Chương 16: Quá khứ bị lãng quên
Trái tim những người trẻ tuổi non nớt và yếu mềm. Vì vậy sự tổn thương và ấm áp đều được khắc sâu trong đó. Cuối cùng những thứ bị khắc ghi đó cùng với thời gian trở thành tính cách của chúng ta.
--------------------
Hoàng hôn ở đây rất đẹp nhưng một tuần kể từ khi chuyển vào dinh thự của hắn sống đây là lần đầu tiên nó ngắm trọn vẹn.
Từng tia sáng dịu dàng xuyên qua hàng cây, không còn gay gắt như ban sáng thay vào đó là sự nhẹ nhàng, duyên dáng. Một cô gái vóc dáng nhỏ bé bên cạnh là một tràng trai đang ở sân thượng ngắm hoàng hôn.
- " Hoàng hôn ở đây rất đẹp."- Nó quay sang nói với hắn.
- " Cô có vẻ rất thích hoàng hôn?" - Thay vì im lăng. Hắn lại quay lại hỏi nó.
- " Đúng vậy! Mỗi khi ngắm hoàng hôn tôi lại có một *cảm xúc* rất lạ. Tôi lại nhớ đến..." - Nói đến đây nó thở dài.
- "..." - Hắn muốn biết mỗi khi ngắm hoàng hôn nó nhớ đến ai. Nhưng hắn không hỏi, không thể hỏi, hắn tự nói với mình lấy tư cách gì để hỏi nó đây.
- " Bình minh và hoàng hôn cả hai đều rất đẹp, nhưng tại sao con người ta lại thích bình minh, và đặt tên con là bình minh? "
- " Bình minh là bắt đầu cuộc sống. Còn hoàng hôn là sự kết thúc. Tôi nghĩ con ta sẽ thích bắt đầu cuộc sống đẹp đẽ sau ánh mặt trời hơn là sự kết thúc khi hoàng hôn buông xuống. Nhưng tôi lại thích hoàng hôn hơn vì nó gợi đến một cô gái mà tôi thích " - Hắn bộc bạch
- " Người anh thích là người như thế nào...? Tôi rất tò mò, chắc cô ấy thuộc mẫu người hoàn hảo lắm nhỉ? "
- " Không hoàn toàn ngược lại cô ấy rất ngốc, đại ngốc mới phải? Tôi đã rất nhiều lần bày tỏ nhưng lần nào cũng không kịp nói thì cô ấy đã ngủ. " - Hắn
- " hiiiiiiiiii.... Sao anh không bày tỏ lúc cô ấy yếu đuối nhất hay lúc cô ấy vừa ngủ dậy nhỉ? Cô ấy sẽ không thể chốn tránh. " - Nó gợi ý
- " Một ý kiến không tồi. " -
Mặt trời đã lặn, hoàng hôn cũng lui về thay vào đó là bầu trời đầy sao. Nó không biết đã ngủ từ lúc nào. Nhìn nó ngủ trông rất bình yên làm hắn không thể kìm lén nổi ham muốn. Vén mái tóc mượt của nó hắn vừa lẩm bẩm nói: " Cô bé này vẫn ngốc và đáng yêu như xưa. Em làm tôi không kìm nổi cảm xúc. ". Rồi hắn bế nó về phòng. Phòng của nó được hắn sắp xếp cạnh phòng sách của hắn, với tông màu chủ yếu là màu trắng.
****
Trời bắt đầu mưa.
Từng hạt rơi gác nhỏ đèn le lói bóng dáng in trên tường loang. Tôi muốn hỏi có phải vì đời chưa trọn vòng tay. Có phải vì tâm tư giấu kín trang thư còn đấy. Nên những khi mưa nửa đêm làm xao xuyến giấc ngủ chưa đến tìm. Ngoài hiên mưa tuôn mưa lạnh xuyên qua áo ai... canh dài nghe bùi ngùi. Mưa lên phố nhỏ có một người vừa ra đi đêm nay.
