Chương 11: Đại Đương Gia
Tuyết phất rơi càng lúc càng lớn, một màu trắng bao trùm khắp đường phố Lạc Thành, trong thiên địa một mảnh mênh mông, tuyết đọng thật dày lóe lên ngân quang rét lạnh chói mắt.
Màn đêm buông xuống, gió lạnh đến tận xương gào rít, mang theo bén nhọn chói tai!
Mộ Dung Tình tỉnh lại trong lúc hàn phong đang gào rít, mùi đồ ăn bay vào mũi, nàng vặn vẹo vài cái, mắt phượng hơi hơi mở ra, ánh vào mắt chính là màn trướng đỏ thẫm, điều này hơi chút vượt qua tưởng tượng của nàng.
Nhãn châu chuyển động, phía trên là chăn ngủ bằng gấm thêu uyên ương đỏ thẫm che trên thân mình, màn lụa long phượng trình tường màu đỏ được gợi lên đến cuối giường nhỏ, giầy thêu lúc mình ra ngoài được đặt dưới bậc gường, nến đỏ được đốt lên làm căn phòng có thêm một loại hương diễm như mộng!
Ngoài cửa sổ trắng xóa, nàng biết đó là tuyết đọng, không biết hiện tại là giờ nào, cũng không biết hiện tại nàng đang ở nơi nào, ngay sau đó đem ánh mắt rơi vào trên thân mình.
Trên cổ đau đớn lợi hại, nàng biết đó là di chứng bị người đánh ngất xỉu, không tu dưỡng mấy ngày là không có biện pháp hoàn toàn khôi phục, mặc trên người vẫn là y phục bạch sắc thời điểm xuất môn, nàng lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Nghe đến thanh âm nhốn nháo bên ngoài, nàng thở cũng không dám thở mạnh, một bên chỉnh lý quần áo trên người, một bên cẩn thận nhìn cửa phòng đóng chặt.
Chỉnh lý hảo y phục, mới vừa thật cẩn thận trở lại vị trí, bên ngoài liền truyền đến thanh âm, “Đại Đương Gia, người trở lại!” Là thanh âm lấy lòng của nam nhân.
“Uh"m, phu nhân thức dậy chưa?” Tiếng nói nam nhân rất trầm thấp, lại mang theo cảm giác đặc biệt, nghe thanh âm, Mộ Dung Tình đoán nam nhân này hẳn không quá ba mươi tuổi.
“Hồi Đại Đương Gia, không có nghe đến thanh âm, nên có lẽ là chưa tỉnh!” Thanh âm nam nhân lúc trước, tươi cười mang theo lấy lòng, Mộ Dung Tình thậm chí có thể tưởng tượng ra vẻ mặt tươi cười ghê tởm của nam nhân.
“Uh"m!” Vẫn là thanh âm trầm thấp kia, trong không chút để ý tựa hồ mang theo một chút để ý, “Bảo vệ tốt ngoài cửa, bản trại chủ vào xem.”
Tiếp theo, tiếng bước chân nam nhân càng ngày càng gần, Mộ Dung Tình không khỏi có chút sốt ruột, vội vàng nhắm mắt lại, hô hấp đều đặn giả vờ ngủ.
“Két...” Cửa phòng mở ra, tiếng bước chân càng ngày càng gần, bàn tay Mộ Dung Tình ở dưới chăn ngủ bằng gấm run nhè nhẹ, trái tim khẩn trương đập rất nhanh.
Ánh mắt hơi mở một đường nhỏ, trong mông lung nàng nhìn thấy thân hình cao lớn của nam nhân càng ngày càng gần, đến bên cạnh giường nhỏ thì dừng lại, sau đó ánh mắt rơi vào trên thân mình.
Bởi vì khẩn trương, thân thể nàng dưới chăn khẽ run lên, hô hấp cũng không đều đều như vừa rồi.
Nam nhân thân hình cao lớn, mặt chữ quốc, miệng rộng, mày rậm mắt to, làn da màu đồng cổ tại tuyết đọng làm nổi bật bạch quang, gân xanh lộ ra rất có lực đạo.
“Phu nhân, mở mắt ra đi, ta biết ngươi đã tỉnh!” Hàng lông mi của nữ tử run lên xem ở trong mắt hắn, hắn cảm thấy chơi đùa thật vui vẻ, nhưng chăn bằng gấm cũng theo tiểu nữ tử run rẩy lên, hắn nhịn không được giương giọng cười sảng khoái nói.
Nếu hắn còn không ra tiếng, nàng phỏng chừng muốn run rẩy đến mức chăn rơi xuống đất đi, nếu như làm vị thiếu nữ như hoa như ngọc này sợ, hắn biết đi đâu tìm áp trại phu nhân quyến rũ xinh đẹp như vậy?
Tim Mộ Dung Tình đập nhanh hơn, tiếng cười nam nhân đầy rẫy bên tai, nàng run rẩy xốc chăn gấm lên, lộ ra phượng mâu xinh đẹp, trên người khó nén sợ hãi, “Ngươi... Ngươi làm sao mà biết ta thức dậy?”
Nam nhân không nói, nhìn đến nàng mở to mắt, trong sự quyến rũ mang theo chút ngây ngô, hắn không khỏi nhìn đến ngây ngốc!
Nữ tử dung nhan xinh đẹp, nhất là cặp phượng mâu xinh đẹp kia làm sự mị hoặc trên người tăng thêm ba phần.
Trong lòng thầm khen: Thật sự là một nữ nhân trời sinh mị cốt, lần này nữ nhân kia cuối cùng không có lừa gạt mình, nữ tử này quả nhiên là đủ mỹ, đủ mị, đủ xinh đẹp!
Mộ Dung Tình hí mắt, từ trên xuống dưới tỉ mỉ đánh giá nam nhân, chỉ thấy nam nhân mặc trường bào thêu văn tử, áo choàng tơ lụa ngân sắc.
Da hắn có màu màu đồng cổ, ngũ quan thô kệch, đôi mắt to như chuông đồng lóe ra tinh quang sáng rực, lại khiến người sợ hãi.
Cái lưỡi thơm tho nhuận nhuận cánh môi có chút khô nứt, nàng cố gắng không để nam nhân nhìn ra bản thân sợ hãi, “Ngươi... Ngươi là ai?”
Rõ ràng là tiếng nói mềm nhẹ lại mang theo mị hoặc tận xương, thanh âm run rẩy càng thêm mê người, nam nhân nghe được tâm đều mềm nhũn, nhìn chằm chằm nàng, cũng không trả lời nàng, ngược lại dùng tay chỉ chỉ bậc thang trống không dưới giường.
Mộ Dung Tình ló đầu ra, nhất thời trên mặt ửng hồng, càng thêm ba phần mị thái, nàng như thế nào quên, giày thêu lại vẫn mang trên chân, khó trách nam nhân này có thể nhìn ra...
“Phu nhân đối với tân phòng này có hài lòng không?” Nam nhân đột nhiên cúi đầu nhìn nàng, sức quyến rũ bắn ra bốn phía, làm bộ muốn cầm cằm nàng, bị nàng quay đầu tránh đi.
“Ngươi là ai?” Mộ Dung Tình đề phòng lui vào trong góc, ánh mắt nhìn nam nhân lộ ra cảnh giác.