Chương 23
Tôi thấy mọi thứ thật kỳ lạ.
Ví dụ như, bây giờ vài bác sĩ đang ở trong phòng bệnh của tôi nói chuyện . Bác sĩ Phương phụ trách tôi ngồi trên ghế sô pha sát phần có tay vịn. Bác sĩ Viên, một bác sĩ nữ rất xinh đẹp, đoan trang ngồi ở giữa. Bác sĩ Tần, lớn tuổi nhất trong số họ, bắt chéo chân ngồi ngoài cùng.
Bác sĩ Lâm… cũng là phó tổng của chúng tôi, tùy ý đứng dựa vào bệ cửa sổ, cầm xem một tấm phim chụp.
Bọn họ rất tập trung mà thảo luận phương án phẫu thuật. . . .
Nhưng mà tại sao lại thảo luận trong phòng bệnh của tôi?
“Ừm, tổn thương phần nối liền rất rõ ràng. . .”
Từ được đến nay tôi chưa từng được thấy qua bộ dáng này của Lâm Tự Sâm.
Ánh mắt cố định tại ảnh phim chụp, hoàn toàn tập trung, bộ dáng hơi trầm tư, dường như không còn việc gì quan trọng nữa ngoài ca bệnh trước mắt.
Cho dù chỉ là một câu nói bình thường cũng toát ra vẻ chuyên tâm và tự tin. Lúc nói chuyện thì đầu lông mày xuất hiện một thần thái hoàn toàn khác, tất cả đều tạo cảm giác thật xa lạ. Cách ăn mặc cũng rất tùy tiện, nhiều lúc chỉ là mặc áo len, hoàn toàn không giống vẻ trịnh thọng khi ở công ty.
Anh ta hình như rất yêu thích công việc bác sĩ này.
Bọn họ thảo luận nhập tâm như vậy, tôi không có việc gì làm cứ nhìn bọn họ mãi. Đến một lúc lại quên thu lại ánh mắt, Lâm Tự Sâm đang nói cái gì đầu gối cái gì mạch đó, đột nhiên ngừng lại, hướng nhìn tôi.
Cả mấy bác sĩ kia cũng nhìn sang hướng tôi.
Tôi lúng túng, xấu hổ cười cười với họ, lặng lẽ xoay đầu lại.
Sau đó chợt nghe thấy tiếng cười của bác sĩ Phương.
Lâm Tự Sâm đứng thẳng dậy, “Cũng đến giờ rồi, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm được không?” .
“Được, được.”, bọn họ tán thành.
Lâm Tự Sâm dọn dẹp tài liệu, nhìn về phía bác sĩ Phương.
Bác sĩ Phương uể oải vặn vặn thắt lưng, “Ôi chao, gần đây công việc cũng thật nhiều”. Anh ta cười cười đứng dậy, đến trước giường của tôi, “Đi ăn thôi. Bệnh nhân của tôi cũng đi cùng nhé?”
“Hả?” .
Tôi bất giác nhìn về phía Lâm Tự Sâm, ánh mắt chạm nhau, anh ta liền hạ tầm mắt, cúi đầu xem đồng hồ.
…
Là bệnh nhân, cùng đi ăn với bác sĩ là chuyện thế nào?
Tôi đột nhiên nghĩ các bác sĩ sao cũng thật thần bí như thế. . .
. . .
“Cho nên, cơm mỗi ngày bà ăn đều do giúp việc nhà phó tổng Lâm đưa đến hả? Nên không cần cũng phó tổng hay bác sĩ Phương đi ăn?”
“… Đúng vậy, dì Trần nói là đưa cơm cho phó tổng Lâm. Anh ta cũng có việc ở đó mà, nên thuận tiện mang thêm cho tôi một phần.”
“Bà không thấy bất hợp lý hả?” .
“…” .
Ân Khiết vỗ vỗ cằm nói: “Hi Quang à, bà thật sự không nghĩ là phó tổng có ý với bà sao?”
“… Bà có thể dùng não để suy nghĩ không vậy?” .
Nếu thật sự đúng như cô ấy nói, vậy chuyển biến tình cảm của Lâm Tư Sâm cũng quá kỳ lạ đi. Sao anh ta lại vừa mới ghét tôi lại chuyển sang thích ngay được chứ?