Nó đang gặp ác mộng mà nó luôn gặp phải mỗi khi trời mua hay sấm chớp. Trong cơn ác mộng nó thấy một cô bé có bím tóc đuôi sam đang cố hết sức chạy trốn khỏi trại trẻ mồ côi. Cô bé đó vừa gọi " Ba Ba.... Ba mẹ đâu rồi. Ba mẹ không cần tiểu Hy nữa sao. " cứ vậy vừa đi vừa khóc. Đột nhiên trời bắt đầu sầm đen lại, giông tố kéo đến, cô bé có bím tóc đuôi sam đó không biết đi đâu về đâu cứ vừa đi dưới mưa khóc. Người cô bé đó lạnh run vì sợ bóng đêm và vì lạnh. Cô bé đó vì sợ, vì lạnh, vì đói, vì rét đã ngất ngay giữa đường. Bất chợt một Chiếc xe BMW dừng lại trong xe một cậu bé mặc áo sơ mi, quần tây trên cổ đính một cái nơ màu đen. Chính cậu bé đó đã xuống truyền hơi ấm và sức sống cho cô bé đôi sam đó bằng cái ôm."
Tiếng sấm làm nó thức giấc, nó chỉ biết hét. Lúc này hắn đang ngồi đọc sách. Nói là đọc sách nhưng trong đầu hắn đang xuy nghĩ về một cô bé mái tóc đuôi sam thấy tiếng hét của nó hắn vội lao ra khỏi phòng sách. Nó lúc này đang ngồi thu mình một góc với hai hàng nước mắt giàng dụa.
Hắn mỉm cười ranh mãnh rồ đến ôm nó vào lòng: - " Cô bé ngốc có anh ở đây rồi. "
Vì sợ sấm nó ôm chặt lấy hắn như sợ rằng chỉ cần nó bỏ tay ra thì hắn sẽ đi mất, vĩnh viễn biến mất. Cái cảm giác này sao mà ấm áp và quen thuộc đến thế phải chăng cậu bé xuất hiện trong giấc mơ của nó là HẮN.
Một hồi lâu sau khi cơn mưa tạnh, nó bắt đầu nhúc nhích, cố thoát ra khỏi cái ôm của hắn.
- " Từ ngày đó mỗi khi trời mưa em thường như thế này sao? " - Giọng hắn ấm áp như truyền lửa ấm áp cho nó.
- " Sao anh biết....? Có phải chính anh là.... " - Nó dường như rất ngạc nhiên và súc động.
Hắn dường như hiểu nó muốn nói gì liền gật đầu: - " Ừ.... Tôi chính là cậu bé đó, người đã ôm lấy em vào đêm hôm ấy. Em nhận ra tôi quá muộn em biết không?....." Ngập ngừng vài giây rồi hắn nói tiếp: " Và đây là hình phạt cho em vì đã không nhận ra tôi sớm hơn ".
Nói xong hắn liền đặt nụ hôn xuống môi nó. Nó chưa kịp phản ứng cứ ngây ngô ngồi im để cho hắn hôn. Lưỡi của hắn mơn trớn ở bên trong khoang miệng của nó rồi xoay vòng lưỡi mình quanh lưỡi của nó và ʍút̼ lưỡi của nó. Khi thực hiện kiểu hôn này hắn thực hiện chậm cùng sự đam mê và say đắm của mình. Thứ tiếng duy nhất lúc này có thể nghe được chính là hơi thở của cả hai người. Hắn ghé vào ta nó nói nhỏ: " Nụ hôn đầu của tôi thuộc về em "
Hôn thật nhẹ nhàng từ phía bên trong rồi mới tới bên ngoài. Hắn hôn và cắn nhẹ môi ngoài và hôn nó thật sâu. Trước khi kết thúc nụ hôn, hắn kết thúc nụ hôn đó bằng việc mơn trớn đôi môi nàng và vòng qua tai. Một tay luồn qua tóc của nàng. Lưu luyến mãi không rời. ( Rất tiếc nhưng ngoài cái hôn đó đêm hôm ấy không sảy ra chuyện gì.)..
