Chương 94: Trại mồ côi Tình Thương
Edit: Lam + Beta: Huyên, Phương
Nhìn Mộc Kha khóc mãi không ngừng, Bạch Liễu muốn bảo Mộc Kha ngừng khóc mấy lần nhưng không được. Kể cả khi cậu nói "tôi ra lệnh cho cậu ngừng khóc", Mộc Kha cũng chỉ che miệng không khóc nữa, còn trong mắt vẫn ngấn lệ, cực kỳ đáng thương khụt khịt nói cậu không thể dừng lại được, phải cần vài phút nữa cơ.
Mộc Kha tự nhận bản thân không thích khóc, nhưng không biết tại sao vừa nhìn thấy Bạch Liễu, cậu như một đứa trẻ tủi thân trông thấy cha mẹ, cha mẹ lại còn cho phép cậu cáo trạng, Mộc Kha cảm thấy nước mắt mình chảy không ngừng.
Tuy rằng hơi mất mặt một xíu, nhưng mà cậu không nhịn được.
Mộc Kha vừa cúi đầu xấu hổ, vừa thấy có chút... hạnh phúc vi diệu.
Bạch Liễu cũng lơ luôn Mộc Kha đang cố gắng khóc nhỏ lại, cậu nhìn sang Lưu Hoài biểu cảm một lời khó nói hết.
Sắc mặt Lưu Hoài hiện đầy vẻ "Bình thường anh toàn lừa đồng đội như vậy hả?"
Bạch Liễu vờ như không thấy, cậu bắt đầu một chủ đề khác với giọng điệu bình tĩnh và cực kỳ đứng đắn: "Chúng ta nói về kế hoạch tiếp theo được chứ?"
Lưu Hoài lập tức thu lại biểu cảm, hắn ta nhìn Bạch Liễu với ánh mắt khá phức tạp, sau khi xem toàn bộ quá trình Bạch Liễu lừa Mộc Kha, Lưu Hoài không nhịn được ảo não thở dài: "Tôi vẫn chưa tin được mình lại dễ dàng bị anh thuyết phục như vậy, chung một đội với anh nghĩa là tôi phải đối đầu với bọn Miêu Phi Xỉ, kể cả khi qua màn trò chơi này, tôi cũng sẽ gặp rất nhiều phiền toái về sau."
"Nhưng nếu cậu không cùng một đội với tôi, cậu và em gái mình khó có thể vượt qua trò chơi này." Bạch Liễu giương mắt, "Hơn nữa, em gái Lưu Giai Nghi của cậu khả năng cao sẽ bị Miêu Phi Xỉ trực tiếp huyết tế, hoặc là ăn thịt luôn."
Đối với Bạch Liễu, thuyết phục Lưu Hoài là một việc rất đơn giản, mà tìm được Lưu Hoài rồi mượn sức hắn ta cũng là điều hết sức đơn giản.
Quái vật trong phòng của Mộc Kha sống lại, trong tình huống Bạch Liễu đã dùng hết kỹ năng tốc độ của Mục Tứ Thành, cậu muốn cứu Mộc Kha ra khỏi ICU thì phải chạy vào ICU một lần nữa khi bị các y tá bao vây.
Một mình Bạch Liễu tất nhiên không thể làm được chuyện này, cậu không có khả năng để Miêu Phi Xỉ lén xông vào lần nữa, mặc dù cũng không phải không thể lừa bọn họ lẻn vào, nhưng kỹ năng của Miêu Phi Xỉ cũng đã cạn kiệt, trạng thái thể lực cạn kiệt của gã giống như Bạch Liễu, không thể dùng thuốc hồi phục thể lực để khôi phục lại, cũng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, cho nên Bạch Liễu chỉ có thể lừa Miêu Cao Cương, người chơi có tốc độ di chuyển chậm để chống lại quái vật và đi đến đó.
Nhưng đối với người cần chạy trốn như Bạch Liễu mà nói thì Miêu Cao Cương không có tác dụng lắm.
