Chương 15
Edit:Ross
Ngày gặp gỡ vu vơ thẫn thờ
Chính anh cũng bất ngờ vì gặp em
Chủ nhật, chúc Nam Tinh như cũ ngủ một mạch đến giữa trưa.
Cô lăn lộn trên giường hơn mười phút mới chậm rãi tỉnh dậy,đầu tiên là ra khỏi chăn bông,quỳ gối duỗi người, sau đó mới chậm rãi cùng mái tóc bù xù xuống giường.
Cô đi chân trần đến bên cửa sổ rồi giơ tay mở rèm.
Phòng của Chúc Nam Tinh có hai lớp rèm,một lớp là vải dày và lớp còn lại là vải tuyn. Cô gom tấm vải dày lại, kéo sang hai bên, để lại một lớp gạc mỏng bay trong gió.
Cửa sổ hé ra một nửa, cơn gió mùa thu man mát thổi vào mặt,mang đi hơn phân nửa cơn buồn ngủ.
Cây ngô đồng ở phía dưới rụng lá chỉ trong một đêm.
Thân cây trơ trụi như vươn mình đón gió, thỉnh thoảng có một con chim đậu trên cành kêu hai tiếng.
Dưới tán cây chất đầy lá vàng,vài đứa trẻ chạy lại chơi, dẫm lên mặt đất phát ra tiếng giòn giã.
Cuối cùng thì mùa hè cũng đã qua đi.
Chúc Nam Tinh nằm trên cửa sổ nghĩ ngợi, bốn mùa qua đi, lại chuẩn bị sắp nghênh đón mùa thu tới và cũng có một chàng trai như mùa thu bước vào cuộc đời cô.
Nghĩ đến Kỳ Hạ, Chúc Nam Tinh bắt đầu buồn rầu:” Bước đầu “Dạy cậu làm người” là gì bây giờ?
Đầu tiên quan sát cậu ấy không trốn tiết, sau đó là kiểm soát thời gian ngủ của cậu ấy trong lớp?
Cẩn thận ngẫm lại, vẫn là không có khả năng.
Vì thế việc đầu tiên sau khi tỉnh lại, từsuy nghĩ ăn cái gì thành suy nghĩ cải tạo thiếu niên có vấn đề.
Sau bữa trưa, Chúc Nam Tinh còn một đống bài thi chưa giải quyết xong, liền bắt tay lên một kế hoạch cẩn thận.
Đầu tiên, cô đứng ở trước tủ sách, cẩn thận lựa chọn sổ tay,mấy cuốn sổ này đều được mua ở những chỗ khác nhau, quyền nào quyển nấy đều rất đẹp,cô mua một đống từ dày đến mỏng với đủ kiểu màu sắc, hình dáng, nhưng vẫn chưa có cơ hội dùng qua.
Hôm nay, cô sẽ chọn lấy một quyển để ghi chép quá trình cải tạo Kỳ Hạ.
Cuối cùng, Chúc Nam Tinh cũng chọn xong một quyển nhật ký màu xanh lá in hình mèo của Yamada.
Nguyên nhân chính là trên bìa có hình một con mèo đen với đôi mắt như quả cầu thủy tinh, phản chiếu vũ trụ bên trong.
Rất giống Kỳ Hạ.
Hơn nữa, trên người con mèo này tỏa ra một loại kiêu ngạo cũng rất giống Kỳ Hạ.
Chúc Nam Tinh nhìn một lúc, lấy ngón tay chọc chọc vào cái đuôi kia,khi dùng đầu ngón tay chạm vào cuốn sổ, phảng phất cảm giác được cả sự mềm mại cùng cứng cáp qua lớp giấy.
Không biết khi chạm vào cái đuôi của Kỳ Hạ sẽ có cảm giác như thế nào nhỉ.
………..Ồ, Kỳ Hạ không có đuôi.
Không biết tại sao lại tự chọc mình cười,Chúc Nam Tinh ôm mặt cười nửa ngày mới bắt đầu động bút.
