Chương 5: Chó dữ
Đường Vũ vừa dứt lời, tất cả mọi người xung quanh đều nhìn về phía Đường Minh Hề.
Có chế nhạo, có chế giễu, có trào phúng, nhưng tất cả những biểu hiện này đều không quá rõ ràng.
Có thể thấy được rằng, tính cách của Đường Minh Hề không được lòng người nhà họ Đường cho lắm, nhưng mọi người vẫn e ngại thân phận “Đường nhị thiếu gia” của cậu nên kể cả có ghét cậu đến mức nào đi chăng nữa thì vẫn phải tươi cười niềm nở đối xử với cậu thôi.
Trong số đó, chỉ có duy nhất Đường Vũ là dám đối đầu trực diện với cậu. Cha ruột của gã hiện giờ đang cùng anh cả của cậu – Đường Văn tranh đoạt quyền thừa kế nhà họ Đường, một cuộc chiến cực kì căng thẳng.
Một hòn đá làm dậy sóng cả mặt hồ, những họ hàng thân thích ngồi trên bàn tiệc đó đều tỏ ra bất mãn với Diệp Hành.
“Nhị thiếu, Tiểu Vũ nói cũng không phải là hoàn toàn vô lý, Diệp Hành đâu có họ với chúng ta đâu, ngồi ăn cùng bàn cơm quả thật là không hợp lễ nghi cho lắm.”
“Nhị thiếu trước giờ vẫn luôn không thích Diệp Hành mà, không phải sao? Giờ lại đổi tính rồi à?”
“Kể cả có không thích đi chăng nữa thì còn có thể làm gì bây giờ? Lão thái gia tự mình chỉ hôn, cho dù người kia có là nam thì vẫn phải cắn răng mà gả cho hắn thôi.”
Lời này vừa dứt, trên bàn ăn khẽ vang lên một tiếng cười không có ý tốt.
Trong nguyên tác có viết, quả thực Đường Minh Hề là một tên cực kì sĩ diện, gả cho một nam nhân, chính là chuyện khiến cậu cảm thấy nhục nhã nhất trong cuộc đời của mình.
Nếu là Đường Minh Hề của trước kia, chắc chắn nghe thấy mấy câu này cậu đã lập tức chế nhạo lại, thậm chí còn không thèm quan tâm mà bắt nạt Diệp Hành trước mặt tất cả mọi người rồi.
Mắng hắn một trận là còn nhẹ, với cái tính tiểu thư của cậu, có khi còn muốn đá cho người ta một cái.
Diệp Hành đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị Đường Minh Hề bắt nạt, nói đúng ra thì, từ khi hắn đi vào căn phòng yến hội ghê tởm này thì đã đoán được kết cục của mình rồi.
Nhưng, nghe một màn trào phúng như vậy mà Diệp Hành không thấy bất kì sự tức giận nào trên khuôn mặt của Đường Minh Hề.
Hắn liếc mắt nhìn cậu, vẻ mặt của Đường Minh Hề không rõ ràng lắm, cậu cười như không cười, nhìn không ra có đang tức giận hay là không.
Diệp Hành vẻ mặt lạnh tanh, khẽ cười lạnh trong lòng, nghĩ thầm: Tên phế vật này còn biết nhịn cơ đấy.
Đường Vũ hơi nhếch miệng, đắc ý mà cười cười sau đó ngẩng đầu về phía Diệp Hành: “Nghe thấy gì chưa? Còn không mau cút đi!”
Nói xong, gã nhìn Đường Minh Hề, trông đắc ý như thể mình là người chiến thắng vậy: “Đường nhị à, chồng em không biết cái gì gọi là lễ nghi cả, để anh Đường đây giúp em dạy dỗ một chút, em sẽ không tức giận chứ?”
Đường Vũ nào có muốn dạy dỗ Diệp Hành? Rõ ràng là gã muốn thông qua việc dạy dỗ Diệp Hành này để gián tiếp nhục nhã chính cậu.
Mặc kệ thế nào, hôm nay Đường Minh Hề tới đây, Diệp Hành cũng mang danh nghĩa là chồng của cậu, đều là người một nhà cả.
Diệp Hành bị sỉ nhục trước mặt tất cả mọi người, Đường nhị thiếu gia là cậu đây cũng mất cả thể diện.
