Chương 103: Trại mồ côi Tình Thương (23)
Edit: Ngân + Beta: Mộc
Những cô nuôi và hộ lý lần lượt chạy ra khỏi mấy căn phòng sáng đèn, biến thành những cái bóng không nhìn rõ mặt trong màn đêm, vặn vẹo hướng về lũ nhóc Bạch Lục.
Trại mồ côi tư nhân này có hơn hai trăm hộ lý, tốc độ của một người trưởng thành hoàn toàn đủ để đuổi kịp con xe đã quá tải lại phải vác thêm hai chiếc xe tập đi của trẻ em. Bọn họ mang vẻ mặt giữ tợn, nổi giận đùng đùng chạy ra từ phòng học, trong đêm tối sắc mặt họ trông còn đáng sợ hơn cả đám trẻ dị dạng cười quỷ dị kia.
Hình như đám trẻ dị dạng bám theo nhóc Bạch Lục cũng sợ đám cô nuôi này, chúng nó vừa thấy cô nuôi là như gặp thiên địch, hét lớn rồi nhanh chóng tản đi.
Đồng xu nhóc Bạch Lục đeo rung lên liên tục.
【Cập nhật 《Sách quái vật của Trại mô côi Tình Thương》—— Đứa trẻ dị dạng ( /3)】
【Tên quái vật: Đứa trẻ dị dạng (Không phải phiên bản ranh mãnh hút máu)】
【Đặc điểm: Thích lảng vảng giữa đêm chơi đùa với người khác, nhân tiện cắp luôn đứa trẻ chơi với nó đi】
【Nhược điểm: Cô nuôi của trại mô côi ( /3)】
【Cách tấn công: Chích máu (A+), định vị điện thoại (A+), ranh con thổi sáo (A)】
Đám trẻ dị dạng đã chạy đi, còn mấy cô nuôi lại ngày càng gần.
Những cô nuôi này rõ ràng không phải quái vật, vậy thì đương nhiên không thể bị đạo cụ buff 【Lời chúc phúc của hành khách】 chặn ở ngoài được, cửa lớn của trại mô côi đã cách chúng rất gần, nhóc Bạch Lục ngẩng đầu nhìn cánh cửa lớn đang dần khép lại trong bóng đêm.
Ngoài cửa có ánh trăng lay động, có thể nghe thấy tiếng cây cỏ bị gió thổi qua, giống như có người đang đi lại bên trong đám cỏ dụ dỗ bọn họ chạy ngay đi, chạy ra ngoài.
Nhóc Bạch Lục dứt khoát ra lệnh: "Xuống xe rồi chạy!"
Đám trẻ nhất thời hoảng loạn xuống xe, Mộc Kha còn suýt thì không xuống nổi, phải nhờ nhóc Bạch Lục giúp mới hấp tấp xuống được, nhưng cách chạy phân tán mỗi đứa một nơi thế này kiểu gì cũng xuất hiện vấn đề - Chính là đứa nào chạy nhanh hơn sẽ mặc xác đứa chạy chậm.
Miêu Cao Cương vừa xuống xe đã bỏ lại Lưu Giai Nghi, hai tên to đầu nhất là Miêu Phi Xỉ với Miêu Cao Cương có thể lực tốt nhất nên chạy nhanh nhất, chưa gì đã bỏ lại bọn họ ở phía sau.
Lưu Giai Nghi với Mộc Kha chạy chậm nhất, một đứa thì bệnh tim, một đứa thì không nhìn thấy, cả hai tuổi lại còn nhỏ, bị nhóc Bạch Lục kéo đi, nhưng sức lực của nhóc Bạch Lục cũng chẳng tốt gì, bước chân của ba đứa được một lúc đã chậm lại.
Nhóc Bạch Lục cắn răng thở hổn hển, nhanh chóng tỉnh táo lại, lấy tiền giấy linh hồn ra lệnh cho Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Cương: "Qua đây cõng hai đứa nó."
Miêu Phỉ Xỉ với Miêu Cao Cương không muốn cõng, nhưng cảm giác bức bách từ nhiệm vụ trên giấy linh hồn cũng tương tự lực áp chế, khiến bọn chúng không thể không quay lại.
