Chương 91: Diệp Tiểu Hành bị đánh
Đường Minh Hề tâm trí hỗn loạn, mở miệng nói: “Tay tôi đau." Diệp Hành như tỉnh mộng, nhưng biểu cảm vẫn hơi mê man.
Đường Minh Hề suy tư, Diệp Hành lúc này, mới mười tám? Hay mười chín?
Bỗng nhiên được làm cha.
Ngạc nhiên không, bất ngờ không?
Ha hả, còn không phải tại hắn không quản nổi thân dưới: )
Đường Minh Hề nghĩ thầm, hắn được làm cha thì vui rồi, còn kẻ xui xẻo chính là cậu.
Tâm tư xem kịch vui cũng không có.
“Cậu siết tay tôi đau.” Đường Minh Hề lặp lại một lần nữa.
Bầu không khí trong đại sảnh bệnh viện tựa như mới lưu thông.
Hết thảy hình ảnh từ tĩnh biến thành động.
Diệp Hành chợt buông lỏng cánh tay, nhưng lại sợ sau khi buông tay Đường Minh Hề lại một lần nữa biến mất.
Vì thế giây tiếp theo liền nắm lấy, nhưng lần này lại sợ Đường Minh Hề đau.
Đại khái là không nhìn nổi bọn họ ngây người trước đại sảnh khu nằm viện.
Đường Nặc lên tiếng: “Anh hai?” Đường Minh Hề nhìn về phía cậu ta, biểu cảm của Đường Nặc so với Diệp Hành mà nói, tuy không thể xưng là trời sụp đất nứt, nhưng cũng cực kỳ khó coi.
“Anh không ch.ết?” Đúng vậy, tôi không ch.ết.
Nhưng cậu ch.ết rồi.
Đường Nặc ngừng lại, sao Đường Minh Hề lại dùng ánh mắt như nhìn người ch.ết mà nhìn mình vậy?
Đường Minh Hề phi thường oan uổng, bởi vì ở trong trí nhớ của cậu, Đường Nặc quả thật đã ch.ết rồi.
“Sao anh...... Sao anh có thể sống sót?” Vách núi Thanh La Loan cao như vậy, nước biển còn sâu không thấy đáy.
Đường Minh Hà chẳng những sống sót, lại còn mang thai.
Từ từ, Đường Minh Hề mang thai?
Đồng tử của Đường Nặc chợt co lại, lúc này, Diệp Hành cuối cùng cũng từ trạng thái đi vào cõi thần tiên khôi phục lại.
Mà Đường Minh Hề, cảm giác giờ mình có thể đứng nói với Diệp Hành lâu như thế đã rất ghê gớm.
Tin tức tố Alpha khiến bệnh trạng giả động dục của cậu càng thêm kịch liệt, cuối cùng biến thành sốt cao.
Chưa kịp trả lời câu hỏi của Đường Nặc, Đường Minh Hề đã vì sốt cao mà ngất xỉu.
Đường Minh Hề đã là lần thứ ba tỉnh lại ở phòng bệnh bệnh viện.
Từ sau khi mang thai, thân thể cậu trở nên bất ổn hơn nhiều.
Hơn nữa lần này tựa như đã ngủ rất lâu, lúc Đường Minh Hề mở mắt, ngoài trời đã sẩm tối.
Bệnh viện thành phố tuy ở trung tâm thành phố, nhưng vì bên cạnh là tiểu khu, cho nên không có tiếng còi xe, phá lệ yên tĩnh.
Trong phòng bệnh VIP chỉ có kim giây “tích tắc” chạy đi chạy lại.
Đường Minh Hề cảm thấy bản thân được một mùi hương vô cùng dễ chịu bao bọc, thân thể cực kỳ thi lỏng, đại khái là tin tức tố của Diệp Hành.
Lúc này, Đường Minh Hề mới hiểu tin tức tố của Alpha có bao nhiêu quan trọng đối với Omega trong lúc mang thai.
Khoảng thời gian này cậu chưa từng được nhẹ nhàng thoải mái như vậy, biểu cảm hơi căng thẳng rồi biến mất, thậm chí ngay cả tâm tình cũng sung sướng hơn không ít, cơ thể cũng không còn cảm giác đau đớn kỳ quái này nữa.