Đường Minh Hề sao mà không đoán được Đường Vũ đang muốn ra tay phủ đầu?
Tên ngu này, đúng là vội tìm đường ch.ết thật =)
Đường Minh Hề khẽ thổn thức trong lòng, ngoài mặt vẫn phải giữ vững hình tượng, ra vẻ vô tội nói: “Anh Đường nói không sai chút nào, việc này là do em suy xét không chu toàn.”
Ngón tay của Diệp Hành hơi cuộn lại, lông mi rũ xuống.
Đường Vũ ra vẻ “biết ngay mà”, cực kì hào phóng nói: “Thôi kệ đi.”
Bỗng nhiên gã cứng đờ người, nhìn bộ tây trang đắt đỏ trên người Diệp Hành, hiển nhiên là gã còn chưa hết giận, vì thế gã khắc nghiệt nói: “Anh đây đành cho Đường nhị thiếu gia chút mặt mũi vậy, nhưng chồng của em thì anh không bỏ qua được. Như vậy đi, em bảo Diệp Hành xin lỗi anh mấy câu. À, vừa lúc trên đường tới đây giày của anh bị ướt hết rồi, anh là trường bối, Diệp Hành bưng nước tới rồi hầu hạ anh rửa chân, như vậy được không?”
Gã vừa dứt lời, ánh mắt của Diệp Hành cũng dừng lại trên khuôn mặt của Đường Minh Hề.
Đường Minh Hề không nói gì, Diệp Hành và cậu bắt đầu giằng co trong im lặng.
Không khí chung quanh như bị đọng lại, ánh mắt ác độc của Đường Vũ dừng lại trên người của Đường Minh Hề và Diệp Hành, nói tiếp: “Làm sao vậy? Đường nhị, em không nỡ à?”
“Sao lại thế được?” Đường Minh Hề mở miệng, giơ tay gọi một nhân viên phục vụ tới, ra vẻ không chút để ý nói, nói: “Bưng cho Diệp tiên sinh một chậu nước tới đây.”
Dưới ánh đèn huỳnh quang, làn da của cậu sáng bóc tựa như sứ, tản ra một hương vị cực kì ôn nhủ.
Nhưng khi nhìn đến khuôn mặt của cậu, chỉ có thể thốt ra một câu “tuyệt sắc”, hoàn toàn không nhìn ra được cậu là một thằng tồi khốn khiếp.
Trong khách sạn tư nhân này, tất cả mọi thứ đều được chuẩn bị đầy đủ, nhân viên phục vụ rất nhanh đã bê tới một chậu nước.
Đường Vũ trở nên cực kì hưng phấn, ngồi ngay ngắn, tinh thần trông có vẻ vô cùng tốt.
Nghĩ đến cảnh tượng chồng của Đường nhị công tử phải hạ mình để rửa chân, gã cảm thấy cực kì khoái chí. Quả là lòng hư vinh thấp hèn của một gã đàn ông!
Thấy Diệp Hành đứng yên bất động, Đường Vũ nhíu mày: “Sao thế hả Diệp Hành? Còn không bê chậu nước qua đây?”
Diệp Hành không hề nhúc nhích, nhưng vẻ mặt lạnh lùng đã làm rõ cảm xúc của hắn lúc này.
Nhưng hắn đã phải chịu nhục nhã rất nhiều lần rồi, hắn có thể chịu đựng, nhẫn nhịn đến giờ là quá đủ.
Đúng lúc này, Đường Minh Hề bỗng nhiên mở miệng: “Chờ đã.”
Diệp Hành nhìn cậu, Đường Minh Hề thở dài, bê chậu nước rửa chân kia lên, chân thành nói: “Anh Đường à, em nghĩ đi nghĩ lại nãy giờ, vẫn cảm thấy Diệp Hành không xứng để nói với anh một câu xin lỗi. Để em tự mình xin lỗi anh thì hợp lí hơn, cũng coi như là để thể hiện thành ý của em vậy.”
Diệp Hành khẽ sửng sốt, cực kì kinh ngạc mà nhìn về phía Đường Minh Hề.
Lời của cậu vừa dứt, tất cả mọi người ồ lên: Nhị thiếu gia rửa chân cho Đường Vũ?!
