắn vào mặt tường phía sau lưng anh.
“Cách bắn này là…”. Lý Tấn lấy tay chặn lại vết thương đang chảy máu, trơ mắt đứng nhìn hai tên vệ sỹ của mình bị kẻ tập kích từ xa bắn ch.ết, khẩu súng rơi xuống bị Chu Cẩm Hoa chậm rãi nhặt lên. Những tên còn lại thấy thế lập tức rút súng ra chỉ thẳng vào đầu Mạnh Vãn Đình.
“Chu Cẩm Hoa, cậu đừng có dính vào chuyện này, Mạnh…”. Lời còn chưa dứt, lại một phát đạn nữa bay tới, thân hình nặng nề của tên đàn em đứng cạnh nháy mắt gục ngã, từ huyệt thái dương máu tươi ồ ồ chảy xuống.
Chỉ trong nháy mắt, thắng bại đã rõ, Lý Tấn trên mặt đầy mồ hôi lạnh.
Chu Cẩm Hoa dí súng vào đầu hắn, Mạnh Vãn Đình lúc này cũng nhặt một khẩu dưới chân lên, giữ chặt tay y tiến tới chỗ Lý Tấn.
“Tay bắn tỉa đó là đàn em của chúng ta sao?”. Anh hỏi.
“Đều đã bị Hoàng San đem đi hết rồi”. Chu Cẩm Hoa lại tiếp tục mỉm cười: “Lý tổng, hình như ông lại thua nữa rồi”.
Mọi chuyện cứ vậy kết thúc vô cùng đơn giản, đơn giản đến mức khiến người khác khó mà tin được.
Trong phòng rất nhanh chật kín thủ hạ của Mạnh Vãn Đình, Lý Tấn bị hai người đứng bên canh giữ, anh chậm rãi ngồi xuống ghế sô pha: “Cẩm Hoa, làm tốt lắm… Cả người đó cũng vậy”.
“Cám ơn Mạnh tiên sinh”. Chu Cẩm Hoa nhìn ra phía ngoài cửa sổ, trong ánh mắt hiện lên nét ôn nhu vô vàn.
Mạnh Vãn Đình trông thấy bộ dạng của cậu cũng nhẹ nhàng cười, sau đó xoay đầu nắm lấy tay y.
Còn chưa quá quen với cử chỉ thân mật như vậy, Lâm Mộ Tịch đến mặt cũng đã bắt đầu đỏ lên.
“Động tác rất nhanh nhẹn, nhất là tay súng bắn tỉa kia”. Y xấu hổ trốn tránh ánh mắt anh.
Lý Tấn đã bị bắt, y cùng Mạnh Vãn Đình cũng đã được cứu, vậy Tiểu Tĩnh đang ở nơi nào?!
Mạnh Vãn Đình giống như nhìn thấu tâm tư người khác, vươn người đến trước mặt y, bắt phải đối diện với mình: “Mộ Tịch, hãy cho anh thêm ba ngày nữa, anh nhất định sẽ mang con gái em trở về”.
Lâm Mộ Tịch có chút mờ mịt.
Vì sao chứ? Lý Tấn không phải đã bị tóm rồi sao?
“Con gái cậu… hiện đang ở cùng với Hoàng San”.
“Hoàng tiểu thư liệu có thể làm hại một đứa bé hay không?”
Mạnh Vãn Đình nghiêng đầu đi như có điều suy nghĩ.
Chu Cẩm Hoa đi tới vỗ vỗ vai y: “Yên tâm đi, có đại ca ở đây sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu”.
Y miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
Người kia ngồi trên ghế sô pha khẽ vung tay, lập tức có người đem Lý Tấn đẩy tới.
“Ông tốt nhất nên nói cho tôi biết Hoàng San đang ở đâu”
Không nghĩ tới hắn lại lắc đầu: “Tôi không biết”.
Nghe thấy câu trả lời như vậy, hai thủ hạ canh giữ bên cạnh nhanh chóng thủ thế chuẩn bị tr.a tấn nhưng hắn cũng chẳng thèm liếc nhìn một cái, chỉ miễn cưỡng trả lời: “Đó là sự thật, cho dù có đánh ch.ết tôi cũng vô dụng, Hoàng San nói cô ta đã sớm để lại lời nhắn cho cậu rồi”.
Mạnh Vãn Đình nhăn chặt đôi chân mày, giống như đang cật lực suy nghĩ tìm mọi dấu vết về lời nhắn mà Hoàng San đã để lại.
Thật lâu sau đó, anh đột nhiên quay đầu hỏi: “Mộ Tịch, lúc chúng ta ở chung với nhau… em có nhớ Hoàng San đã từng nói gì hay không?”.
Y gục đầu xuống cố nhớ lại những chuyện đã xảy ra, Chu Cẩm Hoa không giúp được gì đành phải đứng một bên chờ đợi.
“Vãn Đình, nếu…”. Lâm Mộ Tịch bất chợt kêu lên.
Lời còn chưa nói hết đã thấy đôi mắt Mạnh Vãn Đình thoáng chốc sáng rực, từ trên ghế sô pha bật dậy kéo y đến siết chặt vào ***g ngực.
“Mạnh Vãn Đình, anh lại nổi điên cái gì vậy?!”
Anh khẽ hôn nhẹ môi y rồi nói: “Em gọi anh là ‘Vãn Đình’, anh thấy rất vui”.
“…Mạnh Vãn Đình…”. Lâm Mộ Tịch bất đắc dĩ lắc đầu: “Tôi chỉ là muốn đọc lại lời nhắn mà Hoàng San đã để lại cho anh thôi”.
“Là gì?”
“Hoàng San nói…”. Y tăng thêm khẩu khí: “… Vãn Đình, nếu như có gì cần phải nói, anh biết tìm em ở đâu rồi đấy”.
Chu Cẩm Hoa khẽ phì cười một tiếng, Mạnh Vãn Đình có chút xấu hổ cúi đầu.
“… Anh biết rồi”
Y nhìn người đàn ông trước mặt mình đã lớn xác còn bày ra vẻ vô tội, tâm trạng khẩn trương phút chốc liền thả lỏng.
“Vãn Đình, giờ chúng ta đi đầu tìm Hoàng tiểu thư?”