Rất nhanh, hai tên này đã cõng Lưu Giai Nghi với Mộc Kha lên, lúc này hai người hai đứa, Bạch Lục chạy một mình, tốc độ của cả năm như nhau, nhưng tốc độ này cũng chẳng nhanh, đám cô hồn chạy đuổi phía sau thì ngày càng nhanh. Nhóc Bạch Lục còn nghe thấy tiếng cắn răng chửi rủa bọn chúng là lũ trẻ ranh bẩn thỉu, còn có người hét lớn đòi đóng cửa.
Nhóc Bạch Lục chẳng màng gì lao đầu chạy, phổi nhóc đau đớn như nuốt cả phải một cây đuốc lửa đang chát, khiến nhóc phải há miệng thở dốc.
Mồ hôi ướt đẫm đồ ngủ trông như quần áo bệnh nhân của nhóc Bạch Lục, theo mi mắt khóa chặt trên cánh cửa đang từ từ đóng kín lướt xuống. Ánh trăng chiếu lên gương mặt tái nhợt của nhóc, trong mờ mịt tựa như có một tia sáng lập lòe rơi xuống, gió thổi lướt qua tai nhóc, giống như có người đang thấp giọng thì thầm.
--- Rời khỏi đây, mau rời khỏi đây.
Đứa trẻ hư hỏng không được thần chiếu cố này, ngươi phải nhanh chóng rời khỏi đây, ở đây chẳng ai thích ngươi cả.
Bạch Lục hít sâu, nhóc chạy càng nhanh.
Miêu Cao Cương đột nhiên hét lên một tiếng, ánh mắt nhóc Bạch Lục nhanh chóng quét qua, nhóc cho rằng cái tên này lại tính làm loạn gì, kết quả trông thấy Lưu Giai Nghi đang được Miêu Cao Cương cõng trên lưng nôn ra đầy máu. Máu đen chảy ra từ giữa đốt tay trắng nhợt của bé gái yếu ớt, trong thoáng chốc trông em yếu hắn đi, sắc mặt nhợt nhạt trắng bệch như tờ giấy.
Lưu Giai Nghi giống như sợ làm phiền tới mọi người, em cuộn mình thành tôm nhỏ ho khan một tiếng, sống ch.ết bịt chặt miệng mình, nhưng máu đen vẫn chảy ra từ ngón tay, ngoài ra còn cả nước mắt mà em vẫn luôn cố kiềm lại.
"Đau quá..." Lưu Giai Nghi không nhịn nổi bắt đầu nôn ra, đôi mắt không tiêu cự chảy nước mắt, từng ngụm máu đen đặc cứ thế tuôn trào.
Lưu Giai Nghi ho khan, hoảng hốt lẩm bẩm liên hồi, gọi vị thần bảo hộ chẳng có ở nơi đây của mình: "... Em đau lắm, anh ơi, anh ơi."
Trong phút chốc, máu đen ấm nóng thấm ướt sống lưng Miêu Cao Cương, Miêu Cao Cương sợ hãi nhìn về phía người đáng tin nhất trong bọn họ: "Bạch Lục, nó nôn ra máu!"
Nhóc Bạch Lục rất nhanh hiểu ra tối nay Lưu Giai Nghi nói với cô nuôi rằng mình không được khỏe chẳng phải nói láo, cũng chẳng phải diễn - Đứa nhóc này thật sự thấy mệt, nhưng vì muốn phối hợp với bọn họ nên mới nhịn không nói ra.
Nhóc nhớ lại những gì Bạch Liễu đã nói với nhóc về bé gái mù Lưu Giai Nghi này.
【Có một người chơi trong số mấy đứa tên là Lưu Giai Nghi, cô bé có hơi kỳ quái, HP khởi đầu không phải một trăm, mà là năm mươi, tôi nghi ngờ rằng cô bé đã trúng phải một loại nấm độc có thể trì hoãn thời gian phát tác, nhưng cũng chỉ là một trong những suy đoán của tôi mà thôi, nhóc chú ý cô bé này một chút, cô bé rất đặc thù, cũng rất nguy hiểm.】
Lưu Giai Nghi nôn đến không còn chút hơi sức nào, em trượt xuống từ trên lưng Miêu Cao Cương. Miêu Cao Cương cũng không giữ nổi em, nhưng nhóc Bạch Lục cứ nhất quyết bắt Miêu Cao Cương cõng Lưu Giai Nghi. Miêu Cao Cương điên tiết lên, bởi vì liên tục phải để ý giữ chặt Lưu Giai Nghi trên lưng khiến tốc độ của nó chậm lại không ít.
