Chương 98: Lén quan tâm Tiểu Diệp khởi điểm
Diệp Hành nguyên tác ở thế giới này phát ngốc đã lâu, nhìn Đường Minh Hề cũng nhìn thành thói quen.
Không PTSD như vậy.
Có đôi khi ở nhà nhàm chán, Đường Minh Hề còn có thể nói với hắn dăm ba câu.
Đương nhiên, người đọc qua tiểu thuyết nguyên tác như cậu một chút cũng không muốn biết tới quá khứ của Diệp Hành, cũng càng không muốn biết mình ở thế giới kia ngỏm thế nào:)
Đường Minh Hề chỉ là ngẫu nhiên đáp lời một hai lần.
Dẫu sao phần lớn thời gian cậu đều ở bên ngoài tham gia tụ hội, trong nhà chỉ còn lại một người là Diệp Hành nguyên tác.
Ngày nguyên tiêu đó Ninh Thành đổ một trận tuyết lớn, Đường Minh Hề bị nạn đến ở nhà Diệp Tiểu Hành lăn lộn một đêm, sáng hôm sau rời giường cũng chặt đứt ý niệm đi tham gia party.
Hơn nữa tết Nguyên Tiêu anh trai cậu muốn tới nhà ăn cơm, Đường Minh Hề phi thường coi trọng Đường Vân (bao lì xì hòa thân của anh trai) đã đến.
Đường Vân lần thứ hai thấy trong nhà có hai Diệp Hành, tâm tình vẫn là có chút không bình tĩnh.
Vì anh trai gần mình nhất, Đường Minh Hề liền chuyển tâm tư khỏi điện thoại, vươn tay đòi bao lì xì.
Đường Vân buồn cười, sờ soạng trên đầu cậu một phen: “Không phải ăn tết mới cho em bao lì xì à?”
“Đó sao giống nhau được.” Đường Minh Hề nghĩ thầm nguồn thu vào của phú nhị đại như mình cũng chỉ có bao lì xì và tiền tiêu vặt từ anh trai và Diệp Tiểu Hành, đối với phương diện muốn tiền lương này, trước nay Đường Minh Hề chưa từng để bụng.
“Tinh” một tiếng.
Điện thoại Đường Minh Hề thông báo chuyển khoản thành công.
Đường bình hoa nhỏ vui vẻ ôm tin nhắn ghi số tiền trong thẻ ngân hàng.
Vừa ngẩng đầu, cùng lúc nhìn thấy ánh mắt một lời khó nói hết của Diệp Hành nguyên tác.
Hay lắm.
Đường Minh Hề căn bản không cần đoán cũng có thể nhìn ra sự khinh bỉ trên mặt của Diệp ca: Phế vật như cậu ngoài đòi tiền thì còn có lợi ích gì?
Ha hả, đòi tiền thì làm sao?
Đòi tiền cũng cần kỹ thuật!
Hắn tưởng làm nũng dễ lắm chắc? Thử đi làm nũng rồi xin tiền thử xem?!
Nội tâm Đường Minh Hề phun tào một hồi, chờ đến lúc ăn cơm chiều, tiễn Đường Vân đi mới đúng tình hợp lý ngồi trên sô pha đòi lì xì từ Diệp Hành.
Diệp Tiểu Hành nguyên tác cuối cùng nhìn không nổi: “Không phải mới xin Đường Vân à?”
Hơn nữa Đường Minh Hề ngoại trừ tết nhất đòi lì xì, ngày thường cũng không thiếu ăn thiếu mặc.
Lý do lớn nhất khiến hắn thấy bản thân mình ở thế giới này không chút cố gắng chính là Diệp Tiểu Hành là một tên sủng thê cuồng ma.
Xin hỏi bốn chữ này sao có thể treo cùng một chỗ với Diệp Hành hắn?!
Đàn ông, quan trọng nhất là sự nghiệp.
Sau đó mới là gia đình!
Nhìn một mình khác đối với Đường Minh Hề mua mua mua, quẹt quẹt quẹt vô hạn, Diệp Hành nguyên tác có một loại tức giận hận sắt không thành thép.
“Tiền tiêu vặt của cậu chỉ lấy một phần?” Đường Minh Hề không phục.
“Kia cũng đủ anh tiêu rồi.” Diệp Hành nguyên tác thậm chí rất kiên nhẫn khuyên một câu.
