Chương 28
Ninh Ninh lại tiếp tục tìm được người nhận nuôi thứ hai cho Văn Vũ.
Suy xét đến việc người nhận nuôi đầu tiên là do say rượu quá độ gây ra hỏa hoạn mà bị thiêu ch.ết, cho nên lần này cô lựa chọn kỹ càng hơn, đó là một cô giáo dạy ngữ văn, có dáng người mũm mĩm, mỗi khi cười lên các nét trên khuôn mặt chụm vào nhau, rất hiền hòa dễ gần.
– Tôi năm nay 50 tuổi, không có bất kỳ sở thích xấu nào, nếu có thì cùng lắm chỉ là đi câu cá ở sông thôi.
Bà ấy giới thiệu bản thân với hai người.
– Tôi chưa từng kết hôn, cũng chưa từng có con cái, bởi vì lớn tuổi nên muốn nhận nuôi con nuôi, để sau này có chỗ dựa dẫm….À, cháu có thích đọc truyện tranh không?
Văn Vũ dừng ở trước một kệ sách, ngẩng lên nhìn bà ấy.
Cô giáo ngữ văn cười hiền hòa cầm nguyên bộ “Phong Thần Diễn Nghĩa” đưa cho cậu:
– Cháu đến trong phòng khách xem đi, nơi đó ánh sáng tốt.
Văn Vũ lại nhìn nhìn Ninh Ninh, Ninh Ninh gật đầu với cậu, cậu mới ôm truyện đi đến phòng khách. Cô giáo ngữ văn đóng cửa phòng lại, nói với Ninh Ninh:
– Chúng ta nói chuyện về cậu bé đi.
Hai người họ không biết rằng, Văn Vũ không hề đi phòng khách đọc truyện, họ ở trong phòng, Văn Vũ đứng ngoài cửa phòng, lưng dựa vào tường, nghiêng tai lắng nghe hai người họ nói chuyện.
Ninh Ninh ban đầu nói rất nhiều điều tốt về Văn Vũ, cô giáo ngữ văn chỉ nghe, cuối cùng mới cười hỏi:
– Cháu thích cậu bé như vậy, vì sao không tự mình nhận nuôi cậu bé?
– Cậu ấy là một cậu bé rất tốt. – Ninh Ninh yên lặng một hồi mới nói, – Nhưng cháu lại không phải là một người lớn tốt, cháu không có chỗ ở cố định, không có công việc ổn định, không có tiền, cũng không có năng lực cho cậu bé đi học, còn thường xuyên…nổi giận bất thường. So với cháu, cậu bé cần một người tốt hơn cháu.
Văn Vũ rũ mắt, bỗng nhiên nhấc chân đi về hướng phòng khách, ngồi dưới đất mở một quyển truyện ra xem, không bao lâu, đằng sau cậu có tiếng bước chân, Ninh Ninh đặt tay lên đầu cậu, cậu ngẩng đầu lên, áp mặt mình vào lòng bàn tay cô đầy lưu luyến, ánh mắt dịu dàng giống như con chó nhỏ nhìn cô.
– Từ hôm nay trở đi, cháu sẽ ở với cô giáo Dư nhé. – Ninh Ninh dịu dàng nhìn cậu, – Nhớ ngoan ngoãn nghe lời cô giáo nhé, biết chưa?
Văn Vũ dịu ngoan gật gật đầu, sau đó với tay ra ôm lấy cổ cô.
Thế cho nên trên đường trở về, trên cổ Ninh Ninh vẫn còn vương lại độ ấm mà cậu để lại.
– Cháu phải cố gắng, cháu sẽ càng ngày càng tốt lên. – Ninh Ninh sờ sờ cổ mình, nhẹ nhàng nói, – Cô cũng cố gắng, sẽ càng ngày càng tốt lên.
Trở lại rạp hát thì đã đến giờ ăn cơm, lúc cô nhận được hộp cơm từ chỗ đầu bếp, vừa mới quay đầu đi, lại quay đầu trở lại, mỉm cười nói với đối phương:
– Cảm ơn ạ.
