Chương 16: Bầu không khí xấu hổ cùng cực

Đường Minh Hề ăn xong đống tôm hùm đất mà Diệp Hành lột vỏ cho, quay mặt đi cái không thèm nhận người luôn, cũng kéo Vương Mẫn từ trong list block ra, điên cuồng gõ chữ mắng mỏ Diệp Hành.


Nói ‘Diệp Hành không biết tốt xấu, lòng tốt của mình lại bị coi như lòng lang dạ thú, chẳng lẽ tôi không thể mời hắn ăn một bữa cơm hay sao’
‘Tối hôm qua hắn ta còn giết tôi ngay trong chính giấc mơ của tôi kia kìa, tôi còn chưa tức giận gì hắn cả đâu đấy.’


‘Vậy mà hắn ta dám ác ý bôi nhọ nhân phẩm của tôi =)’
Kết quả là, cậu vừa gửi tin nhắn xong lập tức nhận được đáp trả của Vương Mẫn:
‘Thế hắn ta có lột vỏ cho cậu không?’
‘Lột.’
‘Cậu có ăn không?’
‘Ăn.”


Vương Mẫn điên cuồng gõ chữ, thông báo cứ ting ting ting nhảy liên tục trong giao diện màn hình của wechat:
‘Anh có thể đối xử tốt hơn một chút với một cô gái vừa mới thất tình là tôi đây không? [icon mỉm cười]’


‘Đây là kiểu sỉ nhục nhân cách con người mới lạ nào vậy? Một điều mà có thể anh chưa biết: Người không thể ăn được cơm chó [icon mỉm cười]’
‘Rồi rồi rồi, biết là hai vợ chồng nhà anh ân ái tình thân rồi. Còn có chuyện gì không? [icon mỉm cười]’
Đường Minh Hề: ‘?’


Giây tiếp theo, Vương Mẫn lại gửi một tin nhắn nữa.
Nhưng giao diện màn hình của wechat lại xuất hiện dấu chấm than nền đỏ quen thuộc.
Tin nhắn gửi đi, đối phương từ chối nhận.
Không bình thường chút nào!


available on google playdownload on app store


Đường Minh Hề lại block Vương Mẫn lần nữa, đặt điện thoại xuống, trong đầu cậu ngập tràn 5 chữ cái to đùng kia.
Rõ ràng từ nãy giờ cậu đang nhục mạ chó nam chính cơ mà, sao Vương Mẫn lại có thể nhìn ra cậu đang cố tình show ân ái?
Nổi hết cả da gà da vịt lên rồi đây này =)


Nhớ tới mắt chọn đàn ông của Vương Mẫn, rồi lại nghĩ tới tên cặn bã Đường Vũ kia.
Đường Minh Hề chắc chắn, khẳng định là mắt của Vương Mẫn có vấn đề, chỉ cần là người mà mắt có thể nhìn được thì sẽ không bao giờ cảm thấy làm như vậy là show ân ái.


Cậu ăn no nê xong xuôi hết thảy, quay sang nhìn Diệp Hành vẫn đang đứng gần đó bận rộn chuyện Thanh La Loan.
Chuyện điện đóm của khu biệt thự Minh Hề vẫn chưa giải quyết xong nên máy rửa chén không hoạt động được, Đường Minh Hề cũng không gọi người hầu ra dọn dẹp quét tước.


Vì thế đống chén đĩa bẩn chỉ có thể để hết vào trong bồn rửa bát, chờ cho Diệp Hành xong việc thì vào rửa bằng tay sau.
Từ góc nhìn của Đường Minh Hề, Diệp Hành là một nam chính, vẻ ngoài đương nhiên cứ phải gọi là hết nước chấm.


Dáng người cao gầy, mặc quần áo thì trông người mảnh khảnh, nhưng cởi ra mới biết toàn thịt với cơ.


Lông mi thẳng, dài, cong, mũi thì cao, làn da màu trắng sứ, cái khí chất được pha lẫn giữa khí chất của một thiếu niên và của một người đàn ông trưởng thành. Vừa nhìn đã biết sau này khi hắn hoàn toàn nẩy nở thì biết bao chị em phụ nữ thậm chí là cánh đàn ông chắc chắn sẽ mlem mlem hắn suốt ngày.