Mắt thấy sắp bị đuổi kịp, Miêu Cao Cương thở phì phò, hai mắt tóe lửa gào lớn: "Bạch Lục! Bỏ lại nó đi! Nó hết tác dụng rồi! Ra ngoài được nó cũng chẳng sống nổi! Nôn ra bao nhiêu máu! Để nó lại trong trại mồ côi biết đâu chừng còn có người khám bệnh cho!"
Miêu Phi Xỉ cõng Mộc Kha cũng chẳng chịu nổi nữa, đầu nó toàn mồ hôi, nhe răng trợn mắt gào lên: "Bạch Lục! Con mẹ mày đào đâu ra lắm lương thiện thế! Vứt mẹ chúng nó đi! Không vứt hai đứa mắc dịch này là bị đuổi kịp đấy!"
Nếu là nhóc Bạch Lục của trước đây, nhóc không chút do dự vứt bỏ hai thứ vướng víu này, tất cả mọi việc đều lấy lợi ích của mình làm đầu, đây là quy tắc của nhóc.
Đương nhiên là hiện tại quy tắc này cũng chẳng thay đổi, chỉ là bây giờ lại có hai nhóc lận.
Mà hai đứa trẻ đang liên lụy đến nhóc cũng lại là móc nối lợi ích đến người kia.
Ánh mắt nhóc Bạch Lục dừng lại trên gương mặt Mộc Kha đang lo lắng bất an nhìn mình, miệng thì gọi tên nhóc, sau đó dịch sang gương mặt đau đến sắp mất ý thức của Lưu Giai Nghi.
Nhóc nhìn cả hai với ánh mắt không cảm xúc —— Nhóc đang cân nhắc giá trị của hai người này, tính xem nên lấy hay bỏ lợi ích của một bản thân khác.
Vứt bỏ Mộc Kha và Lưu Giai Nghi, nhóc Bạch Lục có thể thuận lợi ra ngoài, lợi ích của bản thân cũng sẽ đảm bảo.
Mà không giúp thì rất có khả năng bọn họ sẽ không ra được, nhưng lợi ích của một bản thân khác sẽ được đảm bảo.
Cuối cùng Lưu Giai Nghi cũng hoàn toàn kiệt sức, trượt xuống từ lưng Miêu Cao Cương, gương mặt nhỏ nhắn của em dính đầy máu, mong muốn cầu sinh còn sót lại thôi thúc em ôm chặt chân Miêu Cao Cương. Miêu Cao Cương bị vấp, vừa khéo ngã lên người Miêu Phi Xỉ, sau khi hai người ngã nhào vào nhau, Miêu Phi Xỉ thuận thể ném luôn Mộc Kha đi, hùng hổ muốn kéo nhóc Bạch Lục chạy.
"Mày đem theo đám không có giá trị lợi dụng này làm gì!"
"Mau đi thôi Bạch Lục! Bọn họ vốn dĩ không phải cùng một loại người với chúng ta!"
Trong mắt nhóc Bạch Lục lúc, mọi thứ đều trở nên chậm chạp như một pha quay chậm, tiếng hít thở gấp gáp, bước chân chạy trên mặt cát, tiếng mắng chửi của cô nuôi đuổi sát sau lưng, đám cô nuôi đang quơ cái gì đó trên tay tới gần bọn họ.
Trong tầm mắt của nhóc Bạch Lục, Mộc Kha bị ném xuống đất mang vẻ mặt sợ hãi đang đưa tay ra cầu cứu bọn họ, Lưu Giai Nghi với gương mặt đầy máu ngước nhìn nhóc, miệng vô thức gọi tên anh trai mình, còn có Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Cương âm trầm lạnh lùng, gương mặt vặn vẹo chửi bới hai hai đứa trẻ, tất cả như hóa thành một đường ranh giới kỳ lạ, lại giống như một thước phim nhóc từng thấy nơi rạp chiếu phim ngoài trời, phát đi phát lại hai đoạn 【Đứa trẻ tốt】 và 【Đứa trẻ xấu】 trước mặt nhóc.
Nếu dừng lại, vậy nhóc Bạch Lục hẳn là một đứa trẻ tốt, còn nếu chạy thì nhóc sẽ là đứa trẻ hư.