“Tôi trước nay chưa từng nghe qua tiền đủ tiêu.” Đường Minh Hề phản bác: “Hơn nữa tôi lại không tiêu tiền của cậu, cậu đau lòng cái gì.”
Diệp Hành nguyên tác sửng sốt: “Tôi không đau lòng.”
Tuy cảm thấy Đường Minh Hề tiêu tiền bừa bãi là không đúng.
Nhưng là đàn ông, nếu cho vợ tiêu tiền cũng đau lòng, thì sẽ thành cái gì?
Hắn vì thế thay đổi ý nghĩ: “Hơn nữa anh cũng có nhiều kim cương lắm rồi.”
Ồ.
Cậu muốn nhiều hơn không được chắc:)
“Dù là phối hợp mỗi bộ một cái cũng đủ.”
Nói xong một câu này.
Diệp ca nguyên tác ý đồ nhìn thấy chút biểu cảm áy náy trên mặt Đường bình hoa nhỏ.
Nhưng mà không có.
Ngược lại bị Đường Minh Hề chất vấn một câu: “Không phải chớ Diệp ca, tôi nói này.”
Đường Minh Hề vẫn là lần đầu tiên xưng hô với hắn như vậy.
Khiến ly cà phê trong tay Diệp Hành nguyên tác hơi lắc lư.
“Cậu có biết vì sao mình không có vợ không?”
“……”
“Cậu đã từng ngẫm lại phương thức nói chuyện của mình chưa?”
“……”
Đường Minh Hề tỏ vẻ trẻ con không thể dạy.
Giây tiếp theo, chuông cửa của Minh Hề công quán vang lên.
Hà Văn Phương xuất hiện ở cổng lớn, tận chức trách đưa nhẫn kim cương thứ tư ở hội đấu giá cho Đường Minh Hề.
Thật ra cậu không đeo nhẫn kim cương kiểu nữ này, mà chỉ đơn thuần có đam mê thu thập châu báu vừa quý vừa lớn:)
Đường Minh Hề chỉ bảo từng bước, mở miệng: “Đây là bí quyết có vợ, biết không.”
Hà Văn Phương giới thiệu ngắn gọn về công nghệ chế tạo nhẫn kim cương, bao gồm độ tinh khiết của màu sắc, kỹ thuật cắt thủ công, nơi sản xuất và giá cả giao dịch cuối cùng.
Khi nghe giá cả, Đường Minh Hề còn tưởng Diệp Tiểu Hành nguyên tác sẽ đau đớn vô cùng mà giáo dục mình một trận.
Kết quả hiếm thấy, hắn ngay cả lông mày cũng không nhăn.
Đường Minh Hề cất nhẫn kim cương, chợt nhớ Diệp Hành nguyên tác đã ngây người ở đây hơn mười ngày, còn chưa được về nhà, không khỏi tò mò.
“Cậu không nôn nóng trở về sao?”
Cho dù là không có biện pháp trở về, cũng phải thử một lần chứ.
Ai biết Diệp Hành nguyên tác bỗng nhiên ngừng lại, hỏi một câu quái đản: “Anh nóng lòng muốn tôi trở về?”
Thừa lời.
Cậu không về khiến tôi có áp lực rất lớn đấy. Trừ phi cậu cũng mua đảo cho tôi nếu không trên thế giới không cần thiết tồn tại Diệp Tiểu Hành thứ hai:)
“Chính cậu không vợ à.”
Sau lưng truyền đến giọng nói lạnh băng của Diệp Hành nhà cậu: “Có trở về hay không cũng muốn hỏi vợ tôi?”
Đường Minh Hề làm lơ Diệp Tiểu Hành đang ghen tức, tò mò: “Tôi nghe nói xuyên qua đều có cơ hội gì đó, ví dụ như rơi xuống nước, tai nạn xe cộ, nếu không cậu cũng thử xem?”
Diệp Hành nguyên tác: “Muốn tôi ch.ết cứ việc nói thẳng.”
Đường Minh Hề:……
“Tôi tùy tiện nói thôi mà.”
Cậu ngừng một chút: “Tôi chỉ là cảm thấy cậu vẫn luôn không quay về, bên kia…… Tôi là nói người nhà của cậu sẽ không lo lắng cho cậu sao?”
Đường Minh Hề nói xong câu đó, bầu không khí trong phòng khách chợt trở nên yên tĩnh.
Người nhà?
