Chương 19

Bầu trời vào cuối thu, vừa cao lại vừa xa, thỉnh thoảng có vài chiếc lá cây bị gió cuồn cuộn bốc lên, không mục đích mà xoay tròn.
Hôm nay cô được tan làm sớm, cô không vẫy taxi về như mọi khi mà bắt xe buýt. Cô ngẩn ngơ nhìn con phố phồn hoa xung quanh bỗng hiểu ra, đây chính là con đường Bắc Đại ngày xưa!


Con đường này đã quá đỗi quen thuộc với cô.
Không còn dấu vết con đường ồn ào ngày xưa? Những người bán hàng rong bán xôi, vừa rẻ vừa ngon đâu rồi?
Sau khi anh đi, cô tốt nghiệp thì từ lúc ấy cô đã không quay lại nơi này nữa.


Ngôi trường mang vẻ yên tĩnh khác xưa. Cô đi vào trường, ngôi trường chẳng hề thay đổi. Những cây cổ thụ, những khu nhà cũ kỹ. Những học sinh nam nữ lướt qua cô, cảm giác ngậm ngùi chua xót trong lòng cô chưa bao giờ hiện hữu rõ rệt như lúc này. Thì ra cô thực sự chia xa ngần ấy năm. Những kỉ niệm năm ấy giờ quay trở lại khiến tim cô dương như bị bóp nghẹt.


Trong lúc ấy cô nhìn thấy anh, vẫn khuân mặt ấy nhưng lạnh đi đi rất nhiều.
Cô tự hỏi anh về Trung Quốc từ bao giờ? Sao không tìm cô. Trong tim anh còn có cô hay không?.. Những câu hỏi ấy cứ liên tục xuất hiện trong đầu cô, cô đứng nhìn anh mặt ngây ra. Dòng suy nghĩ trong đầu cô tràn ngập câu hỏi về anh.


Cô đứng đó phóng tầm mắt về phía anh. Anh bị vây quanh bởi đám người họ chắc là những giáo viên mới của trường. Bao nhiêu năm thầy cô giáo dạy cô và anh đã nghỉ hưu gần hết. Cô đứng đó dõi theo anh chợt phát hiện bên anh dẫn theo một cô gái.


Cô khựng lại, tự nhủ rằng. Anh ấy đẹp trai như vậy, tài năng như vậy có biết bao cô gái đẹp vây quanh. làm sao còn nhớ đến cô - một con bé bình thường.


available on google playdownload on app store


Cô không có ý định tiến gần anh. Bởi cô nghĩ anh có còn nhớ đến cô không? Mà nếu còn nhớ thì sao? Chào nhau như người quen. Rồi anh lại giới thiệu với cô rằng cô gái đứng bên cạnh là bạn gái anh. Cô không đủ can đản để nghe những lời đó. Vị trí của anh trong tim cô trước kia cũng thế và đến nay cũng vậy chưa hề thay đổi.


Nhưng liệu anh có từng yêu cô hay không? Vào ngày sinh nhật anh năm đó cô đã hỏi anh và anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của cô thì anh đã đi du học.


Cô chưa từng nói yêu anh tha thiết nên mãi chẳng thể trách anh ra đi... Cô gặp anh những ngày đầy gió khi trái tim cô đã kịp hong khô. Chưa làm cùng anh được những điều hiển nhiên nhất, nên mãi mãi chỉ có thể hối hận. Đã có lúc muốn níu lấy tay anh nhưng lại ko biết phải bắt đầu từ đầu. Thanh xuân của cô thật tốt vì đã từng có anh. Hãy là anh như ngày cũ, cô chẳng thể chạm vào... Và có lẽ lần tiếp theo cô cũng sẽ không tiến thêm một bước để đứng cạnh anh.


Thật ra mà nói,những kí ức của con người dù xấu xa hay tốt đẹp cũng sẽ được lưu giữ vào sâu trong tiềm thức. Ta thật ra chẳng hề quên người nào cả,cũng chẳng bỏ sót kí ức nào trong cuộc đời.Chỉ là khi còn bên nhau,những người đó đối với ta là một quãng kí ức mờ nhạt,cho nên mãi sau này ta vô tình bỏ quên,nhưng chắc chắn chỉ cần một chút gì xưa cũ cũng có thể khiến ta nhớ lại mà thôi!


Nhân sinh kì diệu, nguyện ý thì chung đường nhưng chỉ cần 1 kẻ quay lưng thì 2 người đã trở thành 2 thế giới. Nếu có sau này, trong hồi ức nơi em, liệu tôi sẽ là tên ngu ngốc trót dại một thời, hay là nửa nhân duyên mà thanh xuân năm ấy, em vô tình bỏ lỡ...?


Cô đang mênh mông với dòng suy nghĩ về anh. Không biết cô bạn cùng lớp cũ cũng ở đây, và đứng nhìn cô chăm chú.
- " Cậu..! Có Phải Quách Tử Hy.? "
Cô quay sang nhìn cô gái ấy: - " San San, là tớ Tử Hy đây!"
- " Tớ cứ ngỡ là tớ nhìn nhầm cơ. Mà sao cậu lại ở đây " Cô bạn cũ hỏi.


- " Hôm nay sếp cho tan sớm, trên đường về ngang qua đây nhìn cảnh nhớ lại người xưa. Lên vào... "Cô nói nửa đùa nửa thật.
- " NGƯỜI XƯA>>? LÀ ANH LÃNH PHONG hả... "
Cô giật mình vì bị nói trúng tim đen. Nhưng vẫn cố tỏ ra như không có gì.
- " Cậu đang nhìn anh Phong à. Chẳng lẽ cậu vẫn còn thích anh ý. "


- " Tôi biết mình đã sai. Sai ngay từ đầu. Bởi khi anh ấy cách tôi chỉ vừa bằng cái với tay, tôi cũng chẳng thể chạm vào. Anh ấy là ánh dương rực rỡ. Vậy tôi dùng gì để có thể tự tin đến bên Anh. Ngay cả sánh bước trên một con đường tôi còn không thể, còn không dám.Anh ấy, là nuối tiếc tuổi 17. Nhưng nếu có thể trở về, tôi vẫn mong gặp Anh ý. Thích anh. Và rồi chia xa. "


- " Có gì sai cơ chứ. Chi la Uống nhầm 1 ánh mắt, cơn say theo cả đời "
Chiều hôm ấy bầu trời vẫn trong xanh nhưng dưới cái nhìn của cô thì nó trở nên u ám buồn tẻ như những năm thanh xuân cô đã phí phạm để chờ một người.


*Lưu bút của Tác Giả* *:** " *Quý độc giả thân mến! Hôm nay jung hyo seo xin mạn phép có vài điều:


*Thứ nhất:* Bắt đầu từ chương này tác giả xin phép được đổi ngôi thay từ " HẮN" = " ANH" ; " NÓ""= từ"EM". Có lẽ các bạn rất thắc mắc tại sao tôi lại đổi. Xin thưa rằng: "" Nam chính và nữ chính đã qua thời niên thiếu rồi và đang bước đến độ tuổi thanh xuân và từ " Nó & Hắn " không hợp cho ngữ cảnh truyện. Lên tôi đổi thôi. Mong sẽ nhận được nhiều sự (cmt) đóng góp hơn nữa để Tôi sợ gió thổi bay mất em hoàn thiện hơn.


Thứ 2 : Tết này tôi rảnh tôi sẽ ra chap liên tục nha*...! Hì hì hì*
**
**Thân Á *! TẠM BIỆT.*






Truyện liên quan