Đầu bếp chia cơm ngẩn người, xoa gáy ngượng ngịu nói:
– Ờ ờ, không có gì.
Ninh Ninh không mang cơm về hầm ăn, cô bưng hộp cơm ngồi vào ghế bên cạnh, người ngồi cùng bàn lập tức ngừng nói chuyện phiếm, nhìn cô đầy lạ lẫm. Ninh Ninh mở hộp cơm ra, nhìn hộp cơm tỏa hơi nóng ở trước mặt cả người hơi cứng đờ một chút, sau đó quyết tâm cầm đũa lên, vừa run rẩy vừa cương quyết và thức ăn vào miệng.
Giao Tế Hoa ồ lên, cười hỏi:
– Tiểu thư Bóng Ma của tôi, sao hôm nay lại rảnh rỗi ngồi ăn cơm với bọn tôi thế?
– Trên sân khấu tôi mới là Bóng Ma. – Ninh Ninh cười đáp lại, – Còn hiện giờ, tôi chỉ là một người bình thường mà thôi.
Tôi là một người bình thường! Tôi muốn ăn cơm nóng, tôi muốn giao lưu với mọi người, tôi muốn nói cảm ơn, tôi không thể cứ nhốt mình trong hầm, không thể cứ nhốt mình trong quan tài của quá khứ mãi được!
Cơm nước xong, cô trở lại hầm, lấy con hạc giấy mà Văn Vũ đã để lại cho mình, xem từng tấm một, xem rất cẩn thận. Ninh Ngọc Nhân lăn qua lộn lại ngủ không được, cất tiếng hỏi:
– Đã muộn rồi, sao em còn chưa ngủ vậy?
– Em muốn học một lúc nữa. – Ninh Ninh đưa lưng về phía cô ấy nói.
– Học cái gì? – Ninh Ngọc Nhân tò mò hỏi.
– Học diễn ‘mối tình đầu’ ạ. – Ninh Ninh trả lời.
– Em có biện pháp rồi à? – Ninh Ngọc Nhân không thể tin nổi đứng lên, theo ánh mắt của cô, nhìn thấy tờ giấy trong tay cô, đọc xong nội dung trên đó rồi, cô ấy nhíu mày lại, – Cái này…có tác dụng với diễn xuất không em?
– Có ạ. – Ninh Ninh ngồi ở trên ghế, ngẩng lên cười với cô ấy, – Chị có rảnh không ạ? Để em diễn thử cho chị xem.
Ngày hôm sau, trong bếp.
Đầu bếp Trần không hiểu nhìn hai người:
– Các cô tìm tôi có chuyện gì?
Ninh Ninh giơ một con hạc giấy lên hỏi:
– Đây là Văn Vũ cho cháu, cậu bé nói là ngài kể với cậu nhóc, mối tình đầu của mình là một phần trứng gà cuộn.
Đầu bếp Trần xấu hỏ mặt đỏ lên:
– À…à…Tôi nói bừa thôi.
– Vì sao là trứng gà cuộn mà không phải là bánh chưng hay là bánh táo rút sợi chẳng hạn ạ? – Ninh Ninh chân thành nhìn ông ấy, – Luôn có nguyên nhân mà, ngài có thể nói cho cháu biết được không? Điều này rất quan trọng với cháu.
Thật sự không lay chuyển được cô, đầu bếp Trần đành phải nói:
– Lúc còn trẻ tôi đã làm món trứng cuộn cho mối tình đầu của mình trong ba năm liền.
– Sau đó hai người có bên nhau không ạ? – Ninh Ninh hỏi.
– Không, cô ấy đã đi lấy người khác, còn tôi từ đó về sau không bao giờ làm món trứng cuộn nữa.
Ninh Ninh cúi đầu yên lặng một lát, đột ngột ngẩng lên hỏi tiếp:
– Cho cháu hỏi, lần cuối ngài làm món trứng cuộn là khi nào ạ?
- ….Là trong tiệc cưới của cô ấy. Vừa đúng lúc thầy của tôi được mời đến làm ở bữa tiệc đó, mà tôi là học trò đương nhiên là đi theo cùng.