Ngoại trừ Diệp Nguyệt, Diệp Hành nguyên tác quả thật không nghĩ ra mình có người nhà nào.
Đời này của hắn, từ khi sinh ra đã không được chào đón.
Thành niên thì sống dưới bóng ma của mẹ, sau khi thành niên lại gặp tên “Đường Minh Hề” cặn bã kia.
Sau khi phát hiện bầu không khí chợt trở nên yên tĩnh, Đường Minh Hề mới có cảm giác mình nói sai.
Dẫu sao là một độc giả trung thực đã đọc qua tiểu thuyết nguyên tác, cả đời Diệp Tiểu Hành trong nguyên tác quả thực rất thảm.
Không biết tới cuối có lấy được vợ hay không nữa.
Thừa dịp Diệp Tiểu Hành nhà mình đi hâm sữa bò, Đường Minh Hề vẫn là quyết định thể hiện chút lương tâm ít ỏi của bản thân, ho khan một tiếng, khai thông tư tưởng cho Diệp ca nguyên tác một chút.
“Tôi vừa rồi cũng không phải cố ý nói cậu như vậy.”
Suy nghĩ của Diệp Hành nguyên tác bị Đường Minh Hề cắt ngang, những hồi ức qua đi khó có thể mở miệng đó chợt bị biểu cảm sinh động đến diễm lệ của Đường Minh Hề thay thế.
“Tôi thấy cậu nên thay đổi cách nói chuyện của bản thân, không nên làm như kiểu mình là cha của người khác.”
Diệp Hành trong nguyên tác nhàn nhạt nói: “Cái gì gọi là muốn làm cha người khác?”
“Chính là lời nói của cậu giống hệt như cha tôi, tôi làm gì cũng phải giáo huấn tôi một chút.”
“…… Tôi có sao.”
“Cậu có!”
Cậu muốn nói tới cái này thì tôi cũng có thể hăng hái tiếp chuyện!
Đường Minh Hề lập tức lên án: “Cậu nhìn xem mấy ngày kể từ khi cậu xuyên qua đây, bình tĩnh mà xem xét thì hai chúng ta chẳng có quan hệ gì, nhưng cậu lại muốn xen vào việc tôi ăn cơm để thừa đồ ăn, nói tôi lãng phí tiền, còn nói tôi ăn mặc hở hang……”
Càng nói càng tức: “Chẳng lẽ cậu chưa nói sao?”
Diệp Hành nguyên tác không lời gì để nói: “……”
“Sau này nói chuyện cậu phải giảm bớt loại ngữ khí giáo huấn người khác này đi, hiểu chưa.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó thì sẽ có rất nhiều cô gái nhỏ thích cậu.” Đường Minh Hề nhìn xuống mặt của Diệp Hành nguyên tác: “Chỉ bằng gương mặt này của cậu, muốn xây dựng một gia đình cũng không khó.”
“Còn anh thì sao?”
Đường Minh Hề hơi sửng sốt: “Cái gì.”
“Tôi nói, anh thì sao.”
Diệp Hành nguyên tác ngồi ngay ngắn.
Dường như thốt ra vấn đề bấy lâu nay vẫn luôn xoay quanh ở trong đầu.
“Tôi không thể xây dựng một gia đình với anh sao.”
……
……
“Đương nhiên.”
Đường Minh Hề kiên định từ chối: “Không được.”
Tựa hồ đã dự liệu được đáp án này.
Sắc mặt Diệp Hành nguyên tác không có thay đổi.
“Tôi có thể biết lý do không.”
Đường Minh Hề nghĩ thầm này còn có lý do gì chứ.
Cậu mở miệng: “Bởi vì cậu không phải Diệp Hành mà tôi quen.”
“Cậu không mua đảo có thể ngắm cực quang cho tôi, cũng không ở cạnh tôi mỗi đêm có sét đánh, lại không dỗ tôi lúc tôi tức giận, người kết hôn với tôi là cậu ấy, không phải cậu.”
Quãng thời gian ở chung đó, cộng thêm những chuyện đã trải qua, mới tạo nên mối liên hệ tình cảm quan trọng nhất.
Đường Minh Hề tựa như một đóa hồng không quá am hiểu cách yêu một người, vừa kiêu ngạo vừa tùy hứng.
Bông hồng như cậu cũng chẳng phải độc nhất vô nhị trên thế giới, chỉ cần hắn muốn, hắn có thể có một vườn hoa hồng..
