Chương 81: Trại mồ côi Tình Thương
Edit: Nhi + Beta: Sơ Tình
Xét từ góc độ hiệu quả khi livestream mà nói thì quả đúng là như vậy, cảm giác gặt hái phần thưởng Quỷ Kính sau khi giếŧ ch.ết Bạch Liễu sẽ càng thêm mãnh liệt, người xem bị thuyết phục cũng nhiều hơn. Việc này sẽ đem lại hiệu quả tuyên truyền lớn hệt như việc Miêu Phi Xỉ xử lý rồi ăn luôn đối thủ của mình.
Nếu là vì tuyên truyền tiếp ứng, đây quả thực là phương án Cương Thi Ăn Thịt Thối sẽ lựa chọn.
Lúc trước, có một công hội cũng thích giếŧ người mới có tiềm lực lớn để quảng bá uy danh trước khi league bắt đầu, nói văn vẻ chút là 【Tế cờ hắc mã, công hội bất khả chiến bại】. Những chuyện thế này năm nào chẳng xảy ra, hơn nữa còn xảy ra trong thời gian dài với người mới không có công hội chống lưng nhưng lại có thủ đoạn. Mục Tứ Thành còn tưởng người bị tế cờ trong mùa tiếp ứng năm nay sẽ là hắn, cho nên mới điên cuồng thu thập đạo cụ đào thoát như【Bùa hộ mệnh người cá】.
Không ngờ tới giữa đường nhảy ra một Bạch Liễu còn cao siêu và kiêu ngạo hơn hắn, thẳng thừng giải quyết tên Trương Khôi xếp hạng đầu. So về mánh khóe thì cậu hơn hẳn Mục Tứ Thành, vậy nên cướp luôn tư cách bị tế cờ của hắn.
Mục Tứ Thành nghĩ tới thông báo của công hội Cương Thi Ăn Thịt Thối mình từng xem qua.
Miêu Phi Xỉ đeo xích trên miệng, gã đăng một đoạn video ngắn lên trang của công hội, mặt mày hớn hở bảo rằng muốn giếŧ Bạch Liễu quay mukbang.
"Cơ mà tôi không thích ăn người lớn lắm, nhỏ chút thì ngon hơn." Miêu Phi Xỉ cười đùa, "Cách tính vẫn như cũ nhé, tế cờ thôi mà, ăn được bao nhiêu đành phải phụ thuộc vào mọi người donate bao nhiêu đấy. Tôi có thể ăn thêm mấy miếng nữa vì mọi người. Số liệu tiếp ứng trước mắt là không tính thêm ba cân nội tạng. Có điều ăn không hết cũng chẳng làm sao."
Miêu Phi Xỉ ɭϊếʍƈ môi, cười nhạo: "Thịt của cậu ta vứt không tiếc, đem đi bán chả được bao đồng đâu."
Bạch Liễu nhìn Mục Tứ Thành với ánh mắt kỳ quái, không biết người này vừa nãy nghĩ tới cái gì mà vẻ mặt đột nhiên trở nên rất đáng sợ, hệt như muốn ăn thịt người: "Cậu sao vậy?"
"Không sao, nghĩ tới mấy chuyện khiến tôi không vui thôi." Mục Tứ Thành nghiến răng, thế nhưng hắn nhanh chóng khống chế được biểu cảm vặn vẹo của mình, nhìn về phía Bạch Liễu, "Lần này tôi đi với anh. Hai người đi với nhau vẫn tốt hơn anh một mình một ngựa đúng chứ?"
Lúc trước Mục Tứ Thành đã quấn lấy Bạch Liễu một hồi với mong muốn vào trò chơi cùng cậu. Nhưng dù làm cách nào Bạch Liễu cũng không đồng ý, cậu còn yêu cầu hắn dẫn theo người mới tham gia nữa cơ.
Mục Tứ Thành có chút bực bội: "Anh mà xảy ra chuyện thì tôi dẫn hai người mới ra cũng vô dụng, đm!"