Bạch Liễu cần một người di chuyển nhanh, giỏi ẩn nấp và chạy trốn, hơn nữa người chơi mà Bạch Liễu biết điểm yếu của tên đó và dễ dàng khống chế – không có ai thích hợp hơn Lưu Hoài.
Lưu Hoài ở tầng 5 giống bọn Miêu Phi Xỉ, tìm phòng bệnh của người này rất đơn giản, tầng 5 chỉ có ba người bệnh mới đến – Miêu Phi Xỉ, Miêu Cao Cương, Lưu Hoài.
Dấu hiệu nhận biết phòng bệnh của người mới không giống nhau, trừ Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Cương thì phòng bệnh mới là của Lưu Hoài. Bạch Liễu cầm tay Lưu Giai Nghi và [Phương thuốc kéo dài tính mạng] – hai lợi thế quan trọng, thuyết phục Lưu Hoài thậm chí còn chẳng đến một phút.
Lưu Hoài ngửa đầu ngã xuống giường bệnh, hai mắt của hắn ta vô định nhìn trần nhà mờ sương: "Anh nói Giai Nghi sẽ là mục tiêu săn đuổi của nhóm "nhà đầu tư" chúng ta? Chúng ta cần dùng máu của hai đứa trẻ đó tưới giường mới có thể sống sót?"
"Tôi sửa lại hai chỗ chưa chính xác trong lời nói của cậu, đầu tiên, thật sự mà nói thì cũng không phải chúng ta cần dùng máu của con bé tưới giường mới có thể sống sót, mà cậu cần ăn luôn cái linh chi máu mọc lên từ cái giường này sau khi hấp thụ máu của con bé. Con bé chính là [phương thuốc kéo dài tính mạng] cho bệnh nhân bị bệnh nan y như cậu." Bạch liễu vỗ vỗ cái giường mà Lưu Hoài đang nằm.
Lưu Hoài lấy tay che mắt, mím chặt môi như đang muốn trốn tránh gì đó.
Sau đó, Bạch Liễu nâng mắt nhìn Lưu Hoài, làm hai động tác, bình tĩnh nói: "Thứ hai, tôi từng nói với cậu, Lưu Giai Nghi không chỉ là mục tiêu của [các nhà đầu tư], đôi mắt bị mù của con bé cũng khiến nó bị đội ngũ trẻ con vây trong thế yếu."
Ngữ khí của Bạch Liễu không nhanh không chậm: "Lưu Hoài, cậu phải biết rằng, trong đám trẻ có một nhóc Miêu Phi Xỉ thích ăn thịt trẻ con. Cậu bạn nhỏ của tôi nói rằng Miêu Phi Xỉ thích nuốt nước miếng sau lưng Lưu Giai Nghi, đứa bé không nhìn thấy như Lưu Giai Nghi vô hình trung là bị vây trong hoàn cảnh xấu ở mọi phương diện, thật sự là một đối tượng tốt để Miêu Phi Xỉ xuống tay."
"Có thể nói em gái của cậu theo một mặt nào đó thì chính là một mục tiêu săn bắt kép."
Lưu Hoài chậm rãi siết tay, hắn ta bỏ tay che mắt xuống, quay đầu nhìn thẳng Bạch Liễu.
Bạch Liễu bình tĩnh nói thẳng: "Mà tôi, tôi đảm bảo cậu bạn nhỏ của tôi sẽ bảo vệ em gái của cậu. Đêm nay em gái của cậu gọi điện cho cậu chính là một trong những kết quả mà cậu bạn nhỏ của tôi hộ tống con bé. Tôi nói tôi sẽ bảo vệ Lưu Giai Nghi bởi vì con bé cũng là người mà bạn tôi muốn nhận nuôi."
Lưu Hoài hít sâu một hơi rồi ngồi dậy, hắn ta xếp bằng trên giường nhìn Bạch Liễu: "Giờ tôi đã tin rồi, vậy anh nói xem, tiếp theo chúng ta sẽ làm thế nào đây?"