– Cháu hiểu rồi. – Ninh Ninh nhìn số trứng gà để ở trong bếp, – Cháu muốn làm một lần món trứng cuộn, ngài nếm thử cho cháu được không ạ?
– Tôi không thể quyết định về việc này được. – Đầu bếp Trần cười nhạo, hiện giờ ông ta vẫn là người giúp việc, làm việc trong nhà bếp.
– Vậy thì xem cháu làm một lần đi ạ. – Ninh Ninh xắn tay áo lên đi đến chỗ cái thớt.
Cô nắm hờ một thứ đặt lên thớt, tay còn lại giơ lên giả làm động tác cầm dao, nhanh chóng cắt nó ra, Ninh Ngọc Nhân quan sát một lúc thì mới nhận ra rằng cô đang thái hành, động tác của cô vừa nhanh lại vừa lộn xộn, đến nỗi nhanh chóng cắt đến tay.
Con dao dừng lại, cô ngậm lấy ngón tay, quay đầu nhìn về phía cửa, biểu cảm vừa vui vừa buồn, đột nhiên xông tới, nhưng lại dừng ở cửa, buồn bã quay trở về.
Cô lại bắt đầu thái thức ăn, xẹt xẹt xẹt…Ồ? Ninh Ngọc Nhân sờ sờ tai mình, có phải mình nghe được tiếng thái rau không? Thì ra nhìn lâu dáng vẻ cô ấy thái rau nên mình mới sinh ra ảo giác.
Nhìn kỹ hơn, dáng đứng thẳng của Ninh Ninh không như thường ngày, lưng hơi khom lại, hai chân cách nhau số tám, Ninh Ngọc Nhân quay quay nhìn đầu bếp Trần bên cạnh – cả hai đều có lối đứng giống như nhau.
Xẹt xẹt xẹt, xẹt xẹt xẹt…Cuối cùng đã thái xong hành, tiếp theo là đánh trứng, bột, cho vào chảo, thực ra trong tay cô không có thứ gì cả, trong chảo luôn trống trơn, nhưng cuối cùng khi bắc chảo ra, cô lại như thật sự đứng bên trong mùi thơm của thức ăn, từ từ dùng xẻng trống trên tay xúc trứng cuộn ra, đặt lên thớt, xẹt, xẹt, xẹt, cắt tổng cộng ba lần, cắt trứng cuộn dài thành bốn miếng nhỏ và đặt chúng vào hai đ ĩa nhỏ
Là bắt chước đầu bếp Trần nấu ăn thật ư? – Ninh Ngọc Nhân nhìn tất cả, trong lòng hơi khó hiểu. Điều này có liên quan gì đến việc học diễn xuất về mối tình đầu không?
Nhưng vào lúc này, Ninh Ninh bỗng nhiên quay đầu, cảnh giác nhìn nhìn bốn phía, sau đó chậm rãi từ trong túi lấy ra một thứ.
Động tác lấy đồ ra của cô rất chậm, biểu cảm cũng biến hóa cực kỳ chậm, bởi thế cho nên Ninh Ngọc Nhân có thể đọc rõ sự thay đổi nội tâm vào lúc này của cô —— cô đã mang một thứ không tốt vào bếp, cô không muốn người nào thấy, và giờ cô đang do dự không biết có nên làm hay không.
Lúc do dự động tác rất chậm, nhưng một khi hạ quyết tâm động tác trở nên nhanh chóng.
Cô nhanh chóng lấy thứ trong túi ra, đó là một cái chai, cô vặn cái chai và rắc thứ bên trong lên một đ ĩa trứng cuộn trong đó, Ninh Ngọc Nhân hít một hơi khí lạnh, qua khóe mắt phát hiện ra đầu bếp Trần đã cứng đờ cả người.
Cuối cùng, Ninh Ninh xoay người lại, tay trái là trứng cuộn vừa mới ra khỏi chảo, tay phải là trứng cuộn vừa được rắc nguyên liệu kia, cùng đưa tới trước mặt đầu bếp Trần.
