Chương 40

– Ninh Ngọc Nhân đã diễn sự khủ ng bố đến trình độ cao nhất, em rất khó vượt qua cô ấy ở phương diện này, cho nên em cần phải diễn một công chúa Linh Sơn khác biệt. – Thạch Trung Đường cười cười, – Một công chúa Linh Sơn cực kỳ xinh đẹp, thế nào?


Nghe có vẻ rất có lý, nhưng Ninh Ninh cẩn thận nghĩ nghĩ …Cái mợ, làm thế chẳng phải là bình hoa hay sao?
– Anh thật sự cho rằng được ạ? – Ninh Ninh hoài nghi hỏi anh.


– Đương nhiên rồi. – Thạch Trung Đường nói chắc nịch, – Nếu cho anh vẽ ý trung nhân của anh, anh sẽ vẽ dáng vẻ xinh đẹp nhất của cô ấy, ai mà sẽ đi vẽ một ma nữ để dọa mình chứ!
Nghe câu trước có vẻ rất có lý, nhưng nghe đến câu cuối thì…Ninh Ninh nhíu mày.


– Cho nên anh chỉ muốn tìm một cô gái xinh đẹp để chơi, mà không phải ma nữ…


– Ninh Thái Thần ở miếu gặp Nhiếp Tiểu Thiến, Hứa Tiên trên cây cầu gãy gặp bạch xà, nguyên nhân ngay lúc đó không hề hô to hai tiếng yêu nghiệt sau đó đánh ch.ết họ thì là gì nào? Còn không phải họ đều xinh đẹp như mộng ảo, khiến người ta vừa thấy đã yêu đó à.


Thạch Trung Đường cười tủm tỉm, chẳng biết lúc nào đã cách Ninh Ninh rất gần.


available on google playdownload on app store


Cách gần như vậy, đến mức có thể ngửi được hương thơm trên người anh, không phải nước hoa, cũng không phải xà phòng, là hương thơm rất khó dùng ngôn ngữ để miêu tả, làm cho người ta trở nên mẫn cảm, làm cho trái tim người ta chợt đập mạnh, làm cho người ta muốn chạy trốn lại không thể trốn chạy.


- …Anh thích kiểu con gái nào à…
Anh đùa nghịch lọn tóc kia của Ninh Ninh, giọng nói vừa trầm thấp vừa từ tính.
– Để anh từ từ nói cho em biết.
Ninh Ninh đẩy anh ra, xoay người bỏ chạy.
Anh không đuổi theo, chỉ ở phía sau cười không ngừng.


Ninh Ninh thẹn quá hoá giận, cảm thấy đối phương đang đùa bỡn mình, hại cô trước đó còn coi trọng lời nói của anh ta! Anh ta chỉ đơn thuần đi thả thính gái mà thôi! Thế là chạy càng nhanh, đến một chỗ rẽ đột ngột dừng lại, rụt người trở về, lặng lẽ nhìn hai người bên ngoài.


Quả nhiên là hai mẹ con! Mẹ cô cũng đang bị một người đàn ông dây dưa! Hơn nữa còn là một người đàn ông cực kỳ khó ưa!
– Chắc em biết anh chứ? – Trần Quan Triều ngăn Ninh Ngọc Nhân không cho đi, – Anh là phó đạo diễn kiêm biên kịch bộ phim “Bóng Ma rạp hát”.


Ninh Ngọc Nhân thực sự bị anh ta ép buộc không làm gì được, đành phải hạ thấp giọng nói:
– …Tôi biết anh.
Trần Quan Triều mắt sáng lên, anh ta nắm lấy cổ áo vest của mình bằng cả hai tay và giật nhẹ, để cho mình trông càng thêm tự tin và ngầu lòi thu hút hơn.


– Bộ phim này khi công chiếu mặc dù đạt được doanh thu phòng vé cao và được nhiều giải thưởng, nhưng mà cá nhân anh không hài lòng về nó.
Ánh mắt anh ta nóng rực nhìn Ninh Ngọc Nhân.


– Nó còn có thể hoàn hảo hơn nữa! Chỉ cần có một nữ diễn viên hoàn mỹ, một Bóng Ma hoàn mỹ…Đúng, chính là em!
Nghe đến đó, Ninh Ngọc Nhân cuối cùng không nhẫn nhịn được nữa, cắt ngang lời đối phương, hỏi:
– Anh còn nhớ tôi không?


Trần Quan Triều lập tức im bặt, anh ta nghiêm túc nhìn cô ấy một lúc, nhưng cuối cùng vẻ mặt vẫn mù mịt.
– Trước kia chúng ta gặp nhau rồi à?
Ninh Ngọc Nhân hai tay nắm chặt lại thành quyền, giọng nói có chút kiềm chế:
– Vậy anh còn nhớ Văn Tiểu Ninh không?