"Trước khi xảy ra chuyện gì, cậu có thể đặt giả thiết rằng tôi sẽ không sao." Bạch Liễu vỗ vỗ vai Mục Tứ Thành, lộ ra nụ cười công nghiệp trấn an hắn.
Mục Tứ Thành đột nhiên quay đầu, ánh mắt lướt qua vai Bạch Liễu nhìn về phía sau, nhíu mày thầm thì một câu với cậu: "Bọn họ tới rồi."
Bạch Liễu nương theo ánh mắt Mục Tứ Thành, phát hiện hai người chơi một cao một thấp đang đến. Người dẫn trước bước đi trông rất ngạo mạn và độc đoán. Những người chơi bình thường ở cổng đăng nhập nhanh chóng tản ra cách xa kẻ này, hình thành vòng tròn bao bọc xung quanh.
Lý do người chơi lùi về sau không phải vì hai người này là tổ hợp Cương Thi Ăn Thịt Thối – trong đại sảnh chẳng có bất kỳ người chơi nào làm hại được nhau – mà là bởi một tiếng thông báo của hệ thống:
【Thông báo ấm áp của hệ thống dành cho người chơi ở cổng đăng nhập: Người chơi nguy hiểm [Miêu Phi Xỉ] đã đến. Hôm qua, người chơi này vừa giếŧ 12 người chơi khác trong trò multi-player gồm hơn 50 người tham gia. Xin những người chơi bình thường ở cổng đăng nhập chú ý giữ khoảng cách, đừng tùy tiện vào cùng một trò chơi với hắn nhằm đảm bảo an toàn cho bản thân.】
Khi nghe được thông báo này, Miêu Phi Xỉ không để bụng mà cười một tiếng. Dường như gã đã tập mãi thành quen, ẩn trong nụ cười kia là sự đắc ý cũng như ngạo mạn do nắm trong tay mạng sống của kẻ khác và khiến người người phải khiếp sợ.
Miêu Phi Xỉ có diện mạo tuấn tú, vai rộng chân dài, vì còn trẻ tuổi nên trông hơi non nớt. Nhan sắc gã cũng khá được, cảm giác đẫm máu lúc vùi đầu ăn thịt người dễ khiến người ta liên tưởng tới quỷ hút máu – một loài sinh vật vừa thần bí vừa ưu nhã. Hình ảnh ấy gây ra chấn động vô cùng lớn khiến những kẻ thích phong cách này đều phát cuồng, điểm tích lũy donate vẫn luôn cao vót, chưa bao giờ rớt hạng. Quả thật gã rất có khả năng đánh tiếp ứng, cứ vậy mà ngồi vững trước 20 người chơi khác trên bảng xếp hạng giá trị nhan sắc TV nhỏ.
Bạch Liễu nhìn qua loa, đánh giá khách quan diện mạo Miêu Phi Xỉ một chút – tỉ lệ ngũ quan kém xa Mộc Kha. Bạch Liễu cảm thấy cách tạo dáng của Miêu Phi Xỉ hơi quá trớn, giống như đang cố ý khoe khoang sự nóng bỏng của bản thân, tóm lại là cực kỳ xốc nổi.
Đi theo sau Miêu Phi Xỉ là một người đàn ông trung niên kiệm lời, dáng người cường tráng cao lớn, khuôn mặt ngăm đen, trên cổ đeo một chuỗi Phật châu. Đôi mắt gã lập lòe tia sáng, hai chiếc răng nanh dài như ngà voi lộ ra ngoài miệng. Bước chân gã vững vàng, thoạt nhìn khí chất vô cùng ổn trọng. So với Miêu Phi Xỉ khoe khoang quá lố, người trung niên này mang đến cảm giác không dễ đối phó hơn hẳn.
Xem ra đây chính là người cha hay phối hợp hành động với Miêu Phi Xỉ, Miêu Cao Cương.