– Ngài muốn cho cô ấy món trứng cuộn ban đầu. – Cô hỏi, – Hay là muốn cho cô ấy ăn món trứng cuộn cuối cùng.
Đầu bếp Trần nuốt nuốt nước bọt, nói:
– Đương nhiên là món trứng cuộn ban đầu rồi…Cô ấy hiện đang còn sống mà.
Như vậy cái tên của mối tình đầu này được gọi là buông bỏ và tha thứ.
Hai người ra khỏi bếp, Ninh Ngọc Nhân đi phía sau Ninh Ninh, đột nhiên hỏi:
– Em định diễn hết với tất cả những người có trên tờ giấy à?
– Đúng vậy ạ. – Ninh Ninh đáp, lại mở một con hạc giấy ra.
– Vì sao?
Ninh Ngọc Nhân lắc đầu,
– Em đóng vai Bóng Ma chứ không phải là đầu bếp, bác gái tạp vụ, thầy hí khúc. Em như vậy có vẻ rất lãng phí thời gian.
– Không lãng phí. – Ninh Ninh quay qua nhìn cô ấy, – Với em, muốn vào vai một nhân vật thì trước tiên phải hiểu nội tâm của người đó, sau đó suy ra anh ta sẽ làm gì và nói gì. Em không thể diễn được Bóng Ma, chính bởi vì không hiểu được nội tâm cô ấy…Không hiểu được cảm giác khi yêu một người của cô ấy.
Cô cúi xuống nhìn tờ giấy trong tay, nhìn người trên tờ giấy:
– Em không có cách nào khác, đành phải không ngừng diễn, không ngừng đi tìm hiểu, đợi khi em đã diễn xong những người trên tờ giấy, thể nghiệm tất cả mối tình đầu ở trên đó, có lẽ em sẽ nắm bắt được điều gì đó.
Đồng thời, cô muốn nhân cơ hội này để thoát khỏi ảnh hưởng của Khúc Ninh Nhi đối với mình, dù sao cũng là cô diễn kịch mà không phải Khúc Ninh Nhi, cô không thể luôn luôn bị chi phối bởi ảo ảnh của quá khứ này.
Vì thế một quá trình tự tập luyện gian nan bắt đầu. Cô không thể chiếm dụng thời gian tập luyện và diễn tập thường ngày, cho nên chỉ có thể tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, nhưng dù vậy, cũng không phải tất cả mọi người đều bằng lòng hợp tác với cô, những người này tạm thời bỏ qua, cô tìm những người bằng lòng phối hợp với cô trước.
Vì thế con hạc giấy đầu tiên, con hạc giấy thứ hai, con hạc giấy thứ ba….Những con hạc giấy trong tay Ninh Ninh càng ngày càng ít, tình trạng của Ninh Ninh càng ngày càng tốt lên, mọi thứ đều chuyển biến tốt đẹp, điều duy nhất khiến người ta cảm thấy buồn bã chính là đêm khuya vắng vẻ, bên cạnh luôn thiếu vắng một người. Lúc ăn cơm luôn lĩnh thêm một phần, sau đó lại chỉ có thể ăn một mình.
Lại là một buổi sáng của một ngày.
– Cô muốn làm cái gì nữa đây?
Giao Tế Hoa vừa nghi ngờ vừa cảnh giác nhìn Ninh Ninh, cảm thấy cô hôm nay không bình thường hơn mọi ngày.
– Em nghe nói Trần Quan Triều là mối tình đầu của chị.
Ninh Ninh bước từng bước đến gần cô ấy.
Giao Tế Hoa càng thêm cảnh giác:
– Đương nhiên rồi.
– Chị thích anh ta ở điểm nào? – Ninh Ninh bắt chước theo dáng vẻ của Trần Quan Triều, hai đầu ngón tay cũng đặt trước trán, sau đó vung về phía trước đầy soái ngầu, – Là như này ạ?
Bàn tay hất ra thuận thế chống vào thân cây phía sau Giao Tế Hoa, cười bất cần với cô ấy, một bên khóe miệng nhếch lên:
- …Hay là như này?