Không biết trước kia đã sống những ngày như thế nào.
Đó là những ngày mà con người có thể sống sao: )
Nhớ tới điều này, Đường Minh Hề lại trộm oán giận Diệp Hành tìm mình không đủ tích cực.
Rõ ràng cậu ở ngay Ninh Thành, còn tìm lâu như vậy.
Tuy phòng bệnh VIP có giường phụ, nhưng Diệp Hành lại không ngủ ở đó.
Tựa như sợ cậu lại biến mất một lần nữa, người đàn ông vẫn luôn ngồi ở mép giường, nhìn qua thì hẳn là luôn ngồi kể từ khi cậu hôn mê, quầng thâm dưới mắt cực kỳ rõ ràng.
Thời điểm Diệp Hành ngủ, bộ dáng so với lúc hắn thanh tỉnh thoạt nhìn nhỏ hơn hai tuổi.
Đường Minh Hề nhìn chằm chằm hồi lâu, không hiểu sao lại thấy hắn có chút đáng yêu, lại có chút đáng thương.
Người kia ngủ sâu vô cùng, ngay cả lông mi cũng không hề rung động, hô hấp vững vàng, chỉ duy một bàn tay vẫn nắm chặt chăn bông màu trắng, không cho Đường Minh Hề tránh thoát.
Nếu không phải Đường Minh Hề không đem điện thoại, nhất định sẽ chụp lại một màn này, nhưng nhớ lần nào mình chụp lén Diệp Hành cũng quên tắt đèn flash, suy nghĩ nguy hiểm này nhanh biến mất khỏi đầu óc.
Cậu di chuyển nhẹ, muốn ghé sát nhìn Diệp Hành một chút.
Rõ ràng chỉ mới mấy tháng không gặp, nhưng Đường Minh Hà vẫn thật lòng thừa nhận, mình có chút nhớ hắn.
Cậu duỗi tay muốn vuốt ve hàng lông mày đang nhăn lại của người đàn ông đang ngủ mê.
Kết quả vừa mới duỗi tay, Diệp Hành đã có biểu hiện muốn tỉnh.
Đường Minh Hề vội vàng nằm yên giả vờ ngủ.
Quả nhiên không được vài giây, Diệp Hành đã tỉnh.
Không hổ là nam chính: )
Mình mới tạo ra tí động tĩnh như vậy mà đã tỉnh rồi sao?
Nhạy bén quá rồi!
Phòng bệnh cực kỳ yên tĩnh.
Đường Minh Hề giả ngủ không phải rất chuyên nghiệp, nội tâm hoạt động cực kỳ phong phú.
Lúc này trộm hôn tôi thì vẫn miễn cưỡng tha thứ: )
Nhanh lên :)
Kết quả Diệp Hành lúc này lại không làm vậy, một lúc lâu sau, phòng bệnh mới vang lên giọng nói nghẹn ngào của hắn: “Đường Minh Hề, anh tỉnh rồi đúng không.” Đường Minh Hề:......
Chỉ cần tôi vẫn luôn giả vờ ngủ chắc chắn không ai biết tôi tỉnh.
“Có phải vừa nãy anh nhìn lén tôi không.” Đường Minh Hề không nói nên lời.
Bầu không khí tốt đẹp đã bị hắn phá hủy!
Trên chăn bông trắng tinh của bệnh viện có thứ gì đó áp lên.
Đường Minh Hề cảm thấy mình bị ôm lấy. “Anh có thể nhìn tôi nhiều hơn chút không?" Giọng nói này khiến Đường Minh Hề mềm lòng, cậu suy nghĩ một chút, chậm rãi mở mắt.
Diệp Hành ôm lấy cậu, mặt chân vào eo cậu, giọng hơi run rẩy, dễ dàng nghe được tiếng khóc nức nở.
Đường Minh Hề nghĩ thầm, trước kia cũng không thấy hắn thích khác như vậy mà.