Khoan nói đến Đường Vũ, tất cả người nhà họ Đường trong căn phòng đều hít một hơi thật sâu.
Đường Vũ cũng sửng sốt, cảm giác không làm đến cùng thì không được.
Nhưng Đường Minh Hề là nhị thiếu gia chân chính của nhà họ Đường, từ nhỏ đã ngậm thìa vàng mà lớn lên, lại còn được anh trai cậu là Đường Vân chiều chuộng lên tận trời, hoành hành ngang ngược, làm xằng làm bậy.
Người khiến Đường Minh Hề chấp nhận rửa chân cho còn chưa cả sinh ra kia kìa!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lời nói ra ngoài như bát nước đổ đi.
Đường Vũ không thể thu lại lời nói của mình được, với cả, nếu Đường Minh Hề tự chủ động ngỏ ý muốn rửa chân cho mình thì mình cứ hưởng thụ thôi!
Hơn nữa, Đường Minh Hề xinh đẹp như vậy cơ mà, da trắng như tuyết, có thể thấy cả mạch máu màu xanh lá thật nhỏ, mười ngón tay thon dài, màu sắc tựa ngọc, đầu ngón tay mượt mà, trắng đến mức chói mắt, đẹp hơn tất cả những tuyệt tác trên đời.
Một đôi tay như vậy mà rửa chân cho mình…… Đường Vũ mới nghĩ đến đó thôi đã thấy cực kì sung sướng rồi.
Trong lúc gã vẫn đang suy nghĩ bậy bạ thì biến cố đã xảy ra.
Đường Minh Hề bưng nước rửa chân lên, bất thình lình hất cả chậu nước từ trên đỉnh đầu Đường Vũ xuống.
“Ào ——”
Nước bắt đầu chảy ào ạt từ trên đầu gã xuống.
Tiếng nước rất lớn, tất cả mọi người trong căn phòng đều cứng đờ người.
Mà Đường Vũ – người vẫn đang loay hoay cởi giày với vẻ mặt cực kì chờ đợi, chỉ có thể nghẹn họng mà nhìn.
Đường Minh Hề đổ xong chậu nước thì cầm lấy cái chậu gỗ vứt thẳng xuống mặt đất.
“Cộc…… cộc…… cạch”, chậu nước kia lăn ba vòng, cuối cùng dừng lại trước mặt của Đường Vũ.
Diệp Hành nhìn chằm chằm Đường Minh Hề, ánh mắt còn mang theo vài phần kinh ngạc và tò mò, khó hiểu.
Đường Minh Hề khẽ mỉm cười, trông giống như một con hồ ly nhỏ vừa làm xong chuyện xấu, vẻ mặt cực kì ngây thơ, vô tội: “Anh Đường à, em cảm thấy rửa mỗi chân cho anh thì không đủ để biểu đạt sự chân thành của em nên em nghĩ tắm luôn cho anh thì hợp lý hơn, anh thấy thế nào?”
Dáng vẻ của Đường Vũ bây giờ cực kì chật vật, khó coi, kiểu tóc mà gã bỏ ra hơn một ngàn tệ bị nước rửa chân đổ thẳng xuống, tóc dính hết cả vào mặt, từng giọt nước li ti còn chảy dài trên khuôn mặt của gã, bộ tây trang trên người cũng ướt đẫm, trông gã như thể vừa được vớt lên từ dưới nước vậy.
Chân của gã còn đang để trần, trông khó coi cực kì. Đường Vũ lập tức nổi giận, gã trừng to mắt hét lớn: “Đường Minh Hề! Mày muốn ch.ết không?”
“Anh đừng giận mà, anh Đường,” Đường Minh Hề vỗ vỗ tay, ngồi xuống ghế, hai chân vắt chéo, chậm rãi mở miệng nói: “Có ai đã từng dạy anh một câu thế này chưa? Đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ?”
Diệp Hành đứng ở bên cạnh Đường Minh Hề, vẻ mặt âm u, khí chất tuổi trẻ tỏa ra mạnh mẽ.
Nhìn qua, trông hắn như một tên cao kều không biết nghe lời đứng bên cạnh Nhị thiếu gia vậy, một con sói hung ác.
