Chương 13

Khúc lão đại đã tức đến điên rồi.
Ông không màng làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh thường ngày của đoàn xiếc thú, nhất quyết yêu cầu toàn bộ thành viên dự bị đều phải tốt nghiệp trước thời hạn, trở thành “đại minh tinh” trong một lều khác.
– Đều tại mày!


Trong phòng tr.a tấn, Khúc lão đại túm lấy tóc Trần Quân Nghiên, hung tợn nói với anh ta,
– Mày cũng thế, Long Nhị cũng vậy, bọn mày đều chạy không thoát đâu. Ngay hôm nay bọn mày sẽ phải chọn tượng gỗ hết.
Trần Quân Nghiên mặt mày tím bầm, anh ta chậm rãi mở mắt ra thành một kẽ nhỏ, cười hỏi ông:


– Có phải tiểu thư hiện giờ rất sợ ông không?
Biểu cảm của Khúc lão đại dữ tợn, sau đó nở nụ cười.


– Mày giỏi lắm, rất giỏi. – Ông buông tay ra, Trần Quân Nghiên kêu lên ngã xuống bên chân ông, Khúc lão đại từ trên cao nhìn xuống anh ta, cười nói, – Mày là thằng xấu xa, còn xấu xa hơn cả tao. Nếu không có chuyện hôm nay, tao chắc chắn giữ lại mày, bồi dưỡng mày, bởi vì mày nhất định sẽ sống tốt trong thế giới cứt chó này.


Nói xong, ông cầm hộp gỗ trên bàn lên, không biết vì sao ngây cả người, một lúc sau, lại đặt hộp gỗ xuống, cũng không quay đầu lại nói với Trần Quân Nghiên:


– Mày cần phải cảm ơn tiểu thư. Đây là cơ hội con bé đã cầu xin cho bọn mày, bọn mày tự chọn tượng gỗ cho mình đi, bằng không nếu để tao chọn, tao sẽ dùng phương thức tàn nhẫn nhất để bào chế bọn mày.


available on google playdownload on app store


Cánh cửa mở ra, một tia ánh trăng rơi vào khuôn mặt của Trần Quân Nghiên, lại dần dần trở nên thật nhỏ, và ngay khoảnh khắc cánh cửa phòng khép lại kia, đã biến mất ở trên mặt anh ta.


Ngoài cửa, Khúc lão đại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, vẫy lui những người bên cạnh, tự mình cầm đèn lồ||g đi đến trong nhà, tiếng giày giẫm lên tuyết vang lên tiếng động, ông mang theo gió tuyết trên người về đến nhà, mỉm cười và nói những lời mở đầu mà cuối cùng ông đã nghĩ ra trên đường đi:


– Ninh Nhi ơi, có thấy râu của ba xấu không? Nào nào, để cho ba nhìn tay nghề của con đi nào.
Bộ râu ông nâng niu như thế, nhưng vì con gái yêu thì có là gì cơ chứ?


Ninh Ninh nhìn ông với ánh mắt phức tạp, cô không biết mình nên phải nói gì với ông, bởi vì…cô lại một lần nữa mất đi cảm giác phối hợp với nhân vật. Không, tình huống còn tệ hơn nữa, cô đã hoàn toàn tách rời khỏi Khúc Ninh Nhi rồi.


Sự thờ ơ của Khúc Ninh Nhi đã cản trở lương tri của Ninh Ninh, lương tri của Ninh Ninh lại đang lên án sự thờ ơ của Khúc Ninh Nhi, cuối cùng lương tâm đã chiếm thế thượng phong, cho nên hiện tại đứng ở căn phòng này chính là Ninh Ninh, một vở kịch bi thảm lại diễn ra, hơn nữa cả là một diễn viên trẻ cuối cùng đã không thể nào diễn vai Khúc Ninh Nhi một cách nhuần nhuyễn.


Ngơ ngác nhìn ông rất lâu, Ninh Ninh cầm dao cạo râu đi về phía ông.


Vú Vương ở bên cạnh lặng lẽ châm nến, ánh nến lay động chiếu vào trong mắt ông, nhuộm cho tròng mắt ông một màu vàng ấm áp. Khi dao cạo cạo đi bộ ria mép buồn cười kia, lộ ra một khuôn mặt hòa trộn giữa trẻ trung và trung niên, vừa lạnh nhạt vừa tình cảm, lại vừa tàn khốc vừa kiên nghị, thậm chí còn có chút anh tuấn, là một vẻ đẹp lạnh lùng như lưỡi lê của tuyết lạnh trong bóng đêm.


