Chương 17: Bất ngờ! (5)
Mun: Để mấy mem chờ lâu rồi! ^^
Sau 2 tiếng đồng hồ dài năng nẳng…
Cuối cùng Lam cũng thoát khỏi cái thời kì áp lực đó rồi! Tiếng chuông trường cũng đã reo lên, cô nhanh chóng nộp bài rồi vội rời đi
Nhưng trước khi rời khỏi lớp cô cũng không quên nói lời “Cám ơn” đến Dương Dương còn khuyến mãi thêm nụ cười đầy sức hút. À, đương nhiên, điều đó để lại cho ‘anh người lai’ đây 1 ấn tượng rất sâu sắc về cô =))
Lam vội chạy qua lớp kế bên tìm Châu. Cô may mắn gặp được Châu đang lủi thủi bước ra. Thấy Châu có vẻ hơi buồn buồn, cô lo lắng :
-Này, làm bài được không đấy?
Châu bĩu môi đáp:
-Die rồi!
-Không sao!_Lam cười cười, vỗ vai an ủi
2 cô nàng cứ thế đi ra phía cổng trường vừa đi vừa nói luyên thuyên về bài thi lúc nãy.
-~-~-~-~-
Đang đi bỗng dưng Lam vịn áo Châu, rồi chạy sang núp phía sau người Châu. Châu không hay biết gì, hướng mắt về phía Lam nhìn lúc nãy.
Ôi đệt! Đập vào mắt Châu làm 1 chàng trai tóc nâu đen, dáng người cao, bên trong mặc 1 chiếc áo thun trắng cùng với 1 chiếc quần jean đang ôm sát làm tô lên đôi chân dài của anh, mặc bên ngoài là 1 chiếc áo khoác dài màu nâu cam cùng với đôi giày Adidas đen với 3 sọc trắng chính hãng 100%. Cộng thêm gương mặt đẹp trai ngời ngời hướng về phía trong trường làm bao nữ sinh đi ngang ai cũng phải e thẹn nhìn trộm
-Này, sao lại trốn anh ta!_Châu đã nhận ra anh ta không ai khác chính là Khánh. Nhưng tại sao Lam lại trốn anh ta trong khi Lam và anh ta đâu có chuyện gì đâu?! Hiển nhiên Châu đâu biết chuyện Lam phải giả trai rồi đến ở chung nhà với anh ta. Chắc chắn người anh ta đến đón là Jun rồi!
-À! À nhỉ?!_Lam cười trừ ngượng ngùng bước lên đi ngang với Châu nhưng mặt né né đi hướng khác để không lọt vào tầm mắt của Khánh. Anh ta mà lại chỗ cô thì kiểu gì cô cũng khó đường ‘hô biến’ rồi chạy về nhà
Nhưng cái hành động tránh né của cô lại thu hút sự chú ý của Khánh hơn! Anh từ xa tiến lại gần. Châu thấy thế liền khều khều Làm, Lam giật mình thấy anh đang tiến lại gần vội cầm tay Châu đi nhanh về phía trước, nhưng có lẽ không kịp mất rồi!
-Chào!_Anh nở nụ cười tươi rối chào hỏi Châu, mắt có hơi lườm về phía Lam đang núp núp né né
-Lớp 2 em có ai tên Nam không?_Châu có vẻ ngập ngừng nhìn Lam. Lớp cô là gì có ai tên Nam đâu chứ!
Thấy vẻ ngập ngừng như không biết, Khánh gợi ý thêm :
-Cái cậu có biệt danh là Jun ấy!_Nghe đến từ “Jun” Lam bỗng rợn cả người lên. Hôm qua cô nhanh trí trước khi nhờ Khánh chỉ bài cô đã nhanh chóng lấy bút xóa, xóa luôn cái tên trên tập cô.Nhưng chắc tại cô quên xóa tên lớp nên anh ta mới mò đến đây!
-À…à hình như../Có có! Cậu ta đã về trước rồi! Tụi tôi đang vội. Tạm biệt!_Châu đang ngập ngừng định phủ định vì vốn dĩ lớp cô đâu có ai tên như vậy đâu, thì Lam nhảy vào nói 1 lèo rồi cầm tay định kéo Châu đi nhưng bị Khánh ngăn lại
-À không! Tên cậu ta đâu phải Nam đâu nhỉ?!_Khánh nở nụ cười đầy xảo trá. Rõ ràng anh muốn gài Lam đây mà! Anh thậm chí còn chưa biết tên thật của Jun…à mà Jun đâu có thật đâu nhỉ?! :>>
Lam toát mồ hôi, mắt đảo liên tục để nghĩ ra kế mà chuồn. Cô đưa mắt lên nhìn trộm Khánh, cái ánh mắt Khánh nhìn cô rõ ràng anh ta đã biết rồi. Mà biết hay chưa? Đầu Lam đang muốn nổ tung…
Từ xa, Dương Dương đang đi tới. Khánh đột nhiên trở nên trầm lặng hơn, nhìn chằm chằm vào Dương Dương đang tiến lại. Dương Dương cứ thế đi một mạch lướt qua anh như không quên đưa mắt nhìn anh 1 cách thật lạnh lùng, 2 ánh mắt dường như giao nhau…cảm giác như vừa có 2 dòng điện mạnh đã chạm nhau và gây ra 1 ‘vụ nổ’ vậy! Cái luồng khí phát ra từ 2 người này thật đáng sợ
Lam để ý nhìn mà không khỏi thắc mắc. Với cái ánh mắt đó…Họ quen nhau sau? Nếu quen nhau sao không chào hỏi 1 tiếng? Hay là trong quá khứ giữa họ xảy ra gì chăng? (Mun: Đoán hay lắm cô bé à :>)
Tranh thủ lúc Khánh đang nhập tâm nghĩ ngợi gì đó, Lam định chuồn cho mau nhưng nào ngờ chưa kịp chuồn đã bị bắt lại :
-Tôi mượn Lam xíu!_Khánh lấy lại dáng vẻ trước đó nhưng vẫn còn man mác gì đó lạnh lùng từ anh. Anh nói xong cầm tay Lam kéo cô đi ra 1 chỗ khác bỏ Châu đứng bơ vơ
Ngay lúc bị kéo đi chưa được 2s Lam nhanh chóng quay đầu lại nói lớn với Châu :
-Về trước đi nhé!
Châu vẫy tay chào tạm biệt rồi tự nói thầm:
-Lam ơi số mày đào hoa quá rồi!_Cô nhìn theo bóng Lam và Khánh mà lắc đầu
-~-~-~-~-
Khánh kéo Lam đi theo con đường dẫn về nhà anh. Ngay khi ra xa khỏi Châu được 1 đoạn ngắn anh vội buông tay cô ra. Tuy là không đau mấy nhưng Lam vẫn càu nhàu vì bất ngờ bị kéo đi:
-Cái tên này…Anh muốn gì?!_Cô lườm anh
-Kéo ra đây cho dễ nói chuyện._Anh thản nhiên đáp
‘Nói chuyện’? Giữa cô và anh có gì để nói ngoài cái chuyện…A, cô ngại ngùng né mặt sang 1 bên
-Cô định lát về bằng cách nào?_Khánh bắt đầu chậm rãi bước đi, thấy thế Lam cũng bước theo. Thời tiết đang dần lạnh đi nên Khánh bỏ tay vào túi áo cho ấm hơn rồi anh lạnh lùng nói
Lam đảo mắt, nghe câu hỏi vừa rồi thì xác định 1000/100% là anh ta biết tẩu cả rồi! Σ( ° △ °|||) Nhưng cô cứ vờ như không hay biết chuyện gì, thản nhiên trả lời 1 cách bình thường :
-À…Thì…đang đi bộ về nè!_Trong điệu bộ cô có chút ngập ngừng, cô còn gắng gượng cười thêm 1 cái
-Nhà cô về đường này à?!_Môi Khánh bỗng nhếch nhẹ lên lộ rõ 1 đường cong đầy ma mị xong quay sang nói.
Lam giật bắn mình,cô nhận ra bản thân ‘sập bẫy’ rồi! Cô giương mắt nhìn con đường mình đang đi, rõ ràng đây là đường về nhà Khánh mà! ch.ết thật rồi!
Cô lấy tay che mặt, lắc đầu. Cô biết nói sao đây, hay cô cứ trả lời đại rồi mau mau chuồn?!
-À! Tôi nhầm đường ý mà…Thế tôi đi nha!_Cô bỗng dừng lại đưa tay lên gãi đầu ra vẻ nhầm lẫn, xong vội quay người định bỏ đi. Thế thì bỗng có cái gì đó vịn tay cô lại, làm cô theo phản xạ quay người lại…A, là Khánh đang cầm cánh tay cô! Anh ta đưa tay còng lại gãi mũi, mắt đảo vài vòng rồi nói:
-Sắp về đến nhà luôn rồi!… Về chung đi!_Mặt anh có vẻ ngượng ngùng. Cái cách mà anh giữ cô lại…câu nói nãy…làm tim Lam như bị lỡ 1 nhịp. Cô ngây ngốc đưa ha con mắt đầy ngạc nhiên lên nhìn anh. sao câu nói lúc nãy phát ra từ miệng anh nghe…thật…thật ‘ngọt ngào’ chăng? Cô có cảm giác nó có sức thuyết phục rất lớn với cô nên cô không hiểu sao cô đã gật đầu đồng ý