Nhưng nghẹn trong lòng thật lâu, mới khẽ nói: “Rất xin lỗi." Thân thể của Diệp Hành cứng đờ, Đường Minh Hề cảm thấy lúc này xin lỗi dường như có chút yếu thế, vội vàng bổ sung: “Tuy có vài chỗ tôi làm không đúng, nhưng cậu cũng có cái sai của cậu. Cho nên tôi đã nói xin lỗi, cậu hẳn là nên lập tức tha thứ cho tôi. Như vậy chúng ta mới có thể hòa hảo." Ngừng một chút, Đường Minh Hề tiếp tục nói: “Hơn nữa cậu cũng không được nghĩ đầu óc tôi có bệnh mới nhảy xuống biển, bởi vì tôi mang thai.” Đường Minh Hề lý không thằng khí lại mạnh, nhưng giọng nói hơi yếu ớt: “Bác sĩ nói người mang thai lớn nhất.” Không khí đọng lại trong chớp mắt.
Đường Minh Hề mở miệng: “Cậu còn muốn hỏi gì không?” Thật ra Diệp Hành muốn hỏi rất nhiều, nhưng bị Đường Minh Hề ngang ngược kiêu ngạo như vậy chặn lại, ngược lại cái gì cũng hỏi không ra miệng.
Mấy tháng nay, hình ảnh cậu nhảy xuống biển vẫn luôn xoay vòng trong đầu hắn, khiến hắn suốt đêm không yên giấc, cùng với những lời Đường Minh Hề đăng trong vòng bạn bè, để chế độ chỉ mình tôi, biến thành nỗi hối hận lớn nhất trong đời hắn.
Bọn họ rõ ràng có cơ hội ở bên nhau.
Nhưng hết thảy đều đã bị huỷ hoại.
Cũng may trời cao cho hắn cơ hội mất đi tìm lại.
Diệp Hành không hình dung nổi cảm giác Đường Minh Hề êm đẹp ngồi ngay trước mắt mình là cảm giác thế nào.
Thấy hắn lâu như vậy vẫn không nói lời nào, Đường Minh Hề tưởng rằng Diệp Hành còn tức giận.
Cẩn thận suy nghĩ, quả thật tự biên tự diễn nhảy xuống biển là không đúng, nhưng cậu cũng xin lỗi rồi, tuy chuyện nghiêm trọng như vậy thì xin lỗi chẳng có ích gì.
Đường Minh Hề hy vọng có thể giãy giụa thêm chút: “Tôi –" Cậu đơn giản bất chấp tất cả: “Tôi ở bên ngoài một mình cũng rất vất vả." Ý tứ là đã chịu trừng phạt rồi! Cậu không được măng tôi nữa!
“Lúc mang thai luôn nôn nghén, ăn cũng ăn không ngon, mặc cũng mặc không tốt, còn hay hôn mê phải vào viện.” Thật ra sống rất tốt, ăn cũng có đầu bếp lo ( )
Nhưng vì để bán thảm, Đường Minh Hề cố tình bỏ qua một số việc thật.
“Đường Minh Hề." Diệp Hành chợt cắt ngang.
Một mảnh lông tơ phía sau lưng Đường Minh Hề dựng ngược, cảnh giác nhìn Diệp Hành chằm chằm.
Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com “Tôi không nên từ bỏ anh. Dù anh tự biên tự diễn, lần sau cũng sẽ không như vậy nữa.” “Anh đừng làm tôi sợ, tôi không thể tiếp thu tuyệt vọng khi mất anh một lần nữa.” Thật ra trước kia Đường Minh Hề vẫn luôn ảo tưởng bất luận thế nào Diệp Hành đều sẽ chọn mình.
Ngay cả sau khi họ kết hôn, trong lòng Đường Minh Hề đối với sự kiện ở Thanh La Loan năm đó đều canh cánh trong lòng.
Được rồi, tuy cậu tự làm tự chịu.
Nhưng nội tâm vẫn luôn hy vọng Diệp Hành có thể chọn mình, Đường Minh Hề từng nghĩ tới, nếu lúc ấy Diệp Hành thật sự chọn mình, nói không chừng cậu sẽ không trốn chạy.
Khi thật sự nghe được lời hứa hẹn của Diệp Hành.
Trong lòng của Đường Minh Hề khó tránh khỏi có chút vui mừng, đồng thời nghĩ thầm: Vậy chúng ta coi như hòa hảo đi.
Kết quả không như mong muốn.
Hiển nhiên Đường Minh Hề không đoán trúng tâm tư của Diệp Hành mười chín tuổi.
Sáng sớm hôm sau, Đường Minh Hề liền chạy tới thăm Đường Vân.