Đường Minh Hề nhìn bàn tay hắn dính đầy bọt trắng, không hiểu sao lại nhớ đến bộ dáng lột vỏ tôm vừa nãy của hắn.
Trong lòng giờ mới cảm thấy áy náy, ừm thì, tuy rằng chính hắn yêu cầu được lột tôm……


Nhưng mà mình cũng đã ăn tôm người ta lột rồi, giờ lại bắt người ta đi rửa bát, hình như không tốt lắm.
Đương lúc Đương Minh Hề còn đang rối rắm thì Diệp Hành lại phải đi nhận điện thoại từ bên công ty gọi tới.


Việc làm này đã khiến Đường Minh Hề phút chốc đưa ra quyết định luôn, cảm giác tội lỗi trong lòng đã chiến thắng cả lý trí, cậu quyết định hạ mình, tự tay rửa hết đống bát đĩa kia.
Haiz, cũng không sao cả.
Rửa bát thôi ý mà.
Cũng không phải chuyện gì khó khăn quá!


“Nói cho hắn ta, lãi suất hàng năm ít nhất cũng phải đảm bảo ở mức 23%, còn nếu không làm được thì để Trầm Công Dân đến phòng nhân sự làm thủ tục đi, công ty không nuôi phế vật.”
Nghe được câu trả lời của Diệp Hành, bên kia điện thoại cũng nhẹ nhàng đáp: “Hiểu rồi ạ.”


Y đang định nói tiếp gì đó thì từ bên phía điện thoại của Diệp Hành vang lên một tràng tiếng bát đĩa rơi xuống đất, vỡ vụn hết cả.
Trong điện thoại, tiếng hít thở của Diệp Hành rõ ràng ngưng trọng lại một lúc.


Hà Văn Phương tò mò hỏi: “Tổng giám Diệp, chỗ anh không có chuyện gì chứ ạ?”
“Không có việc gì?”
“Tôi nghe thấy chỗ ngài hình như là ——”
“Những chuyện không nên để ý thì đừng để ý làm gì.”


Diệp Hành dứt khoát cúp điện thoại, sau đó đứng im tại chỗ một lát.
Hít sâu một hơi, mạnh mẽ xoay người đi đến phòng khách.
Trong phòng bếp, mặt đất một mảnh hỗn độn, bốn năm cái bát đĩa rơi vỡ nát trên mặt đất.


Mà người gây ra mọi chuyện thì đã lẻn ra phòng khách từ bao giờ rồi, đang làm bộ không biết gì, nhìn chằm chằm TV led trước mặt, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.”
……
……


Đường Minh Hề vẫn áp dụng triệt để nguyên tắc “Chỉ cần tôi không nói lời nào thì người phải xấu hổ là anh”, cực kỳ đúng lý hợp tình mà ngồi yên không nhúc nhích.
Diệp Hành mở miệng: “Anh rửa bát à?”
Đường Minh Hề thoáng giật mình, từ từ quay đầu qua mà nhìn Diệp Hành.


Trong ánh mắt ngây thơ vô tội còn có một chút chột dạ.
Hai người nhìn nhau vài giây, Đường Minh Hề đánh đòn phủ đầu, nhấc cao cắm lên, vô cùng mạnh mẽ đáp lại: “Rửa rồi đấy.”


Tầm mắt của Diệp Hành chuyển sang đống bát đĩa đã hy sinh đầy bi tráng, “Anh cảm thấy tôi không biết rửa hay là rửa không đủ sạch?”
Đường Minh Hề: ……
“Như vậy không tốt hơn à?” Đường Minh Hề cãi cố: “Vừa đúng lúc về sau không cần phải rửa bát nữa!”


Diệp Hành lạnh lùng mà nhìn cậu.
Không biết tại sao, Đường Minh Hề lại nhớ tới chuyện chó nam chính giết mình trong giấc mơ của chính mình tối hôm qua, đối diện với ánh mặt lạnh băng của đối phương, trong lòng cậu cảm thấy vô cùng không thoải mái.