"Tư duy logic của trò chơi này đã rõ ràng." Bạch Liễu ngả người ra sau, tùy tiện mở ngăn kéo tủ trên đầu giường của Lưu Hoài ra, lấy ra một cái bút, sau đó không biết từ chỗ nào lấy ra một đoạn giấy trống ước chừng như trang lót bìa sách, cúi đầu viết viết rồi phân tích trên mặt giấy.
Thói quen phân tích của Bạch Liễu là viết đơn giản, cậu đặt bút lên trang giấy, bắt đầu ghi từ khóa: "Trò chơi cấp hai" [50 - 80]
Bạch Liễu vừa viết vừa nói chuyện: " là trò chơi cấp hai với tỉ lệ tử vong là 50%, nó chia HP của chúng ta thành hai tuyến thân phận là [người trưởng thành] và [trẻ em], mỗi bên giữ 50% HP."
Bạch Liễu viết hai số [50], sau đó vẽ một mũi tên đánh vào nhau ở giữa từ hai số này: "Nhưng ngay từ đầu hai tuyên thân phận này của chúng ta đã không phải quan hệ hợp tác, vì vậy, rất rõ ràng, chỉ còn 50% người chơi sống sót trong trò chơi, thiết lập rất hợp lý. Chúng ta và đám trẻ có chung thanh tiến độ HP này hẳn là quan hệ đối đầu."
Cho nên lúc trước Bạch Liễu luôn duy trì trạng thái cảnh giác với nhóc Bạch Lục, bởi vì ở một ở một mức độ nào đó...
"Chúng ta và các bạn nhỏ này là kẻ địch." Bạch Liễu thản nhiên nâng mắt nhìn khuôn mặt thâm trầm của Lưu Hoài, cậu tiếp tục tự nói, "Mà [Phương thuốc kéo dài tính mạng] này cuối cùng cũng kiểm chứng suy nghĩ của tôi."
"Nhóm [Nhà đầu tư] chúng ta phải lấy máu của bạn nhỏ tương ứng nếu muốn sống sót. Xem xét thời gian theo bài đồng dao "Con ngỗng mẹ" – [thứ hai ra đời, thứ ba rửa tội, thứ tư kết hôn, thứ năm bệnh nặng, thứ sáu bệnh nguy kịch, thứ bảy ch.ết, chủ nhật chôn cất], chúng ta ít nhất phải lấy máu của những đứa trẻ đó trước khi bị bệnh nặng, tức là trước thứ Năm mới có thể thuận lợi sống sót, nếu không [sau khi bệnh nặng], ngày hôm sau chúng ta sẽ ch.ết."
Bạch Liễu viết một từ [dl] (deadline) lên giấy: [Ba ngày sau].
"Mà theo lý thuyết đám trẻ này phải rời khỏi trại mồ côi Tình Thương trước thứ năm tránh bị chúng ta lấy máu để sống sót, vậy nên nhiệm vụ chính của bọn nó là thoát khỏi trại mồ côi."
Ngón tay của Bạch Liễu gõ lên bút, như đang suy nghĩ: "Thật ra tôi cảm thấy nhóc Bạch Lục, cũng là cậu bạn nhỏ của tôi đã nhận ra quan hệ đối đầu của chúng ta, nhưng lúc trước tôi đã giao nhược điểm của mình cho nó, nó sẽ hiểu được tôi đang làm gì, cũng giúp nó có thể tùy ý bỏ qua suy nghĩ muốn giếŧ tôi. Mức độ giao phó này cuối cùng vẫn làm nó lựa chọn hợp tác với tôi."
Lưu Hoài kinh ngạc khi thấy Bạch Liễu chỉ còn 6 điểm HP, ngay khi hắn ta bắt gặp ánh mắt không chút dao động của cậu, Lưu Hoài hơi run lên, hắn ta chợt hiểu ra Bạch Liễu muốn làm gì.
"Tôi xác nhận lại lần nữa, anh có thể vì em gái mà trả giá bằng tính mạng, đúng không?" Bạch Liễu nâng mi mắt nhìn biểu cảm mờ mịt của Lưu Hoài, giọng điệu của cậu rất bình tĩnh, đến mức không giống như đang nói đến chuyện sống ch.ết của bản thân, "HP tôi và Mộc Kha sẽ hết nhanh thôi, tin rằng cậu cũng đã nhận ra ý định của chúng tôi."
