Chương 4
Editor: melbournje
Beta-er: Chang
Thật đúng là một nhân vật quan trọng.
Bằng không, sẽ không ngồi lâu như vậy chỉ vì sợ đồ ăn nguội nên một món cũng chưa gọi lên.
Nhưng mà Quan Tri Ý cũng không quản nhiều như vậy, cô liền làm theo ý Lưu Vân, chào hỏi mọi người, ngoan ngoãn tiếp đón, sau đó liền an tĩnh ngồi xuống nghe mọi người nói là được.
Mà lúc mọi người giao lưu, cô cũng biết nam chính của bộ phim《 Triều Dã 》 đã được định ra, nam chính là Lý Huyền, một người dựa vào kỹ thuật mà nổi tiếng, ở trong giới giải trí cũng được xem như là diễn viên gạo cội, nhưng nếu nói là diễn viên gạo cội, thì thật ra Lý Huyền cũng mới 30 tuổi, chỉ là lúc mười bảy mười tám tuổi anh ta đã ra mắt rồi, tư lịch tương đối thâm sâu.
Trừ Lý Huyền có kỹ thuật diễn đã được đảm đương ra, còn có cả Tiêu Nhiên đang hot hai năm gần đây với lượng fan hùng hậu cũng gia nhập đoàn làm phim《 Triều Dã 》.
Sau khi chọn ra vài diễn viên, bộ phim cũng coi như hot được một nửa, vì thế đương nhiên có đông đảo nghệ sĩ cũng muốn vào đoàn làm phim.
“Nhìn dáng vẻ của Diệc Đồng kia chắc là muốn nhân vật Hoàng Hậu.” Lưu Vân nói.
Quan Tri Ý gật đầu, lập tức liền nghĩ. Bởi vì bộ phim《 Triều Dã 》hầu hết là diễn viên nam diễn, cũng không có nữ chính nào hẳn, nhưng trong tiểu thuyết, có ba nhân vật nữ xuất sắc.
Một người là Hoàng Hậu của nam chính, một người là em ruột của nam chính, còn một người còn lại là (1) nữ quan.
Trong ấn tượng của Quan Tri Ý, trong tiểu thuyết có khá nhiều đất diễn của Hoàng Hậu, hơn nữa đây là nhân vật đặc biệt có khí thế.
Khó trách Trịnh Diệc Đồng lại muốn nó.
“Ý của chị là em tranh thủ lấy nhân vật công chúa Chiêu Dương em của hoàng thượng, em thấy thế nào.” Lưu Vân nói.
Quan Tri Ý: “Đương nhiên có thể.”
Lưu Vân ngoài ý muốn nhìn cô một cái: “Chị cho rằng em sẽ bài xích loại này nhân vật kiểu đáng yêu như thế này chứ.”
Rốt cuộc thì, bộ phim đang phát sóng có vai diễn ngốc bạch ngọt kia cực thảm.
Quan Tri Ý cười một chút: “Không đâu, em thực sự thích nhân vật này.”
Nhân vật công chúa Chiêu Dương đúng thật là đáng yêu nghịch ngợm, nhưng nếu đã xem qua tiểu thuyết thì sẽ biết, Chiêu Dương cũng không chỉ như vậy mà thôi.
“Cô cũng là nghệ sĩ của Nghệ Tinh sao? Hình như trước kia tôi chưa từng thấy qua, cô là người mới sao?” Lúc uống đồ uống, đột nhiên có người hỏi cô.
Quan Tri Ý vội vàng buông ly xuống, nhìn về phía Hoàng tổng Hoàng Chí An bên cạnh mình: “Tôi không phải người mới, chỉ là không quay nhiều phim lắm,chắc chắn là vì vậy nên Hoàng tổng không có ấn tượng gì.”
“Cô gái đáng yêu thế này thì thiếu gì phim để đóng chứ, chắc là mới ra mắt không lâu nhỉ.” Hoàng tổng cười mà nhìn cô.
Quan Tri Ý lúng túng nói: “Thật ra cũng được 4-5 năm rồi ạ.”
“Lâu như vậy sao?” Hoàng tổng nói, “Cô đây là ngôi sao nhí sao.”
“Không không không, tôi đã quay phim từ khi còn học năm nhất, hiện tại đã tốt nghiệp được một năm, không phải ngôi sao nhí.”
Hoàng tổng vẻ mặt ngoài ý muốn, ý vị thâm trường mà vỗ vỗ vai Quan Tri Ý, “Nhìn nhỏ như vậy, còn tưởng rằng chưa đủ 18 tuổi đấy ha ha ha.”