Rõ ràng mình đã có ý tốt muốn giúp hắn rửa bát, bát đĩa kia cũng đâu phải mình ném xuống đất đâu, là không cẩn thận bị rớt xuống thôi mà.
Trước khi xuyên qua, Đường Minh Hề là con một trong nhà, từ bé đã lớn lên trong sự nuông chiều, tính tình cũng tiểu thư chẳng kém ai.


Bực rồi đấy =)
“Cậu biết rửa bát thì ngon lắm à?” Cậu xoay người, đưa lưng về phía Diệp Hành, giọng nói cực kỳ kiêu căng: “Tôi vốn dĩ còn chưa rửa được cái nào, hơn nữa tay cũng bị đứt rồi đây này.”


Vết đứt tay cũng chỉ bé tí xíu, nhưng Đường Minh Hề vẫn hơi bực, nói xong câu đó thì rầu rĩ không vui mà chạy thẳng lên tầng.


‘Hắn ta dựa vào cái gì mà trừng tôi? =) Tối hôm qua hắn giết tôi ngay chính trong giấc mơ của tôi mà tôi còn chưa cùng hắn so đo đây, giờ giúp hắn rửa bát mà còn bị trừng, chẳng lẽ là tôi cố ý quăng bát đũa xuống đất?’


Vừa về đến phòng, Đường Minh Hề lập tức kéo Vương Mẫn ra khỏi block list, sau đó trực tiếp điên cuồng gõ chữ.


Vương Mẫn ra vẻ nịnh nọt, vì để cho đối phương thấy rõ mình đang tức giận, cô còn cố ý gửi tin nhắn giọng nói: “Đúng đấy đúng đấy, nhị tiểu thư nhà chúng ta không thể chịu nổi sự oan ức này! Tất cả là do đống bát đĩa kia không tốt, tự mình bay ngã xuống đất, mà cái tên chó ch.ết Diệp Hành kia thật không biết tốt xấu gì cả, công chúa của chúng ta đã hạ mình tự tay rửa bát hộ hắn, đáng nhẽ ra hắn phải quỳ xuống mà ra vẻ mang ơn đội nghĩa mới đúng! Đây là vinh hạnh của hắn!”


Đường Minh Hề giờ phút này đang rất tức giận, hoàn toàn không quá để ý đến mấy từ như kiểu “nhị tiểu thư”, “công chúa” của Vương Mẫn.
Đường Minh Hề: ‘Mà tôi còn bị đứt tay nữa đây này QvQ’


Vương Mẫn: ‘U là trời! Công chúa điện hạ tôn quý của chúng ta sao lại có thể bị đứt tay được! Đôi tay này phí bảo hiểm phải ít nhất 200000 triệu! Gọi cứu thương chưa? Lập tức gọi cho 120 ngay!! Lập tức sắp xếp 800 bác sĩ tới xem xét vết thương!’


Đường Minh Hề: ‘Giờ miệng vết thương đã khép lại rồi bà chị =)’
Vương Mẫn lại thao thao bất tuyệt trên trời dưới biển, giúp cậu mắng Diệp Hành một trận ra nhẽ, Đường Minh Hề lúc này mới hơi hơi hết bực.


Cậu buông điện thoại xuống, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Diệp Hành đang cầm thuốc mỡ đứng ở ngoài cửa.
……
……
“Cậu tới từ lúc nào vậy?” Đường Minh Hề mặt lanh tanh, mở miệng nói, ngón tay hơi cuộn tròn lại, nắm một góc khăn trải giường.


“Công chúa của chúng ta đã hạ mình tự tay rửa bát hộ tôi, đáng nhẽ ra tôi phải quỳ xuống mà ra vẻ mang ơn đội nghĩa mới đúng.”
Tới cũng sớm ghê.


Đường Minh Hề ngoài mặt thì thờ ơ, nhưng bên trong thì núi lửa đã phun trào luôn rồi, cậu gào thét như điên ở trong đầu, thậm chí còn có suy nghĩ nhảy từ trên tầng 3 xuống ch.ết luôn đi cho nhẹ đầu.
Tốt hơn là phải chịu sự xấu hổ, ngượng ngùng như bây giờ.