Lúc này Trần Quan Triều mới nhớ ra, anh ta có vẻ khá bất ngờ ồ lên:
– Sao em biết người này, như thế trước kia em cũng ở trong đoàn phim “Bóng Ma rạp hát” à? Chờ chút, anh nhớ ra rồi…
Anh ta nở nụ cười, khép hai ngón tay lại, đầy soái khí hất lên với cô:


– Em là diễn viên phụ đóng vai người hầu đúng không! Anh nhớ hình như tên là…


– Đủ rồi! – Ninh Ngọc Nhân không thể nào chịu đựng tiếp được nữa, cô ấy đẩy anh ta ra, đang định bỏ đi, nhưng mà Trần Quan Triều lại không cho cô ấy đi, hai người đang giằng co, Ninh Ninh hít sâu một hơi, từ chỗ góc rẽ đi ra.


– Trần Quan Triều. – Cô nói dối một cách nghiêm túc, – Đạo diễn Thạch đang tìm anh đấy.
– Đạo diễn Thạch tìm anh á?- Trần Quan Triều tin, buông một câu “lát anh tìm em sau” với Ninh Ngọc Nhân, sau đó đi tìm đạo diễn Thạch.
Anh ta đi rồi, Ninh Ninh lập tức đi qua cầm lấy tay Ninh Ngọc Nhân, nháy mắt với cô ấy.


– Đi mau, em lừa anh ta đấy.
Hai người vội vội vàng vàng rời đi, vừa trở lại phòng của Ninh Ngọc Nhân, Ninh Ninh vừa mới đóng cửa phòng lại đã nghe có tiếng thở dài sau lưng.
– Thực ra ba năm trước bọn chị đã biết nhau rồi, nhưng anh ta vẫn luôn không nhận ra chị.
Ninh Ngọc Nhân lẩm bẩm nói.


– Bởi vì khi đó, ánh mắt anh ta vẫn luôn đuổi theo một nữ diễn viên thiên tài khác, trong mắt không hề có người nào khác.
Ninh Ninh ngẩn người quay lại nhìn cô ấy.
– Buồn cười là, bây giờ anh ta nhìn chị, cũng bởi vì chị đang bắt chước vị nữ diễn viên thiên tài kia…


Ninh Ngọc Nhân bỗng nhiên đưa tay che miệng lại, kịp phản ứng mình vừa mới sơ sẩy nói lỡ lời.
Cô ấy cẩn trọng nhìn Ninh Ninh, ánh mắt mang theo sự đáng thương và sự cầu xin, khiến cho Ninh Ninh nhìn thấy mà chua xót trong lòng.
– Chị diễn rất tốt. – Cô chân thành nói, – Chị diễn rất rất tốt.


Mẹ đã diễn ra vẻ kh ủng bố của Bóng Ma đến cực hạn, diễn được “Văn Tiểu Ninh” đến cực hạn, mẹ đã làm cho “nữ diễn viên thiên tài” nào đó không còn đường khác để đi, chỉ có thể tiếp tục đi theo con đường làm bình hoa di động.
– Là chị bắt chước tốt thôi.


Ninh Ngọc Nhân lại không tự biết, cô ấy cười tự giễu, sau đó cúi đầu xuống, bất lực che mặt mình nói,
– Chị căn bản không phải là diễn viên tài hoa gì! Chị chỉ biết bắt chước người khác! Chị chỉ đang không ngừng bắt chước cô ấy…Nhưng cả đời chị không thể bằng cô ấy…


Nói đến đây, Ninh Ngọc Nhân bụm mặt khóc lên.


Nhìn mẹ, Ninh Ninh như trông thấy quá khứ của mình, không ngừng xem phim của mẹ, không ngừng bắt chước mẹ và lại không ngừng thất bại, dần dần bị người cho cái mác “Không có tài hoa”, “Không bằng Ninh Ngọc Nhân”, “Nhất định không tiếp tục kiên trì được”.


Đáng sợ không phải người khác cho rằng như vậy, mà là cô dần dần cũng cho rằng như vậy.
Ninh Ninh vội vàng đi tới, ôm lấy mẹ, sự nhiệt tình đột ngột này dường như khiến Ninh Ngọc Nhân giật mình, cả người cứng đờ, sau đó đẩy cô ra.


Ninh Ninh bị đẩy ra sau, cũng theo đó xoay người, cô đưa lưng về phía Ninh Ngọc Nhân, tránh để Ninh Ngọc Nhân trông thấy vành mắt ửng đỏ của mình, giọng khàn khàn hỏi:
– Về sau chị định làm thế nào? Tiếp tục bắt chước vị nữ diễn viên thiên tài kia nữa à?
- ….
Ninh Ngọc Nhân lặng thinh một chốc, nói.