“Hình như anh ta thảo luận với mấy bác sĩ khác về một ca phẫu thuật khó. . . Chưa kể có khi anh ta nghĩ việc tôi bị ngã anh ta cũng phải chịu chút trách nhiệm gì đó? Mà cũng chẳng phải anh ta đưa cơm mà. Là mỗi ngày dì Trần đến đưa cơm, anh ta thuận tiện cũng sẽ ghé thăm tôi một chút rồi đi luôn, nếu không thì mới. . .”
Ân Khiết mắt lấp lánh nhìn tôi, bộ dạng nhiều chuyện đào bới, đáng tiếc đã làm cô ấy thất vọng.
“Chỗ đó là chỗ họ thảo luận mấy vấn đề y học, với mấy chuyện liên quan nữa đó!”
Ân Khiết mê muội hỏi: “Ở chỗ này?” .
Gật đầu.
“Vậy bà nghe hiểu được sao?” .
“… Cho nên tôi mới nói bà mang máy chơi game tới nhanh đó!”
“Năm đó phó tổng chắc là vô cùng siêu phàm thoát tục!”, Ân Khiết cảm khái, “Anh ấy không biết có bị cuồng công việc không ha. Mọi ngày ở công ty tăng ca dữ dội như vậy, không biết ở bệnh viện thế nào.”
Tôi nhiệt liệt tán thành, thuận tiện tung tin: “Bác sĩ Phương nói trước kia anh ta đáng sợ lắm. Lúc đi học quả thật không phải người. Đến bệnh việc rồi cũng không phải người. Phẫu thuật mười mấy tiếng liên tục cũng chẳng có việc gì luôn. . .”
Tôi luyên tha luyên thuyên nói một đống chuyện, Ân Khiết nghe thì khí thế bừng bừng: “Bác sĩ phụ trách của bà nói với bà nhiều chuyện về phó tổng Lâm quá ha.”
Cẩn thận nghĩ lại, đúng là nói nhiều thật. Lúc ăn cơm, người ta chỉ nói chuyện xã giao, anh ta lại lôi tôi đi tám chuyện. Tôi kết luận: “Anh ta có hơi nói nhiều đó.”
“Thật không tưởng tượng ra được phó tổng là bác sĩ sẽ thế nào nữa. . .”, Ân Khiết nghĩ ngợi nửa ngày quyết định dẹp sang một bên, “Vậy quan hệ của Hi Quang bà với phó tổng chắc là tốt lên rồi nhỉ? Cơ hội khó có được đó, bà đừng cứng đầu nữa.”
“… Được rồi, sẽ nhẹ nhàng hơn. . . cũng sẽ bình thường trò chuyện vài câu với anh ta. . .”
“Ừm, tôi nghĩ thái độ của anh ta với bà cũng sẽ khác trước đây.”
Về sự thay đổi trong thái độ của Lâm Tự Sâm, tôi bỗng nhiên nhớ đến câu nói của anh ta sáng sớm hôm đó, không khỏi hỏi Ân Khiết, “Ân Khiết nè, có phải lúc tôi khóc nhìn ghê lắm không?”
“…” .
“… Nếu không thì là rất. . . đáng yêu?”, tôi còn tự thấy nổi da gà.
“…” Ân Khiết hiển nhiên cũng không chịu được, “Tôi còn chưa thấy bà khóc bao giờ mà. Đâu, tôi đánh một cái thử nha?”
Ân Khiết để lại máy game rồi đi.
Có máy chơi game, mấy ngày ở bệnh viện của tôi cũng không nhàm chán nữa, ngày ngày chơi rất vui vẻ. Lúc Lâm Tự Sâm lại đến, tôi đang ở giai đoạn nước rút chuẩn bị qua cửa, bắt chuyện vài câu với anh ta rồi lại nhập hồn vào trò chơi.
Đến khi đầu óc tôi đã tỉnh lại từ trò chơi, anh ta tất nhiên đã rời đi. Tôi tự nhiên cảm thấy không vui. Mỗi ngày cứ đến giờ cơm, người ta ghé thăm tôi một lát. Tôi lại mê chơi như thế, thật bất lịch sự quá. Nằm lăn lộn trên giường một lúc, cuối cùng gửi một tin nhắn xin lỗi cho anh ta.
“Xin lỗi, vừa rồi tôi chơi ngay lúc chuẩn bị qua cửa, mê mẩn quá.”
Nhắn đi rồi, tôi đột nhiên phát hiện, hình như vậy cũng không lịch sự lắm. May mắn là anh ta trả lời rất nhanh, có vẻ không tức giận gì cả.
“Trình trạng của em bây giờ không phù hợp làm những việc phải suy nghĩ nhiều như thế.”