Quan Tri Ý cười gượng, dịch người về hướng Lưu Vân bên cạnh một chút.
Nhưng sau đó, Hoàng Chí An vẫn tóm được cô mà nói chuyện, ngay khi Quan Tri Ý đang nghĩ về không gian xấu hổ và đề tài chả có tí dinh dưỡng này khi nào mới có thể kết thúc, thì phía sau truyền đến tiếng mở cửa.
Tiếp theo, Quan Tri Ý liền nhìn thấy Triệu Chí Huy đứng lên, từ vị trí đang ngồi vòng ra tới hướng cửa.
Rất ít khi nhìn thấy bộ dáng ân cần của Triệu Chí Huy như vậy, không biết người tới là vị nào đây?
Quan Tri Ý quay đầu lại nhìn về phía cửa ghế lô, nhưng mà khi ánh mắt cô chạm đến người đứng ở cửa, cô nhìn đến ngây ngẩn cả người.
Người vừa vào cửa mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, dáng người thẳng đứng, trên mặt treo nụ cười xa cách và khách sáo. Anh không đi một mình, nhưng người đi phía sau anh giúp anh tháo áo khoác xuống liền lặng lẽ lui ra ngoài.
Sau khi cởi áo khoác là một bộ tây trang màu xanh đen đậm, bên trong vẫn như cũ là sơ mi trắng. Nhưng mà này khác với lần trước, lần này anh đeo thêm cà vạt, cả người thêm nhiều phần nghiêm nghị và ý người sống chớ lại gần, nhìn cực có hương vị.
Người nọ chưa lập tức chú ý tới cô, Triệu Chí Huy đi qua bắt tay anh, anh khẽ gật đầu, gương mặt tuấn lãng kia dường như làm người cảm thấy thân cận hơn vài phần.
Vài giây sau, ánh mắt anh nhìn phía bàn ăn bên này, dường như trong nháy mắt đó Quan Tri Ý liền quay đầu lại.
Cô gắt gao nhìn chằm chằm bàn ăn trước mắt, đáy lòng chấn động, cô không nghĩ sẽ gặp Thích Trình Diễn ở trong bữa tiệc này. Hơn nữa nhìn bộ dáng của Triệu Chí Huy, hình như còn rất quen thuộc với anh.
Anh tới làm gì?
Trong nháy mắt Quan Tri Ý nghĩ đến việc có nên nói ra hay không, nhưng sau khi bình tĩnh, cô cảm thấy cũng không thế nào.
Ở vị trí của Thích Trình Diễn, việc anh biết những nhà đầu tư này không hề kì quái. Mà cô là diễn viên ở Nghệ Tinh, xuất hiện ở đây cũng không hề kì quái.
Chỉ cần hai người bọn họ làm như không quen biết đối phương là được rồi.
Quan Tri Ý nghĩ vậy, vội vàng lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho anh, nhưng chưa kịp ấn mở (2) WeChat ra, đã bị Lưu Vân ngăn lại.
“Giờ nào rồi mà còn nghịch điện thoại! Tập trung vào vấn đề chính đi.” Lưu Vân đè thấp giọng nói, “Thì ra đó là Thích Trình Diễn, khó trách……”
Quan Tri Ý rũ đầu: “Chị Vân, chị biết anh ấy sao?”
“Trước kia chị nghe nói Thích thị cũng cố ý tiến quân vào giới giải trí, không nghĩ tới nhanh như vậy đã gặp được Thích Trình Diễn, anh ta mới từ nước ngoài về nên hẳn là em không biết. Người này ấy, thanh danh ở trên thương trường rất lớn, lợi hại thật sự. Chậc…… hôm nay anh ta xuất hiện tại đây, chẳng lẽ cũng là cố ý vì bộ phim《 Triều Dã 》 này?”
Quan Tri Ý không để ý đến chuyện bên ngoài, nào biết rằng có tin tức lớn này, hơn nữa lần trước gặp mặt cũng không nghe Thích Trình Diễn nói tới.
Lưu Vân: “Cất điện thoại đi, đợi lát nữa có cơ hội cũng phải nói mấy câu đấy, nhớ được mặt lại càng tốt.”
“…… Vâng.”
Thích Trình Diễn dưới sự ân cần của mọi người mà ngồi xuống vị trí chủ vị, lúc này, Triệu Chí Huy mới gọi phục vụ lên và gọi đồ ăn.
“Tôi có chút việc, để mọi người chờ lâu rồi.” Thích Trình Diễn mở miệng, thong thả ung dung.