“Mày!” Đường Vũ đập bàn đứng dậy, đang muốn trả thù cậu thì đúng lúc này cửa phòng lại mở ra lần nữa.
“Ầm ĩ đến mức bên ngoài cũng nghe thấy, có chuyện gì?” Đường Vân – chủ nhân đương nhiệm của nhà họ Đường, từ từ bước vào trong.
Lập tức, tất cả mọi người trong căn phòng đều đứng dậy, tỏ vẻ cung kính, ngay cả Đường Vũ cũng phải nuốt mấy câu chửi của mình vào bụng, chỉ có mỗi Đường Minh Hề là vẫn ra vẻ “kiêu căng” mà ngồi yên như cũ, không nhúc nhích.
Không phải Đường Minh Hề không muốn đứng dậy, mà là không thể động.
Trong nguyên tác có nói, tính cách của Đường nhị thiếu gia cực kì kiêu căng, ương ngạnh, là người duy nhất dám ra vẻ làm bộ làm tịch trước mặt Đường Vân.
Đường Minh Hề mà muốn đứng lên chào đón anh trai cậu thì đó mới là thực sự có vấn đề!
Cũng may kiếp trước Đường Minh Hề là con một, được cha mẹ nuông chiều từ bé, nên giờ ra vẻ làm bộ làm tịch cũng không có gì khó khăn cả.
Không sợ, coi như sống là chính mình thôi =)
Sắc mặt Đường Vũ cực kì khó coi, gã cắn răng nói với Đường Vân: “Đại thiếu.”
Đường Vân nâng mí mắt, thấy Đường Vũ cả người ướt đẫm, chân trần đứng trên mặt đất, trông cực kì chật vật.
Mà em trai của hắn – Đường Minh Hề lại đang nhàn hạ, thoải mái ngồi trên ghế. Thấy vậy, Đường Vân nheo mắt lại.
“Sao lại thế này?”
“Em với anh Đường vui đùa tí thôi mà,” Đường Minh Hề chớp chớp mắt: “Anh à, anh sẽ không trách mắng em đó chứ?”
“Tao như này mà mày bảo vui đùa hả?” Đường Vũ nháy mắt nhảy cồ cồ lên, hai hàm răng cắn chặt vào nhau, hung tợn nói: “Đại thiếu, hôm nay là buổi họp thường niên nhà ta, nhiều người như vậy nhìn vào tôi. Cho dù ngài có muốn thiên vị cho Đường nhị thì cũng phải cho tôi một cái công đạo chứ? Coi như nể mặt cha tôi.”
Đường Vân hơi hơi nhăn mày lại: “Rốt cuộc là mọi chuyện như thế nào?”
Đường Minh Hề nói: “Anh Đường bảo là nếu Diệp Hành ngồi ăn chung mâm với anh ấy thì anh ấy cảm thấy rất mất mặt, còn bắt cậu ấy bưng nước đến rửa chân cho anh ấy nữa. Em cảm thấy làm như vậy chưa đủ thành ý nên mới quyết định tắm cho anh Đường luôn, ai mà ngờ rằng anh Đường lại không muốn vui đùa với em nữa, tự dựng giận dỗi người ta.”
Cậu dừng lời, ra vẻ vỗ vỗ ngực, cực kì sợ hãi: “Sợ thật đấy anh ạ.”
Đường Vũ: ……
Đường Vân nói với Đường Vũ: “Cậu bắt Diệp Hành phải bưng nước tới rửa chân cho cậu?”
Khóe miệng Đường Vũ khẽ rũ xuống, mặc dù thằng con rể này quả thực không có địa vị, cũng không được ai coi trọng cả.
Nhưng dù sao hắn cũng là em rể của Đường Vân, vừa nãy hắn tự biết thân biết phận, ra vẻ cam chịu là một chuyện, nhưng để Đường Vân biết chuyện thì lại là một chuyện khác.
“Tôi…… cũng là muốn vui đùa một chút với em rể thôi.” Đường Vũ hậm hực, không thể không kìm nén lại sự giận dữ của mình.
Đường Vân nói: “Nếu là vui đùa thì cũng đừng đùa đến mức như vậy chứ. Mau chạy đi thay quần áo đi không thì lại cảm lạnh bây giờ.”