“Ờ.” Lại là cảm giác của bác sĩ Lâm.
Một lát sau anh ta lại gửi một tin nữa. “Qua cửa chưa?”
Tôi nhanh chóng trả lời: “Chưa” .
Nếu như biết nhắn một cái tin mà dẫn đến hậu quả này, tôi tuyệt đối đã không gửi—— mới sáng sớm hôm sau, Lâm Tự Sâm mang theo một đống việc đến. Việc là cho tôi. . .
“Phó tổng… thật ra tôi cũng không cuồng công việc như anh. Tôi chẳng hề muốn tăng ca chút xíu nào hết. . .”
“Chơi game rất mệt, cứ tận dụng thời gian nghỉ mà nghỉ đi.”
Tôi xem một đống tài liệu để trên đầu giường của tôi, yên lặng không nói gì.
Anh ta thoải mái cởi áo khoác ném lên ghế sô pha rồi nói: “Máy game đâu rồi? Hôm qua còn chưa qua cửa đúng không? Tôi giúp em nhé?”
Tôi sửng sốt, lại nghĩ, việc này hình như không giống như sẽ xảy ra sau cuộc nói chuyện của chúng tôi. Tuy là mối quan hệ của chúng tôi mấy ngày nay đã nhẹ nhàng hơn nhiều, nhưng mà cũng không dễ dàng đến mức này chứ.
Anh ta dường như cũng cứng ngắc, giống như đột nhiên ý thức được mình nói gì đó, thu lại nụ cười vô tình trên khóe miệng. Tôi không biết làm sao, vội vàng lôi máy chơi game trong ổ chăn đưa cho anh ta.
Sau đó bản thân tôi cũng ngây ngẩn cả người.
Ánh mắt anh ta chuyển từ mặt sang tay tôi, chậm rãi, lấy máy chơi game từ trong tay tôi đi.
Phòng bệnh thật yên tĩnh.
Tôi ôm cái bàn nhỏ [1], chần chừ viết báo cáo năm, còn Lâm Tự Sâm thì ngồi trên ghế sô pha, cúi đầu chăm chú xem máy chơi game.
[1] Là loại bàn thường dùng để kê trên giường của người bệnh, mình nghĩ vậy Các bạn xem phim chắc sẽ để ý thấy cái này
Tôi nghĩ anh ta chắc là không quen chơi.
Sau mới phát hiện, hình như tay trái của anh ta không theo kịp tốc độ của tay phải, anh ta chắc cũng ý thức điểm đó. Lại một lần qua cửa thất bại, anh ta ngừng lại, yên lặng nhìn tay trái của mình.
Không biết vì sao, tôi đột nhiên chẳng muốn nhìn chút nào nữa, toàn tâm toàn ý viết báo cáo.
Không lâu sau anh ta trả lại máy cho tôi rồi đi. Tôi nhìn thành tích của anh ta. . . khá là tệ.
Tôi tự nhiên cũng chẳng còn hứng thú sức lực để chơi nữa.
Nắng chiều vừa rọi, tôi ngủ đến khi tự thức dậy, buồn chán quá nên chuồn ra bên ngoài phòng. Đi dạo một vòng ở vườn hoa nhỏ của bệnh viện, chuẩn bị quay về phòng lại nhìn thấy Lâm Tự Sâm.
Anh ta ngồi trên ghế ở vườn hoa, đang cúi đầi nghịch máy game, bên cạnh còn có một bạn nhỏ đang chỉ cho anh ta chơi thế nào.
Cảnh này nghĩ thế nào cũng thấy bất hợp lý.
Hơn nữa máy game trong tay anh ta cũng không phải là của tôi, chẳng lẽ anh ta vừa đi mua?
Tôi hiếu kỳ nên đến gần hơn.
Xuyên qua mấy tầng cây, giọng nói trẻ con của cậu bé nhẹ nhàng truyền đến.
“Chú ơi, bác sĩ Biệt nói chú là bác sĩ rất rất giỏi. Vậy chú sẽ thực hiện phẫu thuật não cho ba cháu sao?”
“Không.” .
“À. Nhưng mà chú cũng đẹp trai lắm!”
“…” .
Tôi cảm nhận được tâm tình của Lâm Tự Sâm khi anh ta không nói gì, có chút buồn cười, nhưng mà còn chưa cười nổi, đã nghe Lâm Tự Sâm nói: “Chú ngay cả chơi game cũng tệ thế này đây.”