Giao Tế Hoa cả người nổi da gà, cô ta run rẩy cả người, cúi người chui qua khuỷu tay cô chạy ra ngoài, quay đầu lại mắng:
– Hôm nay cô uống lộn thuốc à?
– Em chỉ hơi chút tò mò thôi. – Ninh Ninh cười với cô ta.
Giao Tế Hoa trợn mắt, hầm hầm đi tới, hạ thấp giọng với cô:
– Bớt giả vờ ngây thơ đi, mục đích của cô chẳng phải giống tôi, đều vì tiền…tiền…tiền của anh ta thôi!
Nhìn bóng lưng của cô ấy, Ninh Ninh khoanh tay cười khẽ lắc đầu. Cũng không phải mối tình đầu nào cũng đều đẹp đẽ, đôi khi cũng sẽ trộn lẫn dối trá cùng với lừa gạt. Nhân sinh trăm vẻ, dù là mối tình đầu như vậy, cũng đều có thể hóa thành mảnh vỡ nhỏ, lấp đầy vào tim cô.
Nhưng vẫn còn thiếu một cái gì đó.
- …Cháu không ở đây. – Ninh Ninh thở dài, chậm rãi quay đầu lại, – Cô cứ luôn thấy thiếu thiếu gì đó.
Phía sau, Văn Vũ nở nụ cười với cô. Ánh nắng tươi sáng, xuyên qua bóng cây nghiêng xuống, lá cây cắt thành những đốm sáng nhỏ, chiếu vào trên người và trên mặt cậu.
Cho đến khi thắt lưng bị cậu ôm chặt lấy, Ninh Ninh mới hồi phục tinh thần, ôm lại cậu, không cầm lòng nổi cười nói:
– Sao cháu trở lại thế?
Phía trước có tiếng bước chân, cô ngẩng lên, thấy cô giáo ngữ văn đứng ở đối diện, biểu cảm như muốn nói lại thôi.
- …Tôi xin lỗi. – Bà ấy buông đôi môi bị cắn chặt ra, nói với Ninh Ninh, – Tôi không thể nhận nuôi cậu nhóc được nữa.
- …Vì sao ạ? – Ninh Ninh hỏi.
Văn Vũ ôm eo Ninh Ninh, chậm rãi quay đầu nhìn cô giáo ngữ văn, cô giáo ngữ văn né tránh ánh mắt của cậu, có chút hoảng loạn nói:
– Không có gì.
Ninh Ninh lập tức cảm thấy tức giận, đi về phía bà ấy:
– Cô có ý gì? Cậu bé không phải sủng vật, cô mua cậu bé mấy ngày, thấy không hợp thì muốn trả hàng, lý do? Dù gì cũng phải có lý do chứ?
Cô giáo ngữ văn cứ ngập ngừng như muốn nói, một lúc lâu sau ném xuống một câu:
– Nếu cháu có thời gian thì có thể xem những bức vẽ của cậu nhóc.
Ninh Ninh ngẩn người, bức vẽ? Vẽ cái gì?
Văn Vũ từ phía sau đi tới, nhẹ nhàng kéo tay cô. Ninh Ninh cúi xuống xoa đầu cậu, an ủi:
– Không sao đâu, bà ấy không cần cháu thì cô cần cháu.
Lại cảm thấy để trẻ nhỏ mang lòng oán hận không tốt, vì thế cô nắm tay cậu lắc lắc về hướng cô giáo ngữ văn vừa đi:
– Nói tạm biệt với cô giáo Dư đi nào, tạm biệt cô, đi đường cẩn thận.
Đôi mắt u buồn của cậu nhìn theo hướng cô giáo ngữ văn rời đi, Văn Vũ chậm rãi đong đưa bàn tay nhỏ, nghe theo lời Ninh Ninh, mở miệng, thầm nói:
– Tạm biệt, đi đường cẩn thận.
….Bà ấy thực sự nên cẩn thận hơn…
Vài ngày sau, ngư dân tìm thấy một xác ch.ết trôi trên sông, mặt mày xanh xao, tóc tai rũ rượi như rong biển, đó chính là cô giáo dạy ngữ văn đã mất tích mấy ngày.
Hết chương 28