Miêu Phi Xỉ nghênh ngang đến trước bức tường trò chơi ở cổng đăng nhập, mấy người đi theo sau gã còn dáo dác khắp nơi. Rõ ràng, bọn họ là người chơi của công hội Cương Thi Ăn Thịt Thối đang giúp đỡ tìm kiếm Bạch Liễu. Đám người chơi ở công hội Cương Thi Ăn Thịt Thối này thoạt trông cũng vô cùng khiếp sợ gã Miêu Phi Xỉ – là loại sợ hãi không thể kiểm soát xuất phát từ phản ứng sinh lý của sinh vật cấp thấp đối với sinh vật cấp cao trong chuỗi thức ăn.
Không ai thích bị ánh mắt Miêu Phi Xỉ quan sát. Dù cho là cấp dưới của mình, gã cũng sẽ híp mắt đánh giá như đang xem xét coi miếng thịt người kia có ngon lành không.
Theo hình dung của Bạch Liễu thì đây chính là cảm giác – một đàn vật ăn cỏ run bần bật theo sau động vật ăn thịt.
Đàn vật ăn cỏ này đang vắt nát óc lấy lòng Miêu Phi Xỉ:
"Anh Miêu, anh muốn tìm Bạch Liễu đánh để xả stress đúng không ạ? Anh thật sự không cần tự mình xuất chiêu đâu, chúng tôi có thể thu phục cậu ta mà."
"Chẳng phải do đám người chơi trên diễn đàn nói tào lao chọc tới anh Miêu của chúng ta sao? Rồi chẳng phải còn có người nói một trong những tâm điểm của trận đấu đôi năm sau chính là Bạch Liễu phối hợp với Mục Tứ Thành sao? Em cảm thấy dù cái thằng Bạch Liễu và Mục Tứ Thành kia cùng thi đấu thì chắc chắn anh Miêu và cha Miêu của chúng ta cũng sẽ đè bẹp dí bọn họ một cách dễ dàng!"
"Ầy." Miêu Phi Xỉ được tâng bốc đến mức nheo mắt lại, mặt người dạ thú mà ngăn lại mấy tùy tùng phía sau sắp tâng gã lên tận trời, "Chúng mày nói nghe tốt đẹp quá, nhưng tao hi vọng cậu ta đừng đi cùng Mục Tứ Thành. Suy cho cùng thì tao không ăn hết hai người trưởng thành trong một lần được."
"Mẹ nó." Mục Tứ Thành đang lẩn trong đám người nghe được lời này thì chửi nhỏ một tiếng, lập tức muốn xắn tay áo đi ra. Bạch Liễu nhanh tay lẹ mắt kéo cổ tay hắn lại, quăng cho Mục Tứ Thành một ánh mắt ý bảo hắn đi nhanh.
"Đm." Mục Tứ Thành nhịn không được nhỏ giọng lải nhải: "Miêu Phi Xỉ quả thật là người chơi league lòng dạ hẹp hòi nhất mà tôi từng thấy. Còn không phải do có người trên diễn đàn khen hai ta phối hợp tốt, chuyện đánh bại bọn họ vào năm sau là không thành vấn đề thôi sao? Tôi đoán hẳn vì điều này nên Miêu Phi Xỉ mới bắt anh khai đao. Gã không nhìn nổi tổ hợp người chơi mới tốt hơn gã ấy mà."
Có điều, tuy lời mấy tên tùy tùng động vật ăn cỏ đấy rất khó nghe, nhưng đó chính là cái nhìn cơ bản của đa số người chơi trên diễn đàn.
Trừ fan của Bạch Liễu và Mục Tứ Thành còn khá tin tưởng bọn họ ra, người qua đường đều có cái nhìn chẳng mấy lạc quan. Họ cảm thấy nếu Mục Tứ Thành và Bạch Liễu đối đầu với Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Cương thì chẳng mấy chốc mồ sẽ xanh cỏ.
