Chương 14: Tôi và tôi

Trong một căn hộ chung cư, nơi đang diễn ra một cuộc trò
chuyện khá căng thẳng giữa một cô gái với mái tóc đen óng mượt
được thả ngang vai và một người đàn ông với một người đàn bà ăn
mặc rất lịch sự.
Cô gái cầm tờ danh thiếp, giọng run run nói:
- Hai bác...sao...lại đến nhà bọn cháu ạ?


Người đàn bà ăn mặc lịch sự khẽ cười rồi nhìn cô gái với ánh mắt
trìu mến và cảm thông.
- Diệp Ẩn! Hai bác đến là để đón Thể Điệp em cháu!
Cô gái tên Diệp Ẩn nghe xong, dường như không tin vào tai mình nữa.
- Bác...đừng đùa! Em cháu nếu có lỡ đắc tội với hai bác thì mong


hai bác bỏ qua cho ạ!
- Không! Diệp Ẩn nghe bác nói! Chuyện là...
[Hồi tưởng]
16 năm trước. Tại bệnh viện X, trong một căn phòng dành riêng
cho trẻ sơ sinh sau khi chào đời.
Cạch!
Cánh cửa phòng được mở ra, người đàn ông và một bé trai
tầm 5, 6 tuổi bước vào. Đứa trẻ tinh nghịch ngó nghiêng xung quanh,


vui vẻ hỏi cha của mình:
- Cha ơi! Em con ở đâu ạ?
Người đàn ông nhìn con trìu mến, mỉm cười nói.
- Đây! Em con đây!
Đứa bé trai nhìn theo hướng tay cha mình chỉ bước tới gần đứa trẻ
mụ mẫm đang ngủ say, reo lên thích thú.
- Cha ơi! Em con xinh quá cha nhỉ ^^


- Ừm! Sắp hết giờ thăm rồi! Chúng ta phải ra ngoài thôi!
Người đàn ông quay người bước ra khỏi cửa. Đứa trẻ tầm 5, 6 tuổi
không hiểu sao. Đột nhiên cầm biển số ở chiếc giường của đứa
trẻ sơ sinh bên cạnh tráo với đứa trẻ em của mình rồi vui vẻ chạy theo


người đàn ông mà không biết mình vừa gây ra một tội lỗi vô cùng
to lớn.
[Hết hồi tưởng. Dạ thưa các bác phần này hổi tưởng rởm lắm ạ. Cho
em xin lỗi a! Bác nào thấy chỗ này từ ngữ nó không chuẩn làm ơn chỉnh
giúp em với ạ! Mơn nhìu ^^]
_______________________


available on google playdownload on app store


- Vậy....!- Diệp Ẩn ngập ngừng nói - Đứa trẻ đó có phải là...
Người đàn bà vội ngắt lời, đôi mắt thể hiện rõ sự đau đớn.
- Đúng vậy! Hai đứa trẻ bị tráo đổi biển số đó chính là Thể Điệp
và đứa con gái của chúng tôi! Thể Điệp chính là con ruột
của chúng tôi!


Diệp Ẩn hết sức ngạc nhiên. Nó dường như không muốn tin vào sự
thật này. Người đàn bà đã đưa cho nó xem kết quả xét nghiệm máu
hoàn toàn đúng như vậy.
- Bác...thế cô con gái hiện giờ của bác đâu ạ có thể cho cháu gặp
được không?.


- Nó...mất rồi...từ 12 năm trước! Do tai nạn giao thông!
Người đàn ông từ nãy đến giờ vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng.
- Vậy là cô con gái đã mất của hai bác với Thể Điệp đã bị hoán đổi!
Cô con gái đó chính là con ruột của mẹ Thể Điệp! Còn Tiểu Điệp


chính là con ruột của hai bác!
- Đúng vậy! - Người đàn bà buồn bã gật đầu.
Diệp Ẩn quay sang nhìn Tiểu Điệp. Tiểu Điệp khá sửng sốt
và bất ngờ trước câu nói của người đàn bà giàu có kia, nó ngồi bất
động, mắt nhìn xa xăm.