1. Không trốn tiết
2. Không ngủ trong lớp
“Ba…..” Chúc Nam Tinh cắn đầu bút,lầm bầm:”Tạm thời không có ba”
Bởi vì cô cảm thấy với khí chất ngạo nghễ của Kỳ Hạ, hai điều này cũng làm cô quăng quật một lúc lâu rồi.
Buổi tối chủ nhật có một tiết tự học,thời gian sớm hơn bình thường mười phút, lớp học bắt đầu lúc 5 giờ 30 phút.
Bốn rưỡi,Chúc Nam Tinh từ trong phòng đi ra.Cô giả vờ đi lại trên tầng hai, mỗi khi đi ngang qua phòng Kỳ Hạ liền dừng lại, sau đó nhích từng bước nhỏ sang một bên, vểnh tai xem có động tĩnh gì không.
Xoay tới tới lui lui cũng được năm lần rồi,mỗi lần lại nhích gần hơn một chút.
Cuối cùng tai trực tiếp áp lên cánh cửa.
Cô cẩn thận ngừng hô hấp,mắt tròn xoe như hòn bi ve, sợ lại bỏ lỡ bất kỳ động tĩnh nào.
Một lát, Chúc Nam Tinh thất vọng rũ mắt xuống,thở dài.
Cô chống tay ở sau lưng, hơi khom xuống, giống bà cụ non.
Cô vừa thở phì phò vừa lẩm bẩm:”Bốn rưỡi rồi mà vẫn chưa về.Điều thứ ba nên viết”Không được nói dối”!”
“Không phải tiết tự học bắt đầu vào 5 giờ 30 phút sao?”
Một giọng nói trầm đặc phát ra phía sau lưng cô, đồng thời cảm giác có một làn hơi ấm phả vào gáy.
Người Chúc Nam Tinh cứng đờ, cô đột ngột quay lại, kinh ngạc nhìn cậu thiếu niên đang đứng trước mắt mình.
Cậu, cậu đi không phát ra âm thanh sao?
“Do cậu nghiêm túc nghe lén quá!” Kỳ Hạ liếc qua đầu Chúc Nam Tinh, phát hiện cô dùng dây chun cột mái lại thành một túm nhỏ.
Chùm tóc dựng đứng trên đỉnh đầu trông rất ngộ nghĩnh.
Có lẽ ánh mắt cậu quá rõ ràng, Chúc Nam Tinh nghi nghi ngờ ngờ phản ứng lại.Dùng tay kéo kéo bím tóc trên đầu, đau quá.
Thường ngày, cô chỉ tùy tiện dùng kẹp để cố định nó lại, hôm nay phá lệ dùng dây chun, vẫn là loại dây cao su pha lê đen. Đặc biệt dễ làm tóc rối,nếu không cẩn thận sẽ rất đau.
Hai dây bị rối vào nhau,một ít tóc còn bị kéo theo cùng.
Kỳ Hạ nhìn cô tiếp tục kéo, giơ tay giữ cổ tay cô:”Hói bây giờ!”
Chúc Nam Tinh: “……”
Tốt hơn hết cậu vẫn nên nói ít lại đi
Thật lâu sau đó, cô mới cam chịu thở dài:”Giống Na tr.a lắm đúng không?”
Ngớ ngẩn.
Kỳ Hạ đón nhận ánh mắt ảo não của cô,khóe môi bất giác cong lên.Cậu không lập tức buông tay Chúc Nam Tinh ra,mà nhẹ dùng sức đem cô đẩy sang một bên,lúc này mới buông lỏng tay.
Cùng lúc đó,cậu đặt tay lên nắm cửa, ấn nhẹ rồi mở ra.
Một giây trước khi vào phòng, cậu chậm rãi nói ra một câu:”Na tr.a có hai túm.”
Chúc Nam Tinh: “……”
Người này thật sự rất khó nói chuyện!
Cho dù khó nói chuyện, Chúc Nam Tinh vẫn ghé vào cửa hỏi:”Khi nào thì lên lớp?”