Đường Vũ nghiến răng nghiến lợi, chuyển tầm mắt về hướng khác, đúng lúc dừng lại trên bộ tây trang giá trị xa xỉ cả Diệp Hành, bắt đầu ngẫm nghĩ.
“Đại thiếu, vui đùa thì vui đùa, nhưng hiện giờ tôi cũng bị Đường nhị làm cho ướt hết cả người rồi, ngài cũng nên bồi thường cho tôi bộ quần áo, đúng không?”
Đường Vân: “Trong khách sạn có chuẩn bị sẵn quần áo, để tôi cho người mang tới cho cậu.”
“Đợi đã, Đại thiếu, quần áo có sẵn trong khách sạn này có thể đáng giá bao nhiêu tiền?” Đường Vũ cười ha hả: “Một bộ tây trang này của tôi là hàng đặt may riêng, ít nhất ngài cũng phải bồi thường cho tôi một bộ khác giá trị ngang như vậy chứ? Tôi thấy bộ tây trang trên người Diệp Hành cũng không tồi đâu, hay là bảo nó cởi ra đưa cho tôi mặc đi!”
Đường Minh Hề nghe vậy thì lập tức sửng sốt, vẻ mặt khó hiểu hỏi: “Anh thật sự muốn mặc à?”
Đường Vũ thấy vậy, nghĩ rằng mình đã chọc đến điểm nào đó của Đường Minh Hề, lập tức đắc ý: “Chứ gì nữa! Sao nào hả Đường nhị? Dám làm nhưng không dám nhận, trước mặt anh trai mày, mày còn muốn chơi xấu à?”
Vẻ mặt Đường Minh Hề lập tức trở nên kì lạ, thậm chí, còn quay sang cùng với Diệp Hàng liếc nhau một cái.
Sau đó, cậu nhìn thấy ánh mắt cực kì chán ghét của nam chính.
Đường Minh Hề: Ha ha ha =)
Nhưng cũng kì lạ thật, Diệp Hành vậy mà không từ chối cái yêu cầu vô lý này. Khuôn mặt chàng thiếu niên không có chút cảm xúc nào, lạnh nhạt mà cởi áo khoác trên người xuống, thậm chí còn lạnh lùng mà hỏi thêm một câu: “Có cần quần không?”
Đường Vũ: ……
Mày có thể cởi quần ra trước mặt mọi người mà không cảm thấy xấu hổ, nhưng tao thì không!
Gã đột nhiên giơ tay túm lấy bộ tây trang của Diệp Hành, sờ sờ chất liệu vải, lập tức mừng rỡ như điên, không chờ nổi nữa mà thử ngay lên người mình.
Gã vừa thử lên người, cả căn phòng bắt đầu vang lên những tiếng cười khẽ.
Động tác của Đường Vũ ngừng lại, ngẩng đầu nhìn khóe miệng của Đường Minh Hề đang nhếch lên, ý cười như ẩn như hiện, đôi mắt hơi cong lên, thậm chí còn có chút phong tình, nhàn nhạt mà nhìn chằm chằm gã.
Ngay cả vẻ mặt của Diệp Hành cũng đã thoải mái hơn chút, đáy mắt còn có chút châm chọc và trào phúng.
Trong lòng Đường Vũ thoáng hoảng hốt, lập tức cảm thấy kì lạ, cúi đầu nhìn một cái, khuôn mặt thoáng chốc trở nên trắng bệch.
Diệp Hành cao 1m87, dáng người mạnh mẽ mà lại cân xứng, còn Đường Vũ cùng lắm cũng chỉ hơn 1m chút xíu, bởi vì nhiều năm nay gã vẫn luôn cắm đầu vào những thứ không tốt, thân thể không còn chút cơ chút thịt nào, gầy trơ cả xương.
Quần áo của người kia mặc trên người gã bị thừa ra một mảng lớn, nhìn qua trông giống hệt như một con khỉ ốm trộm quần áo của người mà mặc vậy.
Đường Minh Hề cố nhịn cười, thở dài nói: “Anh Đường, tự dưng em nhớ tới một câu nói.”
Vẻ mặt của cậu cực kì vô tội, còn hơi có chút nghịch ngợm, từ từ mở miệng: “Đó là, khoác lên bộ long bào cũng không thể thành thái tử.”