Trong《Chuyến tàu cuối nổ tung》, chỉ Trương Khôi được xem như người chơi tương đối có trình độ, mà Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Cương lại là người chơi chuyên nghiệp, hoàn toàn không nằm cùng một đẳng cấp với Trương Khôi. Rất nhiều người chơi âm dương quái khí tự dán cái nhãn R.I.P lên đầu Bạch Liễu và Mục Tứ Thành, lại bảo: "Đáng tiếc ghê, hai người mới này không tham gia league được rồi, thôi thì năm sau đầu thai làm lại há."
Thật ra chuyện này cũng không quái lạ gì, trước đó Bạch Liễu đắc tội không ít người. Người chơi công hội và fans mùa tiếp ứng đều điên hết lên. Cậu giếŧ Trương Khôi, nghe nói gã là tuyển thủ thuộc chiến đội quân dự bị của công hội Quốc Vương, lại còn thêm lời bình Hắc Đào thứ hai từ hệ thống, đã khiến cậu trở nên vô cùng nổi bật, cũng tiện thể đắc tội đám fans có sức chiến đấu mạnh nhất của công hội đứng thứ nhất và thứ hai rồi.
Lần này, việc công hội Ăn Thịt Thối muốn giếŧ Bạch Liễu để tuyên truyền đối với mấy người chơi đó mà nói cũng không phải là quá hả lòng hả dạ, nhưng vẫn xứng đáng nhấn like một cái.
Bạch Liễu hạ giọng: "Mau đi rèn luyện người mới đi, ở đây hóng chuyện làm gì."
Mục Tứ Thành oán hận trừng mắt nhìn cậu một cái, "Vậy nên cuối cùng anh vẫn quyết định không cho tôi đi cùng đúng chứ?"
"Đúng." Bạch Liễu rất sảng khoái thừa nhận, "Cậu rèn luyện người mới cho tốt, mang theo hai người Hướng Xuân Hoa đánh phó bản multi-player cấp 1 nhé."
Mục Tứ Thành còn muốn giãy: "Tôi có thể dẫn bọn họ đánh phó bản chung với anh mà! Đây cũng là rèn luyện người mới đó thôi!"
"Trên tường này chỉ còn lại một trò chơi mới duy nhất là phó bản cấp 2. Vì có người chơi lão luyện như Miêu Phi Xỉ để ý, tôi không thể chơi lại trò chơi cũ được, chỉ có thể tiến vào phó bản trò chơi mới." Giọng điệu Bạch Liễu bình tĩnh, "Tôi không cho rằng tôi và cậu mang theo ba người mới có thể qua được phó bản cấp 2. Lần này tôi dẫn Mộc Kha đi đã rất nguy hiểm rồi, nhưng ít nhất cậu ấy đã tự mình qua được hai phó bản, lại có tính phục tùng rất cao, miễn cưỡng thử một chút cũng được. Thế mà cậu còn muốn dẫn Hướng Xuân Hoa và Lưu Phúc tới xem náo nhiệt sao? Các cậu là một đám chán sống tụ lại định tuẫn táng với tôi đấy à?"
Mục Tứ Thành vừa nóng nảy vừa sốt ruột, có cảm giác hắn hệt như một con khỉ ngay giây tiếp theo sẽ bị Bạch Liễu chọc tức mà nhảy dựng lên: "Nhưng ít ra nếu tôi ở đó, tôi có thể áp chế tên ngu Miêu Phi Xỉ kia một chút. Kỹ năng cá nhân của tôi áp chế được gã đấy! Tôi mà tìm đủ năm ngón tay đen để trang bị thêm thì có thể đánh một trận với Miêu Phi Xỉ, còn anh lẻ loi như vậy thì chơi được cái cục cớt gì với hai người chơi cấp S- hả?!"
"Vậy còn Lưu Phúc, Hướng Xuân Hoa và Mộc Kha thì sao?" Bạch Liễu nhìn thẳng vào Mục Tứ Thành, "Nếu cậu nhất quyết dẫn người mới vào phó bản này để giúp tôi, vậy cậu lo được cho mạng sống của họ không? Nếu cậu không dẫn theo Hướng Xuân Hoa và Lưu Phúc mà để họ tự luyện tập, vậy sau này cậu phối hợp với bọn họ như thế nào?"