“Năm mười.” Giọng người bên trong cửa không quá lớn.
Chúc Nam Tinh nhận ra, giọng cậu có chút khàn.
Cậu ta làm gì?
Hát hò suốt đêm?
Buổi tối trước khi ra cửa, Chúc Nam Tinh cố tình gội qua mái, sau khi sấy khô còn lay qua lay lại hai lần.
Là tuyệt chiêu hoàn mỹ cho tóc mái phồng tự nhiên.
“Đi thôi.” Kỳ Hạ ra khỏi phòng liền nhắc người trong nhà tắm.
Chúc Nam Tinh nghe tiếng gọi lập tức chạy tới.
Hai người lần lượt bước ra huyền quan, thay giày.
Khi Chúc Nam Tinh cúi xuống, phát hiện một chân Kỳ Hạ để thẳng tắp, mới nhớ ra cậu bị thương, không tiện ngồi xuống.
vì vậy, không cần suy nghĩ, Chúc Nam Tinh liền bắt lấy mắt cá chân cậu.
Kỳ Hạ lúc đầu muốn đặt cặp sang một bên, sau đó khom lưng để tránh cặp đập vào đầu mình.
Không nghĩ rằng vừa mới quay lại, liền cảm thấy mắt cá chân mình có hơi ấm.
Và một chút mềm mại.
Cậu giật mình,quay đầu lại, đôi mắt hơi rũ xuống,rơi vào mặt Chúc Nam Tinh.
Lúc này,cô cũng đang ngẩng mặt lên,vẻ mặt không có gì khác biệt,tự nhiên mở miệng “Giúp cậu di chuyển”
Bốn từ thôi,cũng không xong lời kịch
Kỳ Hạ nhấp môi, “Cậu làm gì?”
Chúc Nam Tinh giọng điệu tỏ ra rất đương nhiên:”Mang giày vào, nhấc chân lên”
Kỳ Hạ thề rằng cậu không muốn nhấc chân lên, mà là muốn rút bàn chân ra khỏi tay cô, nào ngờ vừa mới giơ chân lên liền cảm thấy giày đã được xỏ vào chân.
Khoảnh khắc tiếp theo, bàn chân lại được nhấn xuống đất.
Cô gái ngồi xổm gần chân cậu dễ dàng thắt dây giày và bằng một cách nào đó buộc một con bướm nhỏ xinh.
“Trông đẹp đấy”Chúc Nam Tinh thưởng thức một chút,lúc này mới bận xỏ giày cho mình.
Giày của cô cùng Kỳ Hạ có cùng kiểu dáng nhưng màu sắc lại khác nhau, đều là giảy vải.
Đa năng lại thoải mái.
Sau khi đi giày xong,Chúc Nam Tinh dậm tại chỗ hai lần sau đó mới vội vã chạy ra ngoài.
Bước chân cô nhẹ nhàng, như cánh én báo xuân.
Kỳ Hạ vẫn còn trong cơn bàng hoàng, chỉ vì bị “xỏ giày hộ”, lúc phản ứng lại mới nhìn ra ngoài.
Gió thu làm mọi thứ đều thay một lớp áo vàng,hai hàng cây ngô đồng đứng sừng sững trước cửa.
Những chiếc lá bay xào xạc, đằng xa mặt trời dần lặn xuống sau đường chân trời,ánh sáng cùng màu lá rụng như hòa vào làm một.
Kỳ Hạ nhìn thấy Chúc Nam Tinh quay đầu lại,tóc ngắn bị gió làm thổi tung lên,trong ánh mắt sáng lấp lánh che đậy đi mùa thu hiu quạnh.
Cô giơ tay vẫy vẫy:”Kỳ Hạ, nhanh lên”
Kỳ Hạ nheo mắt lại,chỉ cảm thấy một góc trái tim như muốn sụp đổ.
Đột nhiên……. có một chút mong chờ tới cuộc sống sau này.