Bạch Liễu cực kỳ bình tĩnh nói: "Chúng ta bảo vệ cái nhỏ, bỏ cái lớn."
Sử dĩ nhóc Bạch Lục vẫn tin cậu vì Bạch Liễu nguyện ý hy sinh bản thân để nhóc ấy sống. Vì vậy, cậu cam tâm tình nguyện giao ra nhược điểm dễ dàng bóp ch.ết mình cho nhóc Bạch Lục.
Mà nhóc Bạch Lục cũng hiểu được điều này, hơn nữa còn tò mò Bạch Liễu không một lý do mà dâng hiến toàn bộ rồi hy sinh, đây là Bạch Liễu muốn, không ai có thể biết được làm sao để lấy được sự tín nhiệm của bản thân lúc mười bốn tuổi hơn cậu – đó là trở thành Lục Dịch Trạm, người có thể vì cậu mà hy sinh bản thân không cần lý do.
Bạch Liễu mười bốn tuổi tin tưởng người như Lục Dịch Trạm, bởi vì giữa làm tổn thương bản thân và tổn thương Bạch Liễu, cậu biết Lục Dịch Trạm sẽ chọn làm tổn thương mình.
Vì vậy, bây giờ nhóc Bạch Lục mười bốn tuổi sẽ tin tưởng【nhà đầu tư】 Bạch Liễu, Bạch Liễu biến bản thân thành Lục Dịch Trạm –【nhà đầu tư】 sẽ dâng hiến mọi thứ không cần suy nghĩ cho cậu, kể là là phải trả giá bằng cả tính mạng.
Sắc mặt Lưu Hoài u ám bất định.
Mà Bạch Liễu thu hồi ánh mắt, như không nhìn thấy vẻ mặt của Lưu Hoài, tiếp tục nhìn trang giấy trên tay mình.
Bạch Liễu hoàn toàn không bị cảm xúc giãy giụa của Lưu Hoài ảnh hưởng, cậu vẫn thờ ơ tiếp tục phân tích: "Hơn nữa theo tôi thấy, nếu chỉ lấy máu của một đứa trẻ thì không có khả năng tưới đủ một gốc linh chi máu để cứu chúng ta. Vì trò chơi này có tỷ lệ tử vong thấp nhất là 50%, nếu lấy được máu của đứa trẻ tương ứng để thuận lợi sống sót thì tôi không nghĩ đó là tỉ lệ tử vong bình thường của một trò chơi cấp hai."
Vừa nói, Bạch Liễu viết lên trang giấy: [ ]→[ ]
"Cho nên nhìn theo góc độ này, trò chơi có rất nhiều thiết lập, nếu chỉ đơn giản nhìn vào tỉ lệ tử vong từ 80% đến 50% trong trò chơi cấp hai, đây là trò chơi 6 người sẽ ch.ết, số người chơi ch.ết hẳn là từ giữa 3 đến 4.8."
Bạch Liễu phác họa đơn giản vài nét hình ảnh của một cô bé lên giấy: "Nhưng ở phó bản này chúng ta còn có một điểm đặc biệt là ở chỗ đám trẻ còn có một người chơi, cũng chính là Lưu Giai Nghi."
Nghe được cái tên [Lưu Giai Nghi], ánh mắt Lưu Hoài dán chặt lên Bạch Liễu.
Bạch Liễu như không có chuyện gì, tiếp tục nói: "Trong tình huống chỉ có năm đứa trẻ có thể lấy máu, giả sử tỷ lệ tử vong thấp nhất là 50%, chỉ cần ba người chơi ch.ết, giả sử Lưu Giai Nghi bị hút máu ch.ết để bổ sung cho số người người tử vong, giả thiết tất cả người chơi sống sót đều là những【nhà đầu tư】chúng ta."
Ánh mắt Bạch Liễu tập trung trên mặt giấy:【Tỉ lệ qua cửa lớn nhất của những nhà đầu tư】.