Ông bỗng nói:
– Ba biết con đã làm gì.
Bàn tay đang nắm dao cạo của Ninh Ninh run lên.
Máu tươi từ miệng vết thương nhỏ chảy xuống, nhưng Khúc lão đại không chút để ý, ông chậm rãi nhìn Ninh Ninh, mỉm cười vừa dịu dàng vừa bất lực nói:
– Ba biết con đã làm gì với cái hộp kia.


Cùng thời gian, trong phòng xử phạt, Trần Quân Nghiên nằm bẹp dưới đất, nghĩ đến tiểu thư, nghĩ đến câu nói trước khi đi của tiểu thư.


Cô đã tới sớm trước Khúc lão đại một bước, dùng thái độ kiêu căng ngang ngược thường ngày của mình đuổi mấy người trông coi đi, sau đó dùng kéo cắt dây thừng trên tay chân anh ta, chỉ vào cánh cửa nói với anh ta:
– Anh đi đi.


Trong hoảng hốt, anh ta như quay trở về buổi chiều hôm đó, trở về trò chơi bạn bè ấy.
– Đi đâu? – Trần Quân Nghiên chợt cười.
– Về nhà đó. – Tiểu thư nói rất đương nhiên.
– Tôi không biết nhà mình hiện ở đâu. Lúc mười tuổi tôi đã bị bắt cóc tới đây.


Trần Quân Nghiên vẫn nằm bất động dưới đất, đôi mắt nhìn đỉnh nhà không chớp,


– Tôi đã có cơ hội đi, muốn đi thì lần trước tôi đã đi rồi. Nhưng mà tôi không đi, bởi vì tôi hận Khúc lão đại, hận đoàn xiếc thú này, cũng hận cô. Nếu các người không bị báo ứng, tôi rời khỏi này còn ý nghĩa gì?


Ngooài miệng thì nói năng hiên ngang, trong lòng lại đang nói: Hãy giúp tôi, tôi không thể ch.ết được!
Lời cầu cứu không thể trực tiếp nói ra, bởi vì người ta thường đánh giá cao người có thể coi thường, nhưng cũng cần phải giữ chừng mực, xương cốt mà quá cứng vẫn sẽ bị người ta bẻ gãy.


Nếu như nói nhân sinh là một vở kịch, vậy thì trò chơi trước mắt này chính là một vở kịch quan trọng nhất trong cuộc đời Trần Quân Nghiên, sống hay ch.ết, phải xem anh ta có làm lay động trái tim tiểu thư hay không.
- …Huống chi, bên ngoài cánh cửa kia là tự do thật sao?


Trong bóng đêm không nhìn thấy rõ lẫn nhau, như vậy lay động con người ta nhất chính là thanh âm, Trần Quân Nghiên làm cho giọng nói của mình trở nên yếu ớt xuống.
Tiểu thư yên lặng một lát, giọng nói vang lên trong bóng đêm:
– Em biết anh đang diễn với em.


Câu nói tiếp theo nghẹn ở cổ họng Trần Quân Nghiên, trong một cái chớp mắt, trên người anh ta toát mồ hôi lạnh, anh ta thậm chí còn hơi run lên, một cảm giác sợ hãi gần với cái ch.ết bao phủ toàn bộ anh ta.
– Nhưng em sẽ cứu anh.
Tiểu thư cười buồn, dùng một thái độ giống cô ấy nhưng lại không giống nói với anh ta:


– Em sẽ cứu mọi người.
Sau một lúc lâu, Trần Quân Nghiên cười, cười đến run cả người, anh ta nói:
– Tiểu thư, tôi không tin cô.


Hồi ức dừng ở đây, Trần Quân Nghiên đặt tay lên ngực tự hỏi, anh ta thật sự không tin cô ư? Nếu đúng là thế, vậy anh ta đang đợi cái gì? Anh ta thất vọng cái gì? Anh ta hận cái gì?
- …Cô nói cô sẽ đến cứu tôi, nhưng cô không hề tới.
Trần Quân Nghiên lẩm bẩm.