***
Sáng sớm, anh ban mai đầu tiên rọi vào phòng.
Những hạt bụi trong không trung nhảy múa trong những tia nắng vàng.
Khi nó mở mắt ra người đầu tiên nó tìm kiếm đó là hắn. Nó tự hỏi chuyện hôm qua có phải là mơ không? Dường như hắn biết được suy nghĩ trong đầu nó, bước đến giường hôn lên mái tóc: - " Em dậy rồi hả! Đi vệ sinh cá nhân đi rồi xuống lầu ăn cơm. "
Nó dường như chưa quen với cách cư xử này, đành cười chừ, rồi cúp lúp chạy vào nhà vệ sinh. Trong nhà tắm nó nhìn vào gương tủm tỉm cười.
Trong lúc đợi nó đánh răng rử mặt hắn kéo rèm cửa sổ ra. Ngoài kia bầu trời xanh biếc, từng đám mây nhẹ nhàng trôi. Bên tai hắn là một khoảng yên tĩnh, máu trong cơ thể dường như lưu thông chậm lại, phảng phất tiếng xả nước từ trong nhà tắm phát ra.
Nó bước ra từ phòng tắm, ánh nắng sơm mai tràn vào cửa sổ, nó quay lưng lại của sổ, ánh nắng nhảy nhót lung linh trên người nó. Giờ trông nó giống như một thiên sứ xinh đẹp, mái tóc ngắn, chiếc váy trắng, ánh nắng vàng. Nó và hắn cùng ăn sáng và bắt đầu một ngày mới tràn đầy hạn phúc.
----------------------------------------------
" Nếu như mây là hơi thở của bầy trời
Gió là tiếng thở dài dối loạn của em
Hồi ức là sự tiếp diễn của tình yêu
.....
Anh là những ngọt ngào em từng có
Em là quá khứ tình yêu của anh
Đoạn ký ức tốt đẹp ấy
Chúng mình đều không thể quên được
Vì em cũng rất yêu anh, anh cũng rất yêu em
Nên mới có thể mỉm cười mà ra đi
Tuy rằng em không thể thấy anh được
Hạnh phúc là khi chúng mình đã từng ở bên nhau. "
Nó vừa lau nhà vừa ngêu ngao hát đoạn điệp khúc bi thương. Bài hát vỗn dĩ rất buồn, nhưng khi nó cất tiêng hát làm cho bài hát chứa đựng niềm vui.
- " Lãnh Phong... Tình yêu là gì? " - Nó tò mò
Trên chiếc ghế dài đẫm anh hoàng hôn hắn nặng ngắm bầu trời tuyệt đẹp.
- " Yêu là hạnh phúc! Vì yêu một người nên lúc nào cũng muốn cô ấy vui vẻ, bất kỳ điều gì cũng có thể làm vì cô ấy. Mong muốn cô ấy được hạnh phúc, mong muốn được nhìn thấy gương mặt tươi cười của cô ấy, khi cô ấy hạnh phúc thì đó cũng là lúc hạnh phúc nhất của người yêu cô gái... Tình yêu đối với tôi là làm cho em được hạnh phúc."
Gió hoàng hôn nhẹ lướt qua, hắn lặng lẽ ngắm nhìn bầu trời ráng chiều đỏ rực, những đám mây tít lên cao nhuộm đỏ óng ánh, tạo ra những vầng hào quang rực rỡ, đẹp như nụ cười của nó.
Lá cây rơi xào xạc.
Mặt trời lặn về hướng tây, ráng chiều cũng dần dần biến mất. Hôm đó hai bên trân trời dải màu còn sót lại đẹp tuyệt khiến người ta không dám thở vì sợ tiếng thở làm nay động cảnh sắc.
-------------------------------------------------------------------jung hyo seo------------------------------------------------------