"Như vậy, trong tình huống nếu tất cả các điều kiện của nhà đầu tư được thỏa mãn, nhiều nhất có thể có ba nhà đầu tư sống sót, dựa theo tỷ lệ này và tỷ lệ tử vong 50%, một【nhà đầu tư】muốn qua cửa cần ít nhất 1, máu của trẻ con cho một cái giường."
Bạch Liễu viết lên giấy một số【 ,6】, sau đó cậu vẽ một vòng tròn phân biệt số【 】cùng phần lẻ sau dấu phẩy【 】.
Đôi mắt cậu rất tĩnh lặng: "Như vậy, ai là【 】, ai là【0, 】, trò chơi đã ám chỉ rất rõ."
"Những đứa trẻ mà chúng ta đầu tư chính là những đứa trẻ mà chúng ta cần phải lấy máu, cũng tức là【 】, dùng máu những đứa trẻ của chúng ta tưới lên giường, mặt khác lấy thêm chừng 【0, 】máu của một đứa trẻ khác là có thể mọc ra linh chi máu có thể giảm bớt bệnh nan y cao nhất." Sắc mặt Bạch Liễu cực kỳ bình tĩnh, cậu vẽ một dấu gạch chéo, tô bỏ số【 ,6】, "Nhưng tôi đã loại trừ phương án này, bởi vì tỉ lệ qua cửa quá thấp."
"Một nhà đầu tư cần 1, máu của đứa trẻ mới có thể qua cửa. Như vậy, chỉ cần hy sinh một nhà đầu tư không lấy máu thì 1, đứa trẻ có thể an toàn."
"Giá trị sống sót của đám người trưởng thành hút máu chúng ta không cao bằng bọn nó, qua cửa khá có lời." Bạch Liễu tùy tiện vẽ một vòng bảo vệ quanh Lưu Giai Nghi trên giấy, nâng mắt nhìn Lưu Hòai, tiếp tục nói, "Cho nên, cuối cùng tôi đã quyết định ưu tiên bảo vệ HP cho đứa trẻ trong trò chơi,【phương thuốc kéo dài tín mạng】không có tác dụng với tôi và Mộc Kha, chúng tôi sẽ không đi theo nhiệm vụ chính."
Bạch Liễu nói vậy, nhìn sắc mặt tái nhợt của Lưu Hoài, không rõ cảm xúc dừng lại một chút: "Nhưng tình huống của tôi và cậu không giống nhau, chúng tôi lựa chọn hy sinh để bảo vệ chúng tôi lúc nhỏ, nhưng nếu kế hoạch thành công, chúng tôi sẽ không ch.ết, như vậy có thể qua cửa."
"Nhưng cậu, Lưu Hoài, tình huống của cậu không giống chúng tôi." Ánh mắt Bạch Liễu khó hiểu nhìn Lưu Hoài không nói một lời, "Cậu và Lưu Giai Nghi là hai cơ thể độc lập lại đối địch nhau, nếu cậu ưu tiên bảo vệ Lưu Giai Nghi, xác suất cậu không có được máu mà ch.ết là rất lớn."
"Cho nên cậu lựa chọn như thế nào?"
Rõ ràng đây là một sự lựa chọn tàn nhẫn, nhưng giọng điệu Bạch Liễu hỏi lại có ý tò mò muốn nghiên cứu, cậu nâng mắt nhìn Lưu Hoài, ánh mắt nghiêm túc chuyên chú mang theo suy nghĩ như đang nhìn một sinh vật không cùng chủng loại với cậu.
Lưu Hoài có thể vì em gái làm ra những chuyện gì? Người này luôn miệng nói thương em gái, thật sự giống như tên kỳ quái Lục Dịch Trạm, người thật sự có thể vì tình cảm mà bỏ toàn bộ lợi ích của bản thân ư?
Đặc biệt là Lưu Hoài vốn là một người có khát vọng sống rất lớn, Bạch Liễu thờ ơ suy nghĩ, cậu vẽ tùy tiện lên chiếc vòng bảo vệ cho cô bé đại diện Lưu Giai Nghi, rất nhanh chiếc vòng đã bị những điểm đen kỳ lạ che kín, như chiếc vòng này bị một bóng đen che phủ.