"Mình không phải con ruột của mẹ ư! Liệu mẹ có biết sự thật này không?"
Thể Điệp hoang mang suy nghĩ, những giọt nước mắt mặn chát lăn
dài trên khuôn mặt của nó.
Diệp Ẩn nhìn em gái mình mà lòng nó tựa như có hàng trăm vết
dao cứa vào. Nó cũng muốn an ủi em mình ngay bây giờ nhưng tốt


nhất vẫn nên để Tiểu Điệp yên tĩnh mà suy nghĩ, hơn nữa Tiểu Điệp
vẫn rất hận nó vì Dương Tiễn - người mà Thể Điệp yêu đã quan tâm
tới Diệp Ẩn rất nhiều.
- Thể Điệp - Người đàn bà ăn mặc lịch sự dường như không muốn


chờ đợi thêm bèn lên tiếng - Ba mẹ đã tìm con bao nhiêu năm trời
cuối cùng cũng tìm được con! Tiểu Điệp về với ba mẹ nhé!
Thể Điệp im lặng, nó vẫn ngồi ngây ra. Diệp Ẩn cúi gằm mặt xuống,
chỉ cần Thể Điệp gật đầu một cái là nó và Thể Điệp sẽ mãi mãi xa cách


không còn quan hệ gì nữa.
"Tiểu Điệp em sẽ làm gì vào lúc này". Diệp Ẩn nghĩ thầm.
- Cháu... - Thể Điệp lên tiếng - Cháu...đồng ý!
- Vậy sao? Thế thì tốt quá! Người đâu mau dọn đồ đạc của tiểu thư ra
xe nào! - Người đàn bà vui vẻ nói và âu yếm nhìn Thể Điệp.


Diệp Ẩn bàng hoàng trước câu trả lời của Thể Điệp.
"Rời đi sao! Chẳng lẽ em ấy không muốn ở lại đây nữa! Không
được mình không tin"
- Thể Điệp! - Diệp Ẩn nắm chặt tay Tiểu Điệp - Em...nghĩ kĩ rồi chứ!
Em định đi sao?
Thể Điệp lạnh lùng bỏ tay của Diệp Ẩn ra, nó quay người rồi bước theo


người đàn bà ra khỏi nhà nhẹ nhàng ngồi lên chiếc xe ô tô sang trọng và đắt tiền đi thẳng.
Căn nhà giờ đây trống vắng hẳn đi vì thiếu mất một người, một không
khí u ám dường như lan tỏa khắp mọi nơi.
- Thể Điệp! - Diệp Ẩn thều thào nói, nó ngã khuỵu xuống sàn nhà, ngất
lịm đi...


Khắp nơi nó nhìn thấy xung quanh mình giờ chỉ toàn là một màu đen
không có chút ánh sáng nào cả. Cho dù nó có cố gắng chạy thật nhanh
nhưng cũng không tìm được một chút ánh sáng. Xung quanh Diệp
Ẩn luôn vang lên những tiếng rên la và gào thét cùng với những mảnh


vỡ kí ức bay lơ lửng. Mỗi mảnh vỡ đều là một quá khứ đau khổ
xen lẫn buồn tủi và giận hờn. Lúc nhỏ Diệp Ẩn đã phải cố gắng tỏ ra tháo vát
kiếm tiền, kiếm bát gạo nuôi Thể Điệp. Hai chị em bị cha mẹ bỏ rơi vào
cô nhi viện rồi mỗi người ai nấy đi con đường mà mỗi người chọn


không màng tới Diệp Ẩn và Tiểu Điệp bỏ mặc hai đứa trẻ tội nghiệp
chỉ biết dựa vào nhau mà sống. Lớn lên, Diệp Ẩn đi tới đâu ở đâu thì
cũng bị người khác ghét, chửi rủa thậm tệ chỉ vì một lí do: luôn
bịt một bên mắt. Họ cho rằng Diệp Ẩn là một đứa dị tật chỉ coi nó


bằng một đứa hầu, Diệp Ẩn đã cố gắng rất nhiều để sống đối với nó
Thể Điệp chính là động lực mà nó có thể sống tới ngày hôm nay.
Vậy mà giờ đây...Thể Điệp đã thay đổi hẳn trở thành một con người
khác hoàn toàn quyết định theo bố mẹ, cắt đứt quan hệ với Diệp Ẩn.


Keng! Những mảnh vỡ kí ức đó đột nhiên vỡ tan ra thành hàng trăm
những mảnh vụn nhỏ. Bỗng dưng xung quanh Diệp Ẩn được bao bọc
bởi một thứ ánh sáng kì lạ, một chàng trai từ đâu bước đến ôm lấy
Diệp Ẩn vào lòng. Mùi hương chanh thoang thoảng của người con trai


đó khiến cho Diệp Ẩn đột nhiên quên hết đi những quá khứ đau buồn.
Diệp Ẩn nhắm mắt lại, nó muốn khoảnh khắc này dừng lại mãi mãi...






Truyện liên quan