Đương nhiên ở giữa đã bị lược bỏ không ít lời nói vô căn cứ làm cớ, cuối cùng cũng khiến Đường Vân tin cậu còn sống quay về.
Hôm nay ngoại trừ tới thăm Đường Vân, Đường Minh Hề còn bị bắt đi kiểm tr.a thân thể từ đầu tới đuôi một lần.
Diệp Hành giống như mới phản ứng lại mình có khả năng sắp phải làm bố, lộ ra chút khó khăn, hoàn toàn khác với ngày thường.
Trong lúc Đường Minh Hề đi kiểm tra, hắn liền đứng ở cửa chờ đợi.
Tư thế nhìn có vẻ rất thả lỏng, nhưng trên thực tế lại tập trung toàn bộ sự chú ý vào Đường Minh Hề.
Cuối ngày, biểu cảm của hắn căng thẳng tột độ, sợ sẽ tr.a ra vài việc gì đó ngoài ý muốn.
Cũng may Đường Minh Hề có thể ăn có thể uống, ngoại trừ hay nôn một chút thì những cái khác không có tật xấu gì.
Chuyện nôn nghén này phụ thuộc vào thể chất từng người, Đường Minh Hề đã nên đến trời đất tối tăm trong hai tháng đầu.
Theo cách nói của cậu thì, nôn cũng nên thành thói quen.
Ngày thứ ba Đường Minh Hề trở lại Đường gia, Diệp Hành giấu sự thật cậu có thai với bên ngoài.
Minh Hề công quán vẫn giống hệt trong ấn tượng của cậu, xem ra ngoại trừ thế giới quan ABO ma huyễn kia, chỗ này cũng chẳng có gì khác!
Đối với chuyện xuất ngoại tĩnh dưỡng ban đầu của nhị công tử, nhưng lại nửa đường trở về, trên dưới Đường gia đều không trách cứ gì.
Dẫu sao vị tiểu thiếu gia này từ nhỏ đã tùy hứng, làm ra chuyện gì cũng chẳng kỳ lạ.
Sau khi Đường Minh Hà trở về, Minh Hằng tự nhiên về lại danh nghĩa của cậu.
Nhưng cậu rất ít khi ra mắt xử lý, cho nên vẫn y như cũ để Đường Nặc thay mặt quản lý.
Đường Nặc xem mặt đoán ý, rất có nhãn lực trực tiếp khai trừ một nhân viên cũ trong bộ phận thư | ký ngây ngốc đã lâu.
Chính là người lần đó nhận tiền rồi tiết lộ hành trình của cậu ta ra ngoài, cô nhỏ của Đinh Đinh Cô nhỏ nhận được lời khuyên từ chức, tựa như sét đánh ngang tai.
Bà ta không hiểu sao mình làm tốt như vậy mà vẫn bị sa thải, liền tìm lãnh đạo quản lý bộ phận thư ký hỏi thăm, lãnh đạo chỉ điểm một câu: Chính bà ngẫm lại xem gần đây đã làm gì.
Điều duy nhất mà cô nhỏ có thể nghĩ ra chính là tiết lộ chuyện liên quan đến hành trình của Đường Nặc.
Bà ta về nhà liền trực tiếp gọi cho chị mình, sau đó chất vấn rốt cuộc Đinh Đinh đã đắc tội với ai.
Mà sắc mặt của Đinh Đinh đã trắng thành một mảng, nội dung bài gửi trên mạng của hắn đã bị xóa lặng yên không một tiếng động.
Thậm chí tài khoản phòng bot hơn một trăm vạn fans, cực phẩm bạn cùng phòng cũng bị xóa mất, toàn bộ mọi thứ dường như đã bị mạt sát bởi một bàn tay vô hình.
Hắn còn nhớ rõ ngày Vương Diệu Kiệt tìm Đường Nặc kia, từ bệnh viện trở về như người mất hồn, trong miệng chỉ còn lại một câu: Xong rồi.
Thật sự xong rồi, ai mà ngờ được nhị công tử của Minh Hằng sẽ chạy đi thuê nhà, cũng không ngờ sẽ thuê cùng với bọn họ.
Thảo nào Minh Hằng sa thải hắn, người đã trực tiếp đắc tội với lãnh đạo!