“Ồ.” Hai tai Đường Minh Hề đã đỏ hồng hết lên, cậu cố gắng ra vẻ bình tĩnh.
Trong lòng thì điên cuồng chửi thầm: Chó nam chính! Đi đường mà không có tí âm thanh nào cả!!
Chuyện này còn xấu hổ hơn cả chuyện biết người khác nói xấu sau lưng mình.


Đường Minh Hề sống không còn gì luyến tiếc nữa.
“Cậu tới đây làm gì?” Đường Minh Hề nói trong lòng, tôi còn chưa hết giận đâu đấy.
Kể cả cậu có là nam chính thì cũng không được! Tôi cũng đâu có ngược đãi cậu, dựa vào cái gì mà phải chịu sự tức giận của cậu!


Diệp Hành: “Tới tỏ vẻ mang ơn đội nghĩa, bôi thuốc cho anh.”
……
Được lắm, chó nam chính, tôi nhớ kỹ cậu rồi đấy =)
“Miệng vết thương của tôi đã khép lại rồi.”
Đường Minh Hề muốn đuổi hắn ra ngoài, một mình yên tĩnh một lúc.


Ai mà ngờ rằng, Diệp Hành bỗng nhiên nửa quỳ trên mặt đất, sợ tới mức Đường Minh Hề suýt chút nữa thì nhảy dựng lên.
Không phải chứ, chó nam chính tự dưng lại đi mắng mình, giờ lại chuẩn bị ra vẻ mang ơn đội nghĩa mà quỳ xuống xin lỗi hả?
Không cần đâu, thực sự không cần mà.


Giây tiếp theo, Đường Minh Hề nhìn thấy bàn tay với khớp xương rõ ràng của thiếu niên kia nắm lấy mắt cá chân của mình.
Thể chất của cậu thiên hàn, chân lạnh như băng, lòng bàn tay Diệp Hành thì lại nóng bỏng, nâng bàn chân của cậu lên, ngửa mu bàn chân ra.


Lúc này Đường Minh Hề mới chú ý tới trên chân của mình có một vết thương không nhỏ, vẫn còn đang chảy cả máu.
Vừa rồi cậu tức giận đến mức chóng mặt, nhức đầu, không để ý đến vết thương này lắm, mà cũng không thấy đau.


Đường Minh Hề không quen đạp chân lên đầu gối người khác, huống chi người này còn là nam chính nữa.
Nhỡ đâu Diệp Hành tự dưng cảm thấy khó chịu, bẻ gãy cổ chân cậu thì phải làm sao bây giờ?


Cậu còn nhớ rõ kết cục của nguyên chủ trong tiểu thuyết, chân cẳng bị đánh cho gãy hết. Đường Minh Hề rất thích đôi chân của mình, sạch sẽ mà xinh đẹp, mu bàn chân căng đủ như trăng non, mười ngón chân trông mượt mà, ngoan ngoãn, trắng nõn nà, móng chân được cắt, giũa thường xuyên, nhìn rất thích mắt.


“Để tôi tự làm đi. Cậu đừng có chạm vào tôi!” Đường Minh Hề lấy giấy ăn, lau qua qua máu quanh miệng vết thương.
Sau đó lấy một chút thuốc mỡ, nhẹ nhàng mà bôi lên mu bàn chân.
Cậu khẽ hít sâu một hơi.
Đau vậy hả trời QvQ


Diệp Hành buông lỏng tay ra, lòng bàn tay xượt qua một chút cảm giác trơn trượt, như thể hắn đang được sờ một viên ngọc chất lượng hàng top vậy.
Bàn chân của Đường Minh Hề được bôi qua một lớp thuốc mỡ, trông rất bóng bẩy, Đường Minh Hề bắt chéo hai chân vào nhau.


Diệp Hành rời tầm mắt đi chỗ khác.
Đường Minh Hề vật lộn với lọ thuốc mỡ cả nửa ngày, ngẩng đầu lên thì phát hiện Diệp Hành vẫn chưa rời đi.
Hắn cố ý có phải không? =)
Sự xấu hổ lại một lần nữa ngập tràn tâm trí của Đường Minh Hề.
Ngay cả thở cũng cảm giác không thở được.