Mục Tứ Thành tàn nhẫn mà nhấp môi, không nói một lời, nhưng rõ ràng là đang cam chịu – hắn đúng là không quá quan tâm sống ch.ết của ba người kia, cũng không muốn phối hợp với những người khác.
"Thái độ của cậu đối với đội viên league tương lai không ổn lắm, tôi nghĩ mình phải nêu chút ý kiến đấy. Mục Tứ Thành, sau này cậu không chỉ cần phối hợp với tôi mà còn phải tùy cơ phối hợp với những người khác. Tôi rèn luyện Hướng Xuân Hoa, Lưu Phúc và cả cậu nữa." Bạch Liễu hời hợt nói, cậu không thuyết giáo cũng không nghiêm khắc phản bác, chỉ ngước mắt nhìn Mục Tứ Thành, "Tôi sẽ không ch.ết. Lần trước tôi đối mặt với Quỷ Kính một mình còn không ch.ết, lần này cũng sẽ không dễ dàng ch.ết như vậy. Cậu hẳn nên có sự tin tưởng nhất định dành cho tôi chứ."
"Tôi sẽ trở về, chúng ta còn phải tham gia league cùng nhau mà." Giọng Bạch Liễu bình tĩnh, "Tôi nói được thì làm được, chưa từng gạt cậu đúng không, Mục Tứ Thành?"
Mục Tứ Thành nghiến răng, sau cùng hắn đáp được bằng chất giọng đã hơi khàn. Hắn thật sự không ngoan cố bằng Bạch Liễu.
Bạch Liễu để Mục Tứ Thành rời đi.
Bạch Liễu ỷ vào mình có vóc dáng thấp bé mà nhanh chóng lẩn vào tìm kiếm trong đám người. Cuối cùng, ở một góc nơi cổng đăng nhập cậu tìm được Mộc Kha. Mộc Kha vừa thấy Bạch Liễu thì sửng sốt một chút, nhưng sau đó lại nghĩ đến trò chơi này có thể thay đổi vẻ bề ngoài, cộng thêm giọng nói phát ra thì đây đúng là Bạch Liễu chẳng sai vào đâu được. Mộc Kha có nhận lầm cái gì đi chăng nữa thì chắc chắn cũng sẽ không nhận lầm giọng Bạch Liễu.
Bởi vì giọng nói này đã cứu cậu.
Bạch Liễu giải thích đơn giản tình huống hiện tại, lại hỏi: "Sau khi chúng ta vào sẽ phải đối mặt với sự truy sát, cậu chắc chắn muốn đi cùng tôi sao? Cậu còn một cơ hội đổi ý cuối cùng. Tôi vừa gặp một người không đẹp bằng cậu dựa vào việc săn cái lạ quay mukbang mà đứng top trong khu giá trị nhan sắc. Cậu cố gắng phát triển nhan sắc cho tốt hẳn có thể vượt kẻ kia nhiều."
"... Đi theo anh." Mộc Kha khẳng định chắc nịch nhìn Bạch Liễu.
"Được thôi. Chúng ta đang bị đuổi giếŧ, không thể vào trò chơi cũ. Bởi vì đối phương chắc chắn đã chơi trò cũ rồi, chúng ta sẽ không chiếm được ưu thế." Tốc độ nói của Bạch Liễu rất nhanh, "Thật ra an toàn nhất chính là chơi phó bản single-player, nhưng phó bản single-player không có lời mấy, hơn nữa những phó bản đó ở trên tường trò chơi cũng đã full cả rồi. Chúng ta chỉ có thể chọn một vài phó bản multi-player mới, song nhìn một vòng, tôi chỉ phát hiện một cái."
"Phó bản này nói không chừng chúng ta đã từng gặp." Bạch Liễu ngước mắt nhìn về phía Mộc Kha, "Nó tên là《Trại mồ côi Tình Thương》."