Sa thải hắn thì thôi đi, hơn nữa không phải là ảo giác của Vương Diệu Kiệt, ngoại trừ Minh Hằng, bất kỳ công ty lớn nào cũng đều loại bỏ sơ yếu lý lịch của hắn.
Theo đạo lý mà nói, đây là chuyện không có khả năng.
ít nhất cũng phải cho hắn cơ hội phỏng vấn lần đầu chứ.
Nhưng sơ yếu lý lịch tựa như đá chìm đáy biển, một chút hồi âm cũng không có.
Không chi hắn, ngay cả công ty mà Đinh Đinh đã thực tập nửa tháng, cũng không có bất luận lý do gì khuyên hắn từ chức.
Lần này thật sự đã đắc tội với người không nên đắc tội.
Bài học đầu tiên khi bước vào xã hội, thế mà lại giáo huấn bọn họ một cú đau đến vậy.
Ngày thứ ba sau khi trở lại Minh Hề công quán, Đường Minh Hề cảm thấy đây mới là tháng ngày người ta nên sống.
Tuy nhiên thứ khiến cậu luôn canh cánh trong lòng chính là, Diệp Hành thế mà lại không ngủ với cậu!
Ngoài ra, vào thời điểm này, quan hệ hai người còn tương đối vi diệu.
Dường như da mặt của Diệp Tiểu Hành mười chín tuổi không dày như vậy, hơn nữa giờ lại càng lạnh lùng ít lời, ngoại trừ ngày nào cũng về nấu cơm ba bữa, khoảng cách với Đường Minh Hề cũng phải bảo trì ít nhất xa hơn mười mét.
Xin hỏi cậu là mãnh thú hồng thủy gì sao?
Cần phải cách xa đến thế à?
Hơn nữa Omega mang thai còn cần tin tức tố của Alpha, dựa vào khoảng cách này của Diệp Hành, đừng nói là tin tức tố, mỗi ngày có thể thấy vài lần đã không tồi rồi!
Cái này hoàn toàn khác với tưởng tượng của Đường Minh Hề TVT!!
Đường Minh Hề rầu rĩ không vui mà ôm chiếc gối ôm.
Nghĩ về lý do tại sao Diệp Hành bỗng nhiên lại thân sĩ như thế, quan hệ với cậu tựa như trở về trước lúc giải phóng trong một sớm.
Ban đêm, sau khi ăn tối xong, Đường Minh Hề ngồi trên sô pha xem TV.
Trong TV đang chiếu một bộ phim truyền hình máu chó về gia đình, sau khi nữ chính mang thai, thái độ của nam chính chợt trở nên khác thường, đối với vợ không nóng cũng chẳng lạnh.
Người vợ khóc thầm, một bên lê lết trên sàn một bên lầm bầm lầu bầu: “Vì sao sau khi mang thai chồng không còn quan tâm mình nữa?” Xem đến mức Đường Minh Hà bất tri bất giác đắm chìm trong đó, còn có chút đồng cảm.
Kết quả giây tiếp theo, hình ảnh vừa chuyển, người chồng xuất hiện trong khách sạn với một người phụ nữ khác, đều cởi quần áo ngủ cùng nhau, hóa ra gã chồng kia có bồ nhí ở bên ngoài.
“Bảo bối, đương nhiên là em đẹp hơn. Vợ anh sau khi mang thai vừa cáu kinh vừa khó chiều, đã thế còn không cho chạm vào, anh ngày nào nhìn cô ta cũng thấy phiền!”
Đường Minh Hề xem mà tức giận tột độ.
Cẩu nam chính này nói mấy lời chó má gì thế?
Cùng lúc đó, cậu không khỏi miên man suy nghĩ, chắc hẳn Diệp Hành sẽ không phải vì nguyên nhân này đi.
Đang nghĩ ngợi, Diệp Hành đã cắt xong trái cây, đặt ở trên bàn trà.
Kể từ khi Đường Minh Hề mang thai, trình độ Diệp Hành chăm sóc cậu phải nói là chu đáo tỉ mỉ vô cùng.
Đường Minh Hề chợt ngẩng đầu nhìn hắn một cái.
Nhìn đến mức Diệp Hành không hiểu mô tê gì phải sửng sốt.