– Còn may, còn may tôi không tin cô, trong cái địa ngục này, không có người tốt, không có bạn bè, không có tin tưởng, không có gì cả…
Anh ta quay sang nhìn về hướng cái bàn, nhớ mang máng lúc Khúc lão đại có đi đã để lại hộp gỗ ở đó, anh ta cười châm chọc:


– Cho rằng để lại thứ đồ chơi kia, cho rằng để tôi tự chọn tượng gỗ là bồi thường cho tôi hay sao? Tiểu thư…Cô thật là vừa đáng yêu vừa đáng hận…
Chứ hận vừa mới thốt xong, cửa phòng đột nhiên bị người ta phá mở.


Ánh trăng lại lần nữa trải trên mặt anh ta, Trần Quân Nghiên cười, một nụ cười tươi báo được thù.
– Tìm được rồi.
– Mau đi thông báo cho Lý Tú Lan tiểu thư đi.
– Ôi, bị thương rất nặng, mau đi gọi đại phu đi!


Một nhóm người mặc trang phục cảnh sát xông đi vào, từng bóng dáng thoảng qua khuôn mặt Trần Quân Nghiên. Anh ta cuối cùng không thể kìm nén được mà cất tiếng cười to.
– Các người cuối cùng đã tới rồi.
Anh ta cười to nói, trong ánh mắt khó hiểu của mọi người mà cười ch ảy nước mắt,


– Tiểu thư, cô thật sự cho rằng tôi đưa cô đi xem chân tướng hay sao?


Tiểu thư ngây thơ thuần khiết, tiểu thư kiêu căng tùy hứng, tiểu thư vừa đáng yêu vừa đáng hận…Anh ta không hề tin tưởng cô, anh ta làm sao mà ký thác hy vọng lên người cô chứ? Lý Tú Lan, tam tiểu thư của Lý gia quân phiệt mới là nơi hy vọng của anh ta, khi mà tiểu thư chạy khỏi Khúc lão đại, khi mà Khúc lão đại phát động thủ hạ đi tìm cô, anh ta đã lặng lẽ rời khỏi đoàn xiếc thú, cầm một lá thư kèm theo tín vật của Lý Tú Lan đi đến sở cảnh sát. Nghiệm chứng thân phận của Lý Tú Lan cần mất một chút thời gian, cũng may cuối cùng vẫn đuổi kịp, cho nên người thắng cuối cùng vẫn là anh ta, người cười đến cuối cùng cũng là anh ta.


– Chỉ cần từ cổng lớn đi ra ngoài là không chạy thoát được.
Cười thỏa rồi, Trần Quân Nghiên lẩm bẩm,
– Chỉ có phá hủy toàn bộ đoàn xiếc thú này, chỉ có phá hủy toàn bộ các người, tôi mới thật sự được tự do…
Vì thế anh ta lợi dụng mọi người, cũng lợi dụng chính mình.


Xác nhận Trần Quân Nghiên an toàn rồi, một cảnh sát ở lại trông chừng anh ta, những người khác đang chuẩn bị đi, Trần Quân Nghiên ở phía sau hỏi bọn họ:
– Các anh đi đâu? Người của đoàn xiếc thú sao rồi? Đã bắt được Khúc lão đại với con gái ông ta chưa?


– Bắt được hết rồi, chỉ còn mỗi Khúc lão đại với con gái ông ta thôi.
Một cảnh sát khách sáo đáp lại anh ta, – Giờ bọn tôi đi bắt người đây.
– Đi đi, đừng để đầu sỏ chạy thoát đấy.- Trần Quân Nghiên nói, – Đúng rồi, để cửa mở đi, tôi muốn có chút ánh sáng.


Cảnh sát đi rồi, lúc đi không hề đóng cửa lại, gió và tuyết thổi vào phòng, vị cảnh sát ở lại canh giữ lạnh run xoa xoa cánh tay, Trần Quân Nghiên cũng lạnh đến môi trắng bệch, nhưng vẫn không chịu đóng cửa, anh ta tham lam hít thở không khí tự do, tham lam nhìn ánh trăng bên ngoài cửa đầy chăm chú.