Chỉ là đóa hồng hắn muốn có lại là hoa nhà người khác nuôi lớn.
“Đường Minh Hề.”
Giọng Diệp Hành nguyên tác rất nhẹ: “Đại khái tôi biết vì sao tôi thích anh rồi.”
“?”
Đường Minh Hề dùng một loại ánh mắt do dự nhìn hắn: “Cậu nói chuyện thật kỳ quái?”
Diệp Hành trong nguyên tác khẽ cười: “Tôi thấy chắc là tôi sắp trở về rồi.”
Hắn đứng lên: “Tôi đi ra cửa thử xem, tôi nhớ lúc xuyên qua đây là ở ngay trước cửa Minh Hề công quán.”
Đường Minh Hề kinh ngạc: “Cậu muốn xuyên về rồi à?”
Trời ạ, cậu chưa hiểu việc đời, cậu thừa nhận muốn nhìn!--Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Ngoài trời tuyết rơi, Đường Minh Hề nghĩ Diệp ca nguyên tác phải trở về, quần áo trên người lại quá ít, lo lắng sẽ cảm lạnh.
Thừa lời, lúc hắn vừa xuyên qua còn sốt nhẹ, làm fans trung thực của tiểu thuyết nguyên tác, Đường Minh Hề quyết định phát huy một chút trợ giúp của chủ nghĩa nhân đạo.
Vì thế gỡ xuống một kiện áo khoác gió, đưa cho hắn.
Diệp Hành nguyên tác sửng sốt, nhận lấy.
Đang muốn hỏi một câu cuối cùng Đường Minh Hề có nguyện ý đi cùng mình hay không, kết quả giây tiếp theo liền thấy Đường Minh Hề rất hưng phấn mà kéo một mình khác lại đây.
“Gặp qua xuyên không, cơ hội hiếm có khó tìm, đáng xem!”
Diệp Hành nói: “Vì để hoan nghênh hắn rời đi, tôi cảm thấy nên đốt phá hoa ăn tết lần nữa.”
Nghe một mình khác cãi nhau với Đường Minh Hề, lòng Diệp Hành nguyên tác hơi dao động.
Rất nhanh, như là lòng có sở cảm, hệt như đã đến lúc, trong nháy mắt đẩy cửa ra, không khí đều tạm dừng.
Âm thanh của một mình khác và Đường Minh Hề càng ngày càng nhỏ.
Hắn rũ mắt nhìn tuyết lớn bao la bên ngoài, trên mặt không biết là biểu cảm gì.
Dừng một chút, mới nghe được giọng của bản thân: “Đường Minh Hề, tạm biệt.”
Sau đó ánh sáng trắng chói mắt biến mất.
Bên ngoài vẫn là trận tuyết lớn kia, cái khác là giọng nói của Vương Mẫn.
“Diệp tổng, sao lại đứng trước cửa thế?”
Diệp Hành ngẩng đầu, nhìn xung quanh, quả nhiên đã trở lại.
So với vị trí mình xuyên qua lúc trước, một chút cũng không thay đổi.--Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Trong chốc lát, Diệp Hành thậm chí còn tưởng rằng ảo giác tinh thần của mình đã trở nên nặng hơn, mới có thể xuất hiện ảo giác ngắn ngủi xuyên qua như thế.
Nhưng ảo giác này cũng quá chân thật.
Tận đến khi hắn thấy trong tay mình có thêm một chiếc áo khoác gió, mới sửng sốt.
Vương Mẫn nói: “Diệp tổng, bên ngoài tuyết lớn, chờ tuyết nhỏ lại đi?”
Diệp Hành lấy lại tinh thần: “Không cần.”
Vừa rồi thấy sắc mặt Diệp Hành giống như không quá thoải mái ……
Lòng Vương Mẫn rối rắm, mình có nên lấy lòng vị kim chủ này giúp phụ thân đại nhân chút không?
Kết quả vừa xem qua, Vương Mẫn cũng có chút hoài nghi ký ức của mình.
Sao nhìn qua sắc mặt của Diệp tổng rất tốt nhỉ, hơn nữa so với vừa rồi, giờ giống như vừa được tĩnh dưỡng một trận, chẳng những khí sắc tốt lên không ít, nhìn qua cũng không tiều tụy như vậy?
Đương nhiên, càng làm cho cô cảm thấy thái quá là, vừa rồi cô nghe thấy tiếng “Đường Minh Hề” từ miệng Diệp Hành?
