Chương 1: Buổi đầu đi làm không may mắn
--Buổi sáng tại nhà của nó--
BỊCH! BỊCH! BỊCH! (Tiếng bước chân của nó)
- Con mời mẹ xuống ăn sáng ạ! (Nó vội vàng)
- Ừ mẹ xuống ngay! (Mẹ nó ngồi trong phòng nói ra)
CẠCH! (Tiếng mở cửa phòng)
- Chuyện gì mà ồn ào vậy chị? (Em nó vừa hỏi vừa chải đầu)
- Không có gì, em cũng mau xuống ăn sáng đi!
- Dạ!
--Tại bàn ăn--
- Sao con dậy sớm vậy? Hôm nay là chủ nhật cơ mà? (Mẹ nó thắc mắc)
- Con mới tìm việc làm, mà chỗ này là làm luôn cả chủ nhật mẹ ạ! (Nó vừa ăn vừa trả lời câu hỏi của mẹ)
- Con đừng gắn sức quá, để dành cho việc học nữa chứ!
- Con không sao mà mẹ! Mẹ đang bị bệnh, cũng đừng làm việc nhiều nhé! Thôi, con ăn sáng xong rồi...(Nó sửa soạn chỉnh trang lại 1 chút rồi hôn vào má mẹ nó)
- Con đi đây ạ! (Nói xong nó chạy đi)
--Tại khách sạn Park Hyatt SG--
- Hộc..hộc...hộc...xin..lỗi sếp...em tới trễ... (Nó thở như chưa từng được thở vậy)
- Hừ! Mới ngày đầu mà đã thế này rồi..Thôi vào làm đi!
- Sếp tốt quá! Em cảm ơn sếp nhiều lắm! (Nó cúi đầu cám ơn anh sếp kia rối rít😂😂😂)
- À này, mau mang cái thùng kia vào nhà kho giúp tôi! (Chỉ vào cái thùng ở trong góc)
- Vâng ạ! (Chạy tới lấy)
Lúc đầu thì nó có vẻ hùng hổ lắm, vậy mà bây giờ thì...
- Grừừ...~ lúc nãy đi vội quá nên quên hỏi sếp nhà kho ở đâu rồi! Di ơi là Di, sao mày hậu đậu vậy chứ ~~ (Nó than thở)
Vậy là nó phải lò mò tìm đường tới nhà kho. Vì mải mê tìm đường mà nó đâu biết rằng, cũng trên cái hành lang đó, 1 đôi trai gái đang ôm nhau hôn tình tứ thế kia, họ cũng đều không để ý tới sự hiện diện của nó. Nó cứ ngang nhiên đi tới và...
BỐP! BỘP! (Tiếng va chạm và tiếng cái thùng rơi xuống đất)
- Ui...da...~ Cái bàn toạ của tôi~~ (Nó mếu máo lấy tay xoa xoa cái mông đáng thương)
- Cô kia! Bị mù à?
1 giọng nói chanh chua cất lên làm nó giật mình, nó ngạc nhiên đưa mắt nhìn ra hướng phát ra giọng nói. Đó là 1 cô gái có mái tóc màu nâu, khuôn mặt phải nói là rất đẹp, cô mặc trên người bộ đồng phục của trường The Brightest Star, 1 ngôi trường nổi tiếng chỉ dành cho những học sinh nhà có thế lực hoặc giàu có. Nó thầm nghĩ:
"Là học sinh của cái trường nổi tiếng đó sao? Là 1 tiểu thư danh gia mà lại vào đây ư? Đã vậy còn trang điểm loè loẹt nữa!"
- Nhìn xong chưa? Còn không mau đền cho tôi!!
Giọng nói đó lại 1 lần nữa vang lên, nó giật mình thôi không suy nghĩ nữa. Nó vội vàng đứng dậy.
- T...tôi xin lỗi cô! (Nó sợ hãi cúi gập đầu xin lỗi cô gái kia)
- Xin lỗi gì chứ! Đụng người ta như vậy mà xin lỗi là xong sao?! Cô làm dơ bộ đồng phục của tôi rồi!
- Tôi xin lỗi cô mà, tôi sẽ cố gắng làm sạch đồ cho cô, xin cô tha lỗi cho tôi!
Lúc này nó rất sợ, vì nó biết đấy là bộ đồng phục có 1 không 2 được nhà trường may riêng, không nơi nào may hay bán cả. Bộ đó bằng cả tiền học của nó nữa kìa, và nhỡ đâu...nó sẽ bị đuổi việc
- À tôi quên mất, bọn nhà nghèo như cô thì làm gì có tiền mà đền cho tôi nhỉ?
Cô kia cười khinh nó, đứng dậy phủi váy, sửa sang lại đồng phục. Bước tới chỗ nó, cô đưa tay ra vuốt tóc nó
- Người như cô, vừa dơ bẩn vừa không biết điều! Chắc gia đình cô cũng như vậy nhỉ?
Nó ch.ết lặng 1 hồi lâu, 2 tay nắm chặt, người nó run run. Nó đã hết sợ hãi, thay vào đó là sự tức giận đã lên tới đỉnh điểm. Nó ngẩng mặt lên nhìn cô kia, quát lớn:
- Gì chứ? Cô nói tôi nghèo cũng được! Dơ bẩn cũng được! Nhưng tại sao lại xúc phạm gia đình tôi như vậy chứ? Là người nghèo thì sai trái sao? Là người nghèo thì không có lòng tự trọng sao? Cô thì chắc có nhiều tiền lắm đúng không? Sao không lấy tiền đó đem đi mua nước hoa rồi nhặn hết vào cái miệng thối của cô đi!!!
Sỉ nhục, chà đạp nó như thế nào thì nó vẫn cố gắng mà chịu đựng, nhưng sao lại có thế xúc phạm đến gia đình nó vậy chứ. Bao nhiêu cái giận và sự bức xúc cũng được nó xả ra hết rồi, nó thầm thở phào
- M...mày nói cái gì con khốn kia!!!
Cô ả đưa tay định đánh nó thì bị 1 bàn tay khác ngăn lại