Không bao lâu, một đại phu mang theo hòm thuốc đến, hoảng sợ nói:
– Bên trong này lạnh quá, sao còn mở cửa vậy?
Ông ta khép hờ cánh cửa lại, sau đó lấy nến trong hòm thuốc ra đốt lên, ánh lửa chập chờn, thỉnh thoảng nổ nhẹ một cái, đại phu bôi thuốc cho anh ta, băng bóng xong xuôi, cuối cùng dặn dò:


– Cậu hằng năm ăn đói mặc rách, căn cơ đã rất yếu rồi, cộng thêm suy nghĩ quá nhiều, nếu không nhân lúc tuổi còn trẻ mà bồi dưỡng cơ thể thì về già sẽ chịu đủ khổ thôi. Đúng rồi, nơi này không thể ở lại nữa.
Không đợi Trần Quân Nghiên mở miệng, cảnh sát ở lại canh giữ đã nói:


– Lý Tú Lan tiểu thư nói, tìm được ngài rồi thì mau chóng đưa ngài qua chỗ cô ấy.
Trần Quân Nghiên gật gật đầu, anh ta từ từ đứng dậy, lúc sắp ra khỏi phòng, bỗng nói:
– Từ đã.


Anh ta dừng bước, ánh mắt phức tạp nhìn hộp gỗ trên bàn, hộp gỗ kia đã từng mang đến cho anh ta vô số bóng đè, bây giờ giống như vật phế phẩm không đáng tiền bị vứt bỏ ở trên bàn. Một lúc lâu sau, người cảnh sát đứng bên không kiên nhẫn mở miệng hỏi:
– Chúng ta đi được chưa?


- …Đi thôi.
Trần Quân Nghiên lên tiếng, trong lòng tự nhủ: Coi như giữ lại làm kỷ niệm đi.
Sau đó đưa tay ra, cầm lấy hộp gỗ trên bàn lên, ngay khi cầm lên, anh ta ngẩn hết cả người, sao lại…sao lại…nhẹ như vậy?
Anh ta hất tay viên cảnh sát ra, nhanh chóng mở hộp ra.


Không có tượng gỗ không có tay, không có tương gỗ không có chân, không có tượng gỗ chó biết hát, không có tượng gỗ người da chuột, không có tượng gỗ đầu to…Toàn bộ tượng gỗ đều không thấy.


Ánh trăng chiếu vào trong hộp, bên trong là một tập giấy trắng cắt ra từ giấy Tuyên Thành, Trần Quân Nghiên cầm một tờ giấy lên, trên tờ giấy là một chữ được viết xiêu xiêu vẹo vẹo, được viết bằng bút lông giống như là một đứa trẻ mới học cầm bút viết: Con Người.


Ngón tay Trần Quân Nghiên khẽ run lên, nhìn thấy chữ giống như thấy người, bóng dáng thiếu nữ cùng với nắng chiều hiện ra trước mắt anh ta.
Ngày đó, cô bám lấy anh ta, bảo anh ta chơi trò chơi bạn bè ngu ngốc kia.
– Em không biết viết chữ, nhưng mà không sao hết.


Đó là một buổi chiều vô cùng lười biếng và ấm áp, cô ngồi dưới khung cửa sổ có rèm lụa mỏng, mái tóc của cô được ánh mặt trời mạ vàng, nó trở nên giống hệt con búp bê tóc vàng trong tay cô, mỉm cười và dùng giọng điệu mềm mại như bông cũng lười biếng giống như ánh mặt trời kia nói:


– Dù sao em vừa xinh đẹp lại vừa có tiền, tìm một người chồng biết chữ là tốt rồi. Đúng rồi anh có biết viết chữ không?
Cô luôn nghĩ quá ít, còn anh ta thì luôn nghĩ quá nhiều, sau khi cân nhắc hai ba lần lời nói của cô, anh ta thận trọng trả lời:
– Biết.


– Hiếm có quá. – Tiểu thư lập tức vui ra mặt, – Chúng ta là bạn, anh biết em cũng phải biết. Anh dạy em đi!
Giấy và bút mực được đưa lên, nhưng dạy cô viết cái gì đây? Lúc đó anh ta đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng đặt bút lên giấy.


– Chữ này là chữ gì vậy? – Tiểu thư ghé lại gần anh ta hỏi.
– Người. – Anh ta trả lời.
Con người là quý nhất trong thiên nhiên đất trời, con người không nên sống rẻ rúng như cỏ dại, cũng không nên sống trong vỏ bọc của dã thú.
Anh ta muốn làm người…Cũng hy vọng cô là người.


Hộp gỗ tuột khỏi tay Trần Quân Nghiên rơi xuống đất, những tờ giấy viết chữ người rơi xuống và bay lên, đảo quanh anh ta như những đứa trẻ nhỏ, Trần Quân Nghiên thở hai hơi nặng nhọc, sau đó quay người lao ra khỏi cửa.
Hết chương 13






Truyện liên quan