Đường Minh Hề nghĩ thầm, không nói câu nào đúng không, được.
Dù sao hắn cũng không nói lời nào, chỉ cần cậu cũng như vậy thì người xấu hổ không thể nào là mình được.
Sau đó, Đường Minh Hề vẫn không nhịn được.


Mẹ nó chứ, chó nam chính, nhịn giỏi thật đấy! Ninja rùa chuyển thế à?
“Cứ đứng đó không đi làm gì? Ở lại xoa bóp chân cho tôi à?” Đường Minh Hề tức giận, quát lớn: “Lượn ngay!”
Ai mà ngờ là tầm mắt của Diệp Hành lại rơi xuống cẳng chân của cậu một lúc.


Đường Minh Hề nhìn thấy vậy:?
Giây tiếp theo, Diệp Hành cầm lọ thuốc mỡ đi ra ngoài.
Khoảng một tuần từ khi chuyện ấy xảy ra, Đường Minh Hề tìm đủ mọi loại lý do để trốn tránh Diệp Hành.


Lại lần nữa ngẫm nghĩ lại tình tiết trong nguyên tác, Đường Minh Hề sâu sắc cảm thấy gần đây mình có tiền quá nên là to gan hơn hẳn.
Không thể chỉ vì nam chính đang chú ý vào sự nghiệp của hắn, chưa tìm cậu tính sổ mà cậu đã buông lỏng cảnh giác với hắn được.


Phải biết rằng, Diệp Hành chắc chắn sẽ giấu tài, giả heo ăn thịt hổ.
Khoảng cách từ giờ cho đến ngày bị nam chính đẩy xuống làm thức ăn cho đàn cá mập chỉ còn lại khoảng 1 năm thôi, ngay cả nhảy cầu cậu còn chưa học được đây này!


Đường Minh Hề ơi là Đường Minh Hề, không thể tiếp tục sa đọa như vậy được!
Bởi vậy, chờ đến khi vết thương trên mu bàn chân khỏi hoàn toàn, cậu lại tiếp tục quay lại khóa đặc huấn ở bể bơi.
Lần tiếp theo cậu gặp Diệp Hành, đã là chuyện của hai tuần sau.


Cậu vừa về đến nhà đã nhìn thấy trên bàn ăn là món cá kho đường dấm mà ngày thường mình thích ăn nhất, mùi hương thơm lừng, vừa ngửi đã thấy ngon rồi.


Đường Minh Hề vẫn còn đang canh cánh trong lòng vụ việc đầy xấu hổ 3 tuần trước, vì thế cậu cố tỏ ra vẻ bản thân rất mạnh mẽ, cứ đồ ăn do Diệp Hành làm thì cậu sẽ không thèm ăn luôn =)


Từ đầu sợi tóc cho đến mu bàn chân của cậu đều đang tỏa ra một luồng khí “Tôi đang rất tức giận, còn rất kén ăn” vô cùng ngang ngược, kiêu căng.
Ừm…… nhưng mà thơm quá đi à QvQ
“Đường Minh Hề.” Diệp Hành bỗng nhiên gọi cậu lại.


Đường Minh Hề ra vẻ cao quý, lãnh diễm, đứng từ trên cao mà nhìn hắn một cái.
“Nhà hàng bên chỗ bờ sông vừa mời tới được một đầu bếp mới, anh có muốn đi không?”
“Tôi, không, đi.”
Ha ha ha, đây là thái độ mời người khác đi ăn sao? Nghĩ rằng một bữa cơm thì tôi sẽ hết giận?


Tôi không dễ dỗ như vậy đâu thằng nhóc =)
Diệp Hành nhàn nhạt mà nhìn cậu, không nói gì.
Đường Minh Hề hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi lên tầng.
Sau lưng cậu lại truyền đến giọng nói của thiếu niên, lãnh đạm mà trầm thấp:


“Thế tôi có thể, tỏ ý mang ơn đội nghĩa mà mời anh một bữa không?”






Truyện liên quan