Chương 23: Anh là ai? cô là ai? (6)

Ây, phải chịu thôi! Vì phải đi gấp nên nếu cô kéo dài thời gian mà thay áo sẽ bị nhừ tử>∆
Làm sao? Làm sao? Cô luýnh quýnh không biết làm cách nào để cho mọi người đừng hiểu lầm…
-A có rồi!_Lam hớn hở reo lên không quá lớn để gây sự chú ý


Cô ngồi gài từng cúc áo khoác lại với nhau, nói ra thì áo khoác cô có kiểu dáng hơi hơi khác với Khánh, nếu cô gài như vậy chắc không nhìn ra đồ cặp đâu nhỉ?!


Haizz…Khánh định bắt cóc cô đi luôn hay sao mà đã ngang ba bốn trạm vẫn chưa đến nơi. Người ngày 1 ít đi do học sinh đã về bớt. Khánh ngồi 1 nơi, Lam ngồi 1 nơi, 2 đứa nó ngồi xa tít xa nhau
-~-~-~-~-
Chiếc xe buýt lại dừng lại 1 lần nữa, lần này Khánh và Lam thật sự xuống xe


-Mình đi đâu?_Khánh vừa xuống xe nhìn xung quanh rồi hỏi Lam
-Từ nãy đến giờ anh vẫn chưa nghĩ ra là đi đâu á?_Lam giật mình kèm theo phần tức giận hét.
Hỏi ngược lại cô á? Anh ta “bắt” cô đi hơn nữa tiếng trên xe buýt và đến một nơi xa lắc xa lơ và hỏi bây giờ đi đâu á?


-…Ừ?!_Khánh gãi đầu ngại ngùng nói
-Anh đùa tôi á?!_Lam tức giận nói.
Thấy vẻ mặt như “đúng rồi!” của Khánh thì Lam bất lực để tay che trán, vuốt mặt mình từ trên xuống
Cô nhìn ngó xung quanh thì thấy có 1 quán mì ở vỉa hè


-Đi lại đằng đó ăn!_Lam đưa tay chỉ về phía quán mì thơm phức, ngon lành
Khánh tuân theo cái bụng sôi ùng ục của mình. Cả 2 liền như cái máy mà tiến thẳng đến quán mì.
-Bà chủ ơi cho 2 tô mì!_Lam ngồi vào bàn đã hưng phấn gọi món


available on google playdownload on app store


-Có liền đây!_Bà chủ đang lau chùi mấy chiếc bàn xung quanh vội đi làm mì ngay
Khánh có vẻ hơi khó chịu, anh nhìn xung quanh quán mì , chỉ đơn giản là 1 chiếc tủ kiếng, một nồi nước súp đặt trên cái lò than ở kế bên…Đây có tính là 1 cái quán không?


Anh quay sang nhìn Lam, Lam thấy Khánh nhìn cô , cô cũng nhìn lại…2 cặp mắt nhìn nhau, nhìn đến một hồi đôi mắt Lam đỏ ửng lên và cô khép chặt đôi mi cho bớt đau, vài giọt nước mắt rơi ra , cô xoa xoa mắt nói :
-Thua rồi! Đau ch.ết mất!
-Ye!_Khánh ngay khi Lam nhận thua liền mừng rỡ reo lên, mắt anh cũng đỏ hoe vì rát.


Chẳng hiểu sao khi cả 2 nhìn nhau 1 hồi biến thành 1 cuộc đấu mắt không hẹn trước, và Khánh là người chiến thắng với đôi mắt đỏ ao của mình
Mì nhanh chóng được bưng ra. Tô mì nóng hổi thơm ngào ngạt, với làn khói trắng mỏng bay lên làm Lam nhanh chóng lấy đũa, muỗng mà ăn


-Khoan khoan!_Ngay khi vừa giơ đũa lên cô liền ngừng hành động lại, cô sực nhớ bị thiếu gì đó.
Lam lấy đũa gắp một mớ rau trên dĩa bên cạnh, cô vội để vào tô mì. Thấy Khánh cứ im lặng mà nhìn hành động của cô, cô cầm đũa chỉ vào dĩa rau hỏi anh :
-Ăn không?