Lưu Hoài như một gốc cây không phát ra tiếng ngồi ở bên giường, hắn ta cầm dao găm, tay buông lỏng bên người, lặng yên đến ch.ết lặng, nhưng tiếng hít thở lại vô cùng dồn dập.
Bạch Liễu nhanh chóng thu lại ánh mắt, cậu nhìn thấy ngũ quan vặn vẹo vẹo, biểu cảm dữ tợn, giãy dụa và sợ hãi trên mặt Lưu Hoài, đó là một sự sợ hãi không dám tới gần, không thể khống chế.
Sự sợ hãi và do dự vô cùng rõ ràng này, Lưu Hoài sợ hãi lùi bước vì cái ch.ết khiến những lời trước kia hắn ta nói mình yêu thương Lưu Giai Nghi, có thể hy sinh vì cô bé như đang tâng bốc với bên ngoài. Bạch Liễu cảm nhận được sự đần độn vô vị nên đã đứng lên, cậu không nhìn Lưu Hoài mà đang nghĩ đến – cái này và điều cậu từng gặp,【yêu】 tự cho là đúng cũng không có gì khác nhau.
Bạch Liễu nghĩ rằng có thể nhìn thấy hình ảnh Lục Dịch Trạm mà cậu không thể hiểu được trên người Lưu Hoài, kết quả là vẫn giống nhau, như bã mía trong miệng bị nhai đi nhai lại ngàn lần: "Anh yêu em", "Anh sẵn sàng vì em mà trả giá tất thảy", v.v...
Mà lúc nhổ ra thì chẳng có chút hương vị gì, ngọt ngào đã dành hết cho chính mình, nước miếng cặn bã linh tinh cho người khác, rác rưởi không hề có giá trị.
Chung quy con người vẫn ích kỷ.
Bạch Liễu hờ hững mở miệng: "Nếu cậu muốn lấy thân phận nhà đầu tư qua cửa, tôi cũng có thể nhờ nhóc Bạch Lục lấy..." máu của Lưu Giai Nghi.
"Bạch Liễu, nếu tôi ch.ết, bạn của anh sẽ sẽ nhận nuôi Giai Giai sao?" Lưu Hoài nhìn Bạch Liễu, trên mặt hắn vẫn còn biểu cảm sợ hãi, còn có chút lo lắng không yên.
Lưu Hoài như một vị phụ huynh bị ép buông bỏ con thơ, sắc mặt bất an: "Giai Giai không nhìn thấy gì, lại còn dính tôi, tôi sợ sau khi đi rồi con bé một mình sẽ sống không tốt, tôi cảm thấy đồng đội của anh là người tốt, sẽ chăm sóc chu thảy cho con bé, nếu anh bằng lòng giúp đỡ nghĩ biện pháp chữa đôi mắt của con bé..."
Sinh viên không tốt nghiệp đại học này bắt đầu nói liên miên về những điều cần chú ý khi nuôi dưỡng trẻ nhỏ, thật sự có chút mâu thuẫn, làm hắn giống như vị phụ huynh thành thục như Lưu Phúc và Hướng Xuân Hoa.
Vẻ sợ hãi trên mặt Lưu Hoài chưa giảm đi, nhưng nói gì cũng liên quan đến Lưu Giai Nghi, dường như so với chuyện sống ch.ết của mình thì hắn ta càng sợ rằng mình ch.ết đi sẽ làm Lưu Giai Nghi sống không được tốt.
"Con bé không thích ngủ một mình vào ban đêm, có một con gấu bông tôi tặng, tuy rằng cũ nhưng con bé rất thích, nếu các người đưa con bé rời khỏi trại mồ côi thì nhớ mang theo nó. Bình thường con bé không nói nhiều, nhưng mà rất ngoan, chỉ là sẽ sợ hãi khi không nghe được tiếng động, cứ mở tivi cho con bé là được. Em ấy thích chuột hamster, nhưng chơi đùa không cảm giác được nặng nhẹ, các người đừng mua cho con bé, khi nó ch.ết, con bé sẽ khóc rất đau lòng..."