Tuy không nghe thấy được sự ngại ngùng của anh, nhưng (3) thanh sắc của anh làm người nghe đặc biệt thoải mái.
Triệu Chí Huy lập tức nói: “Có gì đâu chứ, chúng tôi cũng vừa đến cả thôi, không đợi bao lâu cả.”
Thích Trình Diễn cười cười: “Triệu tổng ngồi đi, đừng đứng nữa.”
“À được.” Triệu Chí Huy ngồi xuống, lập tức giới thiệu mọi người cho anh, “Thích tổng, đây là nghệ sĩ của Nghệ Tinh chúng tôi, Trịnh Diệc Đồng.”
Triệu Chí Huy cố ý bảo Trịnh Diệc Đồng ngồi ở bên cạnh vị trí của Thích Trình Diễn, Trịnh Diệc Đồng cũng vậy, lúc trước vẫn luôn cực kỳ an tĩnh mà đợi cũng không nói chuyện với những người khác, lúc này Triệu Chí Huy giới thiệu xong, cô ta lại nở nụ cười mười phần xán lạn, “Xin chào ngài, tôi tên là Trịnh Diệc Đồng.”
Một câu nói một ánh mắt, so với lúc vừa rồi giới thiệu cùng những người khác hoàn toàn khác nhau.
Hiển nhiên, tối nay cô ta đến là có mục đích.
Nhưng Thích Trình Diễn cũng chỉ khẽ gật đầu, nói câu xin chào.
Triệu Chí Huy dùng ánh mắt đầy ý vị thâm trường nhìn nhau cùng Trịnh Diệc Đồng một giây, tự nhiên mà bắt đầu giới thiệu những người tiếp theo.
Một bàn có khoảng mười mấy người, Triệu Chí Huy này giới thiệu sớm hay muộn gì cũng sẽ đến cô.
Quan Tri Ý hít sâu một hơi, buông tay đang giả vờ gãi trán xuống, đem đầu ngẩng lên.
Thích Trình Diễn không lập tức chú ý tới Quan Tri Ý, bởi vì lúc người khác giới thiệu, anh cũng sẽ lễ phép mà chú ý tới người kia. Nhưng mà lúc tới hai ba người gần Quan Tri Ý, dư quang Thích Trình Diễn nhìn thoáng qua, ánh mắt đột nhiên dừng lại một chút.
Sau đó, tầm mắt anh tự nhiên mà rơi xuống trên gương mặt quen thuộc kia.
“……”
Quan Tri Ý nhìn thấy ánh mắt anh dừng ở trên người mình thì ngực căng thẳng, khẩn trương, dùng sức mà chớp chớp mắt nhìn anh.
Nửa phần kinh ngạc nửa phần hoài nghi, nhưng giây lát đã bị Thích Trình Diễn tiêu hóa về, ngược lại còn nở một nụ cười như có như không.
Quan Tri Ý ho nhẹ, lắc đầu.
Khóe miệng Thích Trình Diễn hạ xuống cực nhẹ.
“Thích tổng, người này cũng là người của công ty với chúng tôi, Quan Tri Ý.” Triệu Chí Huy chỉ là đơn giản giới thiệu về cô, rồi liền tiếp tục giới thiệu.
Nhưng mà Thích Trình Diễn vẫn luôn không nói chuyện đột nhiên lại nghiêng về phía trước, “Quan Tri Ý.”
Triệu Chí Huy dừng lại: “Hả? Vâng, Quan Tri Ý, diễn viên trong công ty chúng tôi.“
Trịnh Diệc Đồng nhíu mày một chút.
Mà Quan Tri Ý nở một nụ cười có lệ, trong lòng lại bắt đầu khẩn trương, gọi cô làm cái gì! Chẳng lẽ anh không lĩnh hội được ý tứ của cô sao!
“Ừm, khá tốt.” Lúc Quan Tri Ý tự hỏi Thích Trình Diễn sẽ làm thế nào, anh nhìn về phía bên cạnh cô: “Vị này chính là Hoàng tổng nhỉ.”
“À vâng, xin chào Thích tổng.”
……
Nhóm lão tổng bắt đầu nói chuyện phiếm.
Quan Tri Ý nhẹ nhàng thở ra, anh không “quen” cô là tốt rồi.
Nhưng mà vừa rồi…… Anh cố ý dọa cô sao?
**
Mời rượu rồi uống rượu, sau khi Thích Trình Diễn tới rồi lúc này bữa tiệc mới chính thức bắt đầu.