Chẳng lẽ nói hắn buổi tối tới Minh Hề công quán thương tiếc người vợ đã mất?
Tuy nhiên, trước kia Vương Mẫn cũng nghe qua một ít tin đồn.
Tuy năm đó tuyên bố ra bên ngoài là Đường Minh Hề ch.ết vì bệnh, nhưng ch.ết cũng rất kỳ quái, suốt nửa năm trước khi ch.ết bệnh đều không ai nhìn thấy.
Hơn nữa sau khi ch.ết bệnh không lâu Đường gia liền rơi đài, không ít báo chí giải trí bát quái đều công bố là Diệp Hành xử ch.ết Đường Minh Hề
Quan hệ nước sôi lửa bỏng như vậy, đáng để hắn thương tiếc người vợ đã mất sao? --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Vương Mẫn mang theo một bụng nghi hoặc, lễ phép đứng ở cửa nhìn bóng dáng Diệp Hành đi xa.
Đương nhiên, Đường Minh Hề cũng chẳng phải người tốt lành gì.
Lúc trong nhà Vương Mẫn còn chưa phất lên, chỉ nghe qua vài hành động của Đường Minh Hề, quả thật khiến người ta giận sôi.
Chỉ có thể nói nếu thật sự đã ch.ết, đó cũng là tự làm tự chịu.
Yêu hận tình thù chốn hào môn, trước nay đều dính máu.
Hơn nữa làm gì có tình thân và tình yêu gì, nếu có cũng chỉ là tiền tài và lợi ích.
Không biết có phải là ảo giác của mình không, Vương Mẫn luôn cảm thấy bóng dáng Diệp Hành nhìn qua có chút đáng thương.
Thật giống như thế giới này chỉ còn lại có một mình hắn.
Sau khi Diệp Hành xuyên về tạm thời không có gì làm.
Diệp Nguyệt ở Vân Kinh, hơn nữa cũng đã gả chồng, Tết nhất mình tới quấy rầy một nhà bọn họ cũng hơi kỳ cục.
Nghĩ tới nghĩ lui, thế mà lại chỉ còn công ty có thể đi.
Đèn của văn phòng chủ tịch đã tắt từ lâu, mặc dù là trụ sở chính của Kinh Vũ, đêm giao thừa cũng chẳng có mấy người nguyện ý tăng ca.
Chỉ có ngọn đèn cô độc của tổng tài đang sáng lên.
Diệp Hành tính tìm vài công việc mình còn chưa xử lý, ngồi trước máy tính hết sức chăm chú nhìn mấy hạng mục.
Rất nhanh, hai mắt của hắn vì sử dụng quá độ mà mỏi không chịu nổi.
Diệp Hành phản xạ có điều kiện day day ấn đường, lấy mắt kính từ trong túi áo ra.
Độ cận của hắn không quá nặng, chỉ khi làm việc mới cần mắt kính. --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Chỉ là lúc lấy mắt kính mới chợt nhớ, áo khoác gió mà mình đang mặc là Đường Minh Hề chuẩn bị, trong túi căn bản không có mắt kính.
Hắn đang muốn thu tay lại, khóe mắt chợt nhìn thấy tia ánh sáng yếu ớt.
Ngay sau đó, biểu tình của hắn có chút cứng đờ, từ trong túi lấy ra một bộ mắt kính.
Cùng lúc đó, rớt ra còn có một tờ giấy nhỏ:
“Diệp ca chú ý bảo vệ thị lực, đọc sách đừng nhìn gần quá, năm mới vui vẻ!”
“PS: Thuận tiện đưa cậu một bộ, đừng nói cho Diệp Tiểu Hành biết (icon thè lưỡi)”
Rõ ràng là mắt kính có kiểu dáng tương đồng với chiếc Đường Minh Hề mua.
Đêm giao thừa tuyết bay lất phất.
Ngoài cửa sổ sát đất, ngọn đèn dầu Vạn Gia liên miên một mảnh, ánh sáng lập loè, không có tia thuộc về hắn.
Văn phòng chỉ có tiếng máy móc chạy ù ù.
Thật lâu sau, sự tĩnh mịch đến trầm mặc mới bị giọng nói đánh vỡ.
“Năm mới vui vẻ.”
Vẫn luôn quên nói với anh--Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Có thể gặp được anh, hắn may mắn hơn tôi nhiều.