Bạch Liễu yên lặng rất lâu, cậu nhìn Lưu Hoài, đánh gãy lời nói của hắn ta: "Cậu nghĩ kỹ rồi, muốn hy sinh vì em gái mình?"
Lưu Hoài im lặng một giây: "Chuyện này không cần phải nghĩ."
"Tôi bước vào trò chơi này là vì muốn con bé có một tương lai tươi sáng, nhưng điều đầu tiên, tôi muốn con bé sống sót."
Suy nghĩ của Lưu Hoài rất rõ ràng, hắn ta nhìn Bạch Liễu, nở nụ cười rất xấu lại đầy chua xót: "Bạch Liễu, nếu tôi là người chơi tài giỏi giống anh hoặc Mục Tứ Thành thì tốt quá. Nhưng tôi không phải, cũng không có cách nào cho con bé một tương lai tươi sáng, chuyện tôi có thể làm làm được, tôi sẽ liều mạng để con bé được sống, đây cũng là việc duy nhất tôi có thể làm cho con bé."
"Thật ra ch.ết cũng không phải chuyện khó chấp nhận." Lưu Hoài cuối cùng cũng nhẹ nhõm thở dài một hơi, hắn ta suy sụp hạ bả vai, giật mình lắc đầu, giống như tự an ủi bản thân, "Lúc bước vào trò chơi, tôi đã biết sớm muộn cũng có ngày này, nhưng Giai Giai cần một người tốt để giao phó, con bé còn chưa biết tôi trông như thế nào, vẫn không cam tâm..."
Nhưng không cam tâm cũng vô dụng, hắn ta muốn sống thì Lưu Giai Nghi sẽ ch.ết, trò chơi tàn nhẫn này không cho hắn nhiều cơ hội không cam tâm.
"Nếu, nếu giếŧ một người bất kỳ là có thể sống sót, tôi sẽ không màng tất cả làm thử..." Lưu Hoài im lặng, hắn ta hạ bả vai xuống, rất lâu không nói gì.
Nước mắt chảy xuống theo khóe mi Lưu Hoài, rơi trên bàn tay đang nắm chặt con dao găm – hắn ta từng vì muốn sống mà dùng dao găm đâm ch.ết người bạn tốt nhất của mình.
Nhưng chung quy, hắn ta đã gặp người mà hắn không thể phản bội.
Bạch Liễu cũng không làm phiền hắn, Lưu Hoài ngồi trên giường bị dính máu, như một xác ch.ết sắp nhập quan tài, sắc mặt tái nhợt, tay cầm dao găm khẽ run rẩy. Bạch Liễu cảm thấy buồn cười – lúc này Lưu Hoài mới sợ hãi vì cái ch.ết của mình.
Khi biết mình sẽ ch.ết, phản ứng đầu tiên của Lưu Hoài là Lưu Giai Nghi, sau đó mới là mình. Phản ứng cảm xúc trong tiềm thức này làm Bạch Liễu thấy khó tin.
Lưu Hoài cúi đầu cười sầu thảm, nắm chặt tay, hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu.
"Bạch Liễu, tôi nhớ rằng kỹ năng cá nhân của anh là giao dịch, nếu tôi ch.ết, tôi có thể... có thể đưa cho anh một món đồ có ích." Lưu Hoài nhìn Bạch Liễu, cả người lộ ra vẻ mệt mỏi, ánh mắt trống rỗng hư ảo như được giải thoát, trong mắt chỉ có sợ hãi cùng nước mắt, hắn ta nắm tay Bạch Liễu giọng điệu nghẹn ngào, "Nhưng điều kiện đầu tiên là anh giúp tôi...
"Để Lưu Giai Nghi nhìn thấy ánh sáng đúng không?" Bạch Liễu nói, cậu nhìn vẻ mặt mệt mỏi tuyệt vọng của Lưu Hoài, bình tĩnh thu hồi ánh mắt của mình, "Đợi cậu ch.ết rồi nói sau, tôi không giao dịch suông."