Trước khi tiến vào trò chơi, Mục Tứ Thành đã từng hỏi Bạch Liễu nếu như【thời không song song】không tồn tại, tất cả đều chỉ có một kết quả đã định trước tạo nên【thế giới hiện thực】thì phải làm như thế nào mới có thể giải thích được? Giống như Bạch Liễu với trại mồ côi vậy, chỉ cần cậu không chọn trò chơi có trại mồ côi thì sẽ không ch.ết rồi để lại dấu vết trong đó.
Nhưng hiện tại, giống như có một bàn tay vô hình đang thao túng hết thảy mọi thứ. Lệnh truy sát, cướp bóc, người chơi league cao cấp đánh bất ngờ, các sự việc này nối liền nhau thành một mắt xích, khiến Bạch Liễu không thể không men theo quỹ đạo định mệnh duy nhất cậu nhìn thấy mà tiếp tục tiến bước.
Giờ đây lựa chọn duy nhất đang bày ra trước mặt cậu, chỉ còn trò chơi có liên quan tới trại mồ côi kia.
Lục Dịch Trạm thường thích nói câu ý trời đã định, nếu như【trời】của trò chơi có ý khiến cậu phải tham gia trò chơi này, vậy dù thế nào cậu cũng không thể chạy thoát, hoặc là nói cậu chưa hề nghĩ tới việc phải chạy thoát.
Bạch Liễu nâng mắt nhìn về phía Mộc Kha: "Chúng ta phân trước sau rồi tách ra tiến vào trò chơi thôi."
—–––
Trên tường trò chơi, chiếc icon cổng trại mồ côi u ám đột nhiên sáng lên.
【Tên phó bản:《Trại mồ côi Tình Thương》.】
【Cấp bậc: Cấp 2 (trò chơi cấp 2 có tỉ lệ tử vong của người chơi cao hơn 50% thấp hơn 80%).】
【Hình thức: Hình thức multi-player (0/ ).】
【Giới thiệu tổng quát: Đây là game kinh dị có hình thức thao tác hai tuyến song song. Trong trò chơi này, người chơi có hai tuyến thân phận. Mà mỗi tuyến thân phận của bạn tương đương với một phần của thân thể bạn. Bảo vệ đứa trẻ chính là bảo vệ chính bản thân bạn, giếŧ ch.ết đứa trẻ cũng chính là bảo vệ chính bản thân bạn, vậy cuối cùng bạn sẽ lựa chọn ra sao? Trở thành một đứa trẻ, hay vẫn là một người lớn dơ bẩn...】
【Trò chơi《Trại mồ côi Tình Thương》đã có hai người chơi, còn thiếu bốn người chơi mới có thể bắt đầu.】
【Thông báo của hệ thống: TV nhỏ của người chơi Bạch Liễu đã đăng nhập trò chơi rồi nha~ xin mời xem thử.~】
Âm thanh nhắc nhở này khiến ánh mắt Miêu Phi Xỉ dừng một chút, không rõ hàm ý bật cười một tiếng: "Cho rằng chạy vào trò chơi là tao sẽ không tìm được mày sao? Trò chơi mày có thể vào cũng nhiều nhặn gì đâu."
Miêu Cao Cương lời ít ý nhiều phân tích một câu: "Bạch Liễu hẳn sẽ chọn trò chơi mới, cậu ta không có ưu thế khi chọn trò chơi cũ." Gã lia mắt nhìn một vòng trên tường trò chơi, cuối cùng ngừng lại trên một icon trò chơi chẳng ai để ý.
Icon trò chơi này là cổng của một trại mồ côi âm u, sau cửa thoáng có thể thấy vài đứa trẻ đang vui vẻ nô đùa. Đây là một trò chơi mới mà Miêu Cao Cương chưa từng nghe qua.