– Không làm thế thì biết làm thế nào?
– Nhưng nếu chị chỉ bắc chước cô ấy, vậy thì chỉ có thể diễn một loại nhân vật mà thôi. – Ninh Ninh vờ như nhìn ngoài cửa sổ, tròng mắt lại một mức chuyển về hướng mẹ cô, – Chị thể thể bắt chước thêm nhiều người khác nữa…


– Nói thì đơn giản lắm.
Ninh Ngọc Nhân rít lên khe khẽ, cô ấy xõa tóc dài, cắn ngón tay cái của mình, lầm bầm,


– Em không hiểu đâu, em căn bản không hiểu! Chị càng bắt chước cô ấy thì càng không thể nào thoát khỏi cô ấy…Cô ấy giống như….giống như khởi tử hoàn sinh vậy, luôn xuất hiện ở bên cạnh chị, nói chuyện bên tai chị, chị càng lúc càng trở nên giống cô ấy…


Ninh Ninh vội quay đầu trở lại, trông thấy bộ dạng của mẹ hiện giờ, trong mắt tràn ngập lo lắng và đau buồn.
– Chị nhập vai quá sâu rồi. – Cô nghiêm túc nói, – Chị cứ tiếp tục như vậy sẽ vô cùng nguy hiểm...
Ninh Ngọc Nhân cắn môi không nói lời nào, giằng co do dự, sợ hãi nhưng lại không từ bỏ được…


– Chúng ta đổi nhân vật đi. – Ninh Ninh thở dài, – Chị diễn Ân Hồng Tụ, em diễn công chúa Linh Sơn. Em cho chị hay, nhân vật Ân Hồng Tụ này...
Không đợi cô nói xong, Ninh Ngọc Nhân quay sang cười với cô:
– Cuối cùng đã lòi đuôi cáo ra rồi à?
Ninh Ninh ngẩn người.


– Chỉ có sợ hãi và đau khổ mới khiến con người ta khắc cốt minh tâm! Tôi diễn công chúa Linh Sơn tốt hơn cô!
Ninh Ngọc Nhân nở nụ cười âm u lạnh lẽo, đó là nụ cười của Bóng Ma, không tin tưởng bất kỳ người nào, không tín nhiệm bất cứ ai.


– Cô đi đi! Nhân vật này là của tôi, tôi tuyệt đối không tặng cho cô đâu!
Ninh Ninh bị mẹ đuổi ra ngoài.
Dựa lưng vào cửa, cô chậm rãi nhìn lên bầu trời, lẩm bẩm:
– Chỉ có sợ hãi cùng với đau khổ, mới khiến con người ta khắc cốt minh tâm?


Sau lưng yên tĩnh im ắng, cũng không biết mẹ có đang nghe hay không.
– Sợ hãi cùng với đau khổ, em đã trải qua rồi. – Bất kể mẹ có đang nghe hay không, Ninh Ninh vẫn kiên trì nói hết lời, – Nhưng thật sự khiến cho em khắc cốt minh tâm…là một cái dao cạo râu, và một bát hoành thánh.


Dưới ánh nến chập chờn, Khúc lão đại nằm ở trên ghế, cô ngồi bên cạnh cạo râu cho ông, ông dịu dàng nhìn cô.
Ánh sáng chiếu vào, Văn Vũ dịu ngoan ngồi xổm ở bên ngoài tủ quần áo, đưa một thìa hoành thánh nóng hổi vào cho cô.


- …Em muốn diễn công chúa Linh Sơn. – Ninh Ninh nói, –  Một công chúa Linh Sơn không sợ hãi, không đau khổ.
Cô nhấc chân rời đi, cánh cửa sau lưng đã bị khóa chặt,Ninh Ngọc Nhân dựa lưng vào trên cửa, nghe tiếng bước chân đi xa, sau một lúc lâu mới thì thào:
– Cô không thắng được tôi đâu.


Xinh đẹp có thể chiến thắng xấu xí không? Một công chúa Linh Sơn không có sợ hãi, không có đau khổ, có thể chiến thắng công chúa Linh Sơn kh ủng bố đau khổ tới cực độ không?
Ninh Ninh không biết.
Cô chỉ muốn diễn cho mẹ xem.


Vì vậy, cô quay trở lại gian thư phòng nơi cô đã diễn tập trước đó, Thạch Trung Đường không còn bên trong đó nữa, điều này làm cô thở phào nhẹ nhõm, cô đi vào trong, cầm lấy kịch bản để quên ở trên đó lên.


– Mình muốn diễn một công chúa Linh Sơn khác. – Cô tự nhủ, – Một công chúa Linh Sơn mỹ lệ làm rung động lòng người.


Thời gian còn lại cho cô không nhiều, các diễn viên khác sẽ đến tập hợp trong khoảng ba ngày nữa, sau đó đoàn làm phim sẽ khởi động quay, cô cần phải tạo nên một công chúa Linh Sơn khác ở trong thời gian này.
Nhưng cụ thể phải tạo nên một hình tượng như thế nào đây?


Điều này