Chiếu theo quy chuẩn đánh giá của thế giới mà nói, có vẻ chỉ cần như vậy đã xác định được một đứa trẻ tốt hay xấu rồi - Nhóc Bạch Lục chợt nghĩ.
Nhưng nhóc vốn dĩ là một đứa trẻ rất xấu xa mà.
Có điều một bản thân khác của nhóc hình như lại không nghĩ như vậy, à, người nọ còn đặt cho nhóc một cái tên mới rất là khó hiểu nữa - "Bạch" trong sớm mai (bạch thiên), Liễu trong tìm thấy hy vọng giữa vực thẳm (liễu ám hoa minh).
【Phải tới tuổi trưởng thành thì nhóc mới có quyền lợi lựa chọn làm người tốt hay xấu.】
【Lúc này ấy à, vẫn nên nên nhường việc người xấu sẽ làm cho tôi, tôi sẽ thay nhóc chịu hết mọi hậu quả phía sau.】
... Mình... đã đồng ý giúp anh ta cứu Mộc Kha và Lưu Giai Nghi, hơn nữa anh ta còn cho mình thù lao - Tay phải của nhóc Bạch Lục nắm chặt lấy đồng xu thiết bị quản lý trò chơi trước ngực, đây là thù lao mà Bạch Liễu cho nhóc.
【Thân phận của tôi là kẻ lang thang, muốn trở thành một kẻ lang thang, nhóc phải tuân thủ giao dịch với bất kỳ người nào, kể cả tôi.】
Ý thức của nhóc Bạch Lục trở về từ một nơi xa, những suy nghĩ tưởng như diễn ra rất lâu này chỉ thành lập trong đầu nhóc không quá mấy giây đã xong xuôi, nhóc Bạch Lục đang bị bị Miêu Phi Xỉ kéo đi đột nhiên dừng lại.
Miêu Phi Xỉ kinh ngạc quay đầu nhìn nhóc Bạch Lục.
"Dừng lại." Nhóc Bạch Lục vô cùng tỉnh táo nói: "Trở lại cõng Lưu Giai Nghi với Mộc Kha lên."
Miêu Phi Xỉ không thể tin nổi kinh ngạc nhìn nhóc Bạch Lục: "Mày điên rồi à Bạch Lục, tao đệt mẹ..."
"Tôi nói quay lại cõng họ lên." Giọng điệu nhóc Bạch Lục chẳng chút dao động: "Tôi đang ra lệnh, không phải thương lượng, hiểu không?"
Nhóc Bạch Lục nhướng mắt: "Trở về, cõng họ."
"Đệt!!!" Miêu Phỉ Xỉ với Miêu Cao Cương như phát điên, bọn họ quay lại cõng Mộc Kha đang gào loạn và Lưu Giai Nghi đau sắp ch.ết lên, ôm lấy người xong là chạy như bị chó rượt, rống khản cổ chửi bới nhóc Bạch Lục: "Đcm mày đúng là điên mà Bạch Lục! Tao tưởng mày là người tỉnh táo như tao! Thế đếch nào lại đòi làm thánh phụ! Nếu mà đéo chạy ra nổi tao xem mày làm thế nào!"
"Không chạy ra được..." Bạch Lục bỗng nở nụ cười, nhóc chợt giống một đứa trẻ thật sự, chẳng ngại gió lớn đêm đen mà chạy, lại giống như muốn bung cánh mà bay, hơi thở dồn dập, ngang bướng vô cùng cười phá lên: "Dù sao cũng đã có người nói sẽ giúp tôi thu dọn tàn cục, giờ thì đây đã là chuyện của người đó rồi."
____
Lời nhắn từ 611 (mong các bạn hãy đọc hết)
_ Truyện vẫn còn typo, xưng hô/ngôi ba chưa đồng nhất, tụi mình vẫn đang beta lại dần, các bạn có thấy sai sai mong bỏ qua nha ❤
_ TUYỆT ĐỐI KHÔNG CRACK CANON CP CHÍNH (THÁP LIỄU), tụi mình không có thời gian xem hết và kiểm soát cmt được, mong các bạn tuân thủ quy định của 611! Vấn đề này mình đã nhắc lâu rồi nhưng vẫn còn thấy mãi =}}}}}}}}} rất mệt.
_ Đọc truyện vui vẻ!