"Trại mồ côi Tình Thương?" Miêu Phi Xỉ nhìn những đứa trẻ trên icon, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ chân răng đã bắt đầu ngứa ngáy, ánh mắt trở nên thèm khát lại đậm mùi máu tanh, "Cái tên này hợp khẩu vị của con đấy."
"Anh Miêu, đã xác nhận rồi, trên bức tường này trừ trò Trại mồ côi Tình Thương này ra thì những trò khác hoặc là đã full, hoặc là trò chơi cũ. Mà cũng mới có hai người chơi đăng nhập trò này thôi."
"Hai người?" Miêu Phi Xỉ cười nhạo một tiếng, "Xem ra Mục Tứ Thành đi cùng nó. Được rồi, đây chỉ là trò chơi cấp hai, tao không muốn dẫn theo người. Chúng mày đi cùng lại tốn công tao trông chừng, tao và cha là được, tụi bây về đi."
Dứt lời, Miêu Phi Xỉ kéo Miêu Cao Cương chỉ mới nói được mấy câu đăng nhập trò chơi.
【Trò chơi《Trại mồ côi Tình Thương》đã gom đủ 4 người chơi, cần 2 người chơi nữa mới có thể bắt đầu.】
【Thông báo của hệ thống: TV nhỏ của người chơi Miêu Phi Xỉ và người chơi Miêu Cao Cương mà bạn follow đã đăng nhập trò chơi nha ~ xin mời đi xem~】
Những người chơi ở cổng đăng nhập trò chơi trơ mắt nhìn hai cha con Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Cương bám theo Bạch Liễu tiến vào trò chơi.
Bọn họ có hơi sợ hãi nhìn cái icon《Trại mồ côi Tình Thương》. Chẳng mấy ai trong số những người chơi bình thường đủ gan đi vào trò chơi mới. Hơn nữa bây giờ còn có một cặp tuyển thủ league sắp đại khai sát giới, điều này làm bọn họ càng muốn tránh xa.
Nhưng cũng có một người chơi khác chẳng hề nhúc nhích nhìn chằm chằm cái icon trại mồ côi kia sau khi Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Cương đăng nhập trò chơi.
Lưu Hoài không rời mắt khỏi cánh cổng lớn trên icon《Trại mồ côi Tình Thương》đó.
Cánh cổng này với cánh cổng ở trại mồ côi của Lưu Giai Nghi giống nhau như đúc!
Lưu Hoài cũng là người chơi sống sót sau《Chuyến tàu cuối nổ tung》. Hắn ta biết Án nổ Thành phố Kính, có điều hồi ấy không suy nghĩ theo hướng đó. Tuy nhiên sau khi được lời nói của Bạch Liễu dẫn dắt, bây giờ lại gặp một trò chơi thiết kế từ nguyên mẫu ngoài đời thực, còn là thiết kế từ trại mồ côi nơi em gái của hắn ở...
Bởi vì mắt mù nên Lưu Giai Nghi chẳng biết mình gặp phải gì ở trại mồ côi, hỏi gì cũng bảo không biết. Nhưng trên người cô bé có một vài vết bầm rất kỳ dị, giống như cây nấm mọc trên cơ thể trắng như tuyết và gầy yếu của cô bé vậy. Thế nhưng cho dù hỏi Lưu Giai Nghi thì em cũng mơ hồ không rõ, chẳng biết những vết thương trông giống như bị cắn đó rốt cuộc từ đâu ra.
Kết quả điều tr.a trong thế giới hiện thực là ngộ độc thức ăn, nhưng Lưu Hoài không tin, tiếc là chẳng có manh mối nào khác.
Nhưng không có manh mối trong thế giới thực, biết đâu trong trò chơi lấy nguyên mẫu là hiện thực lại có thì sao?
Lưu Hoài khẽ cắn môi, trang bị kỹ năng cho mình xong xuôi, lại nhìn thoáng qua số điểm tích lũy hắn mượn từ người chơi khác, hít sâu một hơi rồi tiến vào trò chơi.