Ăn uống linh đình, mọi người đều uống không ít.
“Tri Ý à, tới đây, tôi và cô uống một ly.” Hoàng tổng đột nhiên nghiêng đầu tới rồi chỉ cô, Quan Tri Ý vội vàng cầm lấy cốc rượu cùng ông ta chạm vào một chút, “Hoàng tổng, hẳn là tôi mời mới phải.”
“Đừng đừng đừng, đừng nói là mời rượu, chúng ta chỉ đơn giản là uống rượu thôi.” Hoàng tổng nghiêng đầu nhìn cô, đáy mắt sau chiếc kính bị rượu làm đến đỏ bừng.
Quan Tri Ý giật giật khóe miệng, đem cái cốc của mình uống sạch.
Thích Trình Diễn thường thường chú ý Quan Tri Ý một chút, nhưng anh biết cô gái này không muốn biểu hiện ra là bọn họ quen nhau, vì thế cũng liền tùy cô.
Chỉ là sau khi nhìn cô uống xong ly rượu vang đỏ, anh nhíu mày.
Cô cũng uống rượu sao?
Khi Triệu Chí Huy nghiêng mắt vừa lúc nhìn thấy tầm mắt Thích Trình Diễn rơi xuống đối diện, ông ta theo ánh mắt anh mà nhìn, cười khẽ nói: “Khẩu vị của Hoàng tổng quả nhiên vẫn không thay đổi, là loại thanh thuần đáng yêu này sao. Hôm nay gọi Tri Ý tới quả nhiên là không sai.”
Triệu Chí Huy cũng uống nhiều, cho nên nói chuyện cũng phóng đãng tùy ý hơn. Nhưng điều ông ta không nghĩ tới chính là, vừa mới dứt lời, sắc mặt người bên cạnh liền trầm đi xuống.
Triệu Chí Huy sửng sốt một chút: “Thích tổng?”
Hoàng Chí An đối diện hiển nhiên đã uống say, hứng thú lên, sau đó tiện đà liền muốn rót rượu cho Quan Tri Ý. Quan Tri Ý lúc trước cũng đã mời rượu không ít, mới vừa rồi lại bị Hoàng Chí An khuyên uống hai ly. Cô biết tửu lượng của chính mình, nên cũng không định uống nữa.
“Hoàng tổng, nếu tôi uống nữa chắc chắn sẽ say, nếu không tôi lấy trà thay rượu đi.”
“Làm sao mà được, có phải cô không cho tôi mặt mũi hay không, uống trà có cái gì mà uống chứ.”
“Nhưng mà……”
“Tới tới tới, liền một uống ly đi, một ly cuối cùng thôi.”
Lưu Vân cũng che chắn cho cô: “Hoàng tổng ạ, tửu lượng của Tri Ý thật sự không tốt, vậy thì, ly này hãy để tôi uống hộ cho.”
“Uống hộ cái gì.” Ngữ khí của Hoàng Chí An lập tức lạnh xuống.
Tiếng vang trên bàn không lớn, nhưng mọi người trên bàn ăn đều nhìn lại đây.
Các diễn viên cũng thương nhưng không giúp gì được nên đành lạnh nhạt, những nhà lãnh đạo khác cũng không bất ngờ mà xem kịch.
Ý cười Lưu Vân mang chút xấu hổ.
Cô không muốn để Quan Tri Ý quá say, nhưng cũng không dám đắc tội Hoàng Chí An. Mắt cô nhìn Quan Tri Ý, do dự một lát, ý bảo cô đành phải uống một ly cuối cùng này, ứng phó với Hoàng Chí An.
Quan Tri Ý cũng bất đắc dĩ, hít sâu một hơi, chậm rãi duỗi tay……
“Quan Tri Ý.” Đúng lúc này, có một âm thanh từ phía đối diện truyền tới.
Ghế lô lúc này có chút yên lặng, vì thế giọng nói này cực kì rõ ràng.
Mọi người ngẩn ra, lập tức đều nhìn về phía người mở miệng.
Tiếp theo, bọn họ liền thấy Thích Trình Diễn mặt ôn hòa cả tối lúc này giữa mày sắc bén, chậm rãi mở miệng nói: “Cô lại đây.”
CHÚ THÍCH:
1, Nữ quan: Cung nữ cao cấp có phẩm trật cùng địa vị trong cung đình phong kiến. (Nguồn: Wiki)
2, Wechat: Mạng xã hội của Trung Quốc, có thể nhắn tin các thứ.
3, Thanh sắc: Giọng nói và sắc đẹp.