Chương 1-2: Quá khứ không muốn nhắc lại
Vào một buổi chiều cuối tháng 11, tại một thị trấn nhỏ mang tên Thụy Miên. Thị trấn này rất ít người biết đến vì nó không có đặc điểm nào nổi bật cả. Thậm chí người ta còn chẳng biết đến sự tồn tại của nó. Vậy mà trong cái thị trấn này, vẻ bề ngoài thì có vẻ yên tĩnh, bí ẩn. Nhưng bên trong thật sự thì khá là lắm chuyện rắc rối giữa cách xưng hô, quan hệ, quy định,...
- Leng keng! Bốp!
Tiếng đồ đạc rơi leng keng từ trong trong một ngôi nhà nhỏ ở thị trấn đó phát ra. Ngày nào cũng vậy, căn nhà đó chả bao giờ yên ổn cả. Luôn có những tiếng cãi cọ xích mích.
- Đồ k h ố n! Cút ra khỏi nhà cho tao!
- Anh là cái khá gì mà ra lệnh cho tôi hả!
- Là gì cơ á! Cô dám có quyền hỏi tôi như thế cơ à?
- Đồ phản bội! Anh đi với con đàn bà khác rồi mang cái của nợ nó về đây! Hỏi thử xem tôi tài nào chịu được hả?
- Á à! Dám bắt bẻ t a o à! Cho mày ch.ết này!
"Bốp! Leng keng! Loảng xoảng"
- Cha mẹ! Dừng tay lại mau! Đứa trẻ tầm 5,6 tuổi gì đó cất tiếng lên, bên cạnh là một đứa trẻ khác đã khóc rất nhiều.
- Diệp Ẩn! Đi vào phòng mau đây là chuyện người lớn không cần con quan tâm! - Mẹ cô bé quát lên.
Cô bé có mái tóc màu hạt dẻ kia chính là Diệp Ẩn. Một cô bé lanh lợi nhất thị trấn, tuy còn nhỏ tuổi nhưng rất hiểu chuyện. Còn cô bé đang khóc thút thít kia chính là Thể Điệp - em cùng cha khác mẹ với
Diệp Ẩn. Tuy hai người cùng tuổi với nhau nhưng vì mẹ Ẩn sinh cô ra đời trước khi mẹ của Điệp sinh nó ra đời. Nên Ẩn là chị còn Điệp là em. Bằng tuổi nhau nhưng Diêp Ẩn to ra rất là có trách nhiệm, còn Điệp thì hơi nũng nịu, bướng bỉnh nhưng rất ngoan. Bố của hai đứa trẻ đó, kẻ bạc tình, kẻ lừa dối đã khiến cho mẹ Ẩn cũng như mẹ Điệp phải sống trong cảnh khổ cực áp đảo tinh thần. Mà bây giờ mẹ của Điệp đã qua đời, bố đã đưa nó về nhà, nói toàn bộ sự thật cho mẹ của Diệp Ẩn biết, quá sốc khi người chồng mà tin tưởng kia lại có thể làm cái chuyện bán lương tâm đó. Mẹ cô đã không chịu nổi vì thế mà hai người sinh cãi cọ ngày này qua ngày khác cũng vì thế mà kinh tế gia đình giảm sút, không còn hạnh phúc đầy đủ tình yêu thương như xưa.
- Diệp Ẩn! Sao bố và mẹ của chị cứ cãi nhau thế?
- Đi vào phòng đi em! Diệp Ẩn lẳng lặng kéo Thể Điệp vào phòng.
Cũng từ hôm đó, Diệp Ẩn không thèm quan tâm nữa, nó chỉ ngồi ở phòng ngắm nhìn trời mây, mộng tưởng gia đình nó lại hạnh phúc như xưa, mẹ nó có thể coi Điệp như con ruột của mình thì hay biết mấy. Thể Điệp tuy cùng cha khác mẹ, nhưng dù sao thì nó cũng có máu mủ với nó. Diệp Ẩn cũng muốn có một đứa em gái như Điệp vậy.
Nhưng cái hạnh phúc đó sẽ chẳng bao giờ tới nếu như hôm đó đùng một cái. Bố mẹ nó chia tay nhau mỗi người một ngả, họ gửi hai đứa trẻ tội nghiệp vào cô nhi viện. Sau đó đường mình thì họ đi. Điệp và Ẩn ở trong cô nhi viện 2 năm thì hai chị em trốn ra ngoài, một phần là vì Ẩn không thích sống ở đó, một phần là ở đó Điệp hay bị đám trẻ đó bắt nạt. Nên Diệp Ẩn đợi thời cơ rồi cùng Thể Điệp trốn khỏi cô nhi viện. Từ đó hai chị em cô bắt đầu một cuộc sống mới.