【Trò chơi《Trại mồ côi Tình Thương》đã gom đủ 5 người chơi, còn thiếu 1 người chơi nữa mới có thể bắt đầu.】
Một giây sau khi Lưu Hoài tiến vào trò chơi, một cô bé mặc đồng phục bệnh nhân đột nhiên xuất hiện trong góc cổng đăng xuất.
Có lẽ em không nhìn thấy, hai mắt trống rỗng "nhìn" khắp xung quanh một vòng, tựa như vẫn chưa phản ứng lại bản thân đã tới chỗ nào. Em sờ sờ cánh tay của mình, có chút nghi hoặc nhẹ giọng gọi một tiếng "anh ơi". Sau đó hệt như bị hút vào trò chơi vậy, nháy mắt biến mắt ở cổng đăng nhập trò chơi đông người qua lại.
【Trò chơi《Trại mồ côi Tình Thương》 đã tập hợp đủ người chơi, trò chơi chính thức bắt đầu.】
Khoảnh khắc âm thanh thông báo trò chơi sáu người bắt đầu của hệ thống ở cổng đăng nhập dừng lại, trong khu trò chơi multi-player có năm TV nhỏ đồng thời sáng lên.
Có người nghe được thông báo của hệ thống khó hiểu mở miệng: "Đây chẳng phải trò chơi sáu người à? Sao tôi chỉ thấy năm màn hình vậy? Có người chơi cao cấp đóng TV rồi à?"
Chỉ có người chơi thuộc top 100 bảng xếp hạng tổng điểm tích lũy của trò chơi mới có cơ hội đóng livestream TV nhỏ mỗi tháng một lần. Lần livestream này Miêu Phi Xỉ là người có điểm cao nhất, nhưng cũng chỉ đứng thứ 107, không sở hữu quyền hạn đóng livestream. Nhưng gã gần hạng 100 như thế thì nếu đồng ý tốn nhiều tiền chút mua quyền hạn đóng livestream từ chỗ hệ thống chắc hẳn cũng được.
Nhưng kiểu người chơi nhờ livestream để tuyên truyền như Miêu Phi Xỉ, lần này còn cố ý làm một mánh lớn, gã tuyệt đối sẽ không đóng livestream.
Miêu Phi Xỉ không đóng livestream, vậy là ai?
Những người chơi khác cũng có xếp hạng trên 100 đâu, không chỉ vậy mà còn kém hạng 100 rất nhiều, làm gì có tư cách đóng livestream...
Rất nhanh sau đó, khi TV nhỏ của người chơi kia sáng lên, người xem đã tìm được câu trả lời. Có người hâm mộ của Bạch Liễu nhận ra Lưu Hoài, người cùng qua màn với cậu ở trò chơi lần trước.
Sắc mặt Lưu Hoài tái nhợt nhìn Lưu Giai Nghi đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, hắn ta mềm nhũn người, gần như quỳ sụp xuống.
Lưu Hoài xụi lơ nhìn Lưu Giai Nghi đang mờ mịt ngồi dưới đất, trong giọng nói tràn đầy sợ hãi không che giấu được: "Giai Nghi, sao em lại ở trong trò chơi này?!"
Có vẻ Lưu Giai Nghi cũng mù tịt, cô bé hơi hoảng sợ ôm đầu gối mình, trên người vẫn mặc nguyên bộ đồ bệnh nhân mà ngơ ngác lắc đầu.
Phản ứng của Lưu Hoài đã dọa em, trong đôi mắt mênh mông sương mù của em giờ đây ầng ậng nước mắt, âm thanh phát ra mang theo chút nức nở: "Em không biết. Hình như em chuẩn bị ngủ một giấc, trước khi ngủ rất muốn gặp anh, sau đó có một giọng nói bảo rằng sẽ thỏa mãn dục vọng của em, giúp em gặp được anh."
"Em đã đồng ý." Giọng nói Lưu Giai Nghi hơi run rẩy, "Sau đó em vào đây."
"Anh ơi, em làm sai rồi phải không? Em đã đồng ý một chuyện không nên đồng ý sao?"