Khánh nhìn vào dĩa rau, im lặng gật đầu. Lam gắp một mớ bỏ vào tô Khánh. Cô lấy chanh nặn vào tô của mình, cô biết Khánh thích ăn chua nên không cần hỏi cô liền nặn chanh vào tô Khánh. Khánh cứ ngoan ngoãn ngồi đấy xem cô làm
-Tỏi phi, ớt?
Gật đầu.


Lam cứ thế bỏ vào tô Khánh. Cái tình cảnh này y hệt 2 mẹ con đi ăn =.= Như kiểu : “Con muốn ăn gì nói mẹ bỏ thêm!”  ̄ˍ ̄ Chỉ thiếu mỗi cái hành động là “đúc ăn” thôi!
Không nói gì thêm, cả 2 bắt đầu ăn.


-Sì sụp…Rộp rộp…Nhăm nhăm…_Những thứ âm thanh ấy đang phát ra từ miệng của 1 cô gái gương mặt lấm lem vì dính đồ ăn – Âu Dương Ngọc Lam.
Thật tình Khánh đang ăn mà bị cái âm thanh cùng với cái hành động “ăn không nghỉ phép” làm cho phải dừng đũa lại.


-Này!_Khánh kêu lên 1 tiếng làm Lam đang ngậm 1 đống mì trong họng phải “nhai cấp tốc” để trả lời anh.
-Ặc…ặc…Sao?_Khi nuốt xong mì xuống, cô vội vỗ ngực vài cái vì mém bị nghẹn. Khi chắc không sao, cô quay sang trả lời


-Cô rốt cục là cái loại người gì vậy?_Sau khi nhìn cái bộ dạng như muốn ch.ết-đi-sống-lại-vì-ăn. Khánh trưng cái mặt lạnh của mình ra hỏi


Anh quả thật không hiểu, Lam dù gì cũng “từng” là tiểu thư danh giá, cô ăn 1 món ngoài vỉa hè không đảm bảo sạch sẽ như vậy thì không nói. Nhưng là con gái mà ăn kiểu như vậy, điều này còn không sao nếu cô không phải là “1 cô công chúa nhà giàu”…Cô phải nói là loại người giản-dị-quá-mức-cho-phép!


-Hả?_Lam ngơ ngác khi mép còn dính lại thức ăn. Nhìn cô lúc này như 1 con “háu ăn” thật sự! Cũng chịu thôi, món này thì từ nhỏ cô rất thích nha! Cô có quên nói rằng ba mẹ cô từng từ nghèo lên giàu và…lại về nghèo chưa? Haizz…quên đi…
Thấy Khánh không nói gì thêm, cô tiếp tục ăn.


Sau khi ăn xong…
-A no quá!_Lam ăn xong vươn người rồi xoa xoa cái bụng tròn trịa của mình
-No thật!_Khánh cũng nhẹ nhàng vỗ vỗ bụng mình. Anh cũng phải công nhận là rất ngon, thời tiết ngoài lạnh mà ăn được 1 tô mì nóng nóng hổi quả thật là ấm bụng.


-Ể? Không có khăn giấy à?_Lam ăn xong luýnh quýnh kiếm gì đó chùi miệng.
Khánh cũng định lấy khăn giấy nhưng không thấy đâu, anh đành đi qua bàn trống kế bên lấy 1 ít, ngay khi vừa lấy được khăn giấy thì ngay khi quay người lại …


-Khăn giấy này!_Một cánh tay đưa ra, trên bàn tay đó đang cầm 1 miếng khăn giấy đưa đến trước mặt Lam


-À cảm ơn!_Cô vui vẻ nhận lấy. Ngay khi vừa đặt miếng khăn giấy lên mặt thì cô chợt nhận ra đây không phải là giọng của Khánh, và thêm nữa…Khánh đang ở phía trước mặt cô từ xa đi lại…vậy người đứng bên cạnh cô…Đừng đùa chứ?!
Lam vội quay sang nhìn…Đ*t mịa!!! Sao lại là anh ta?


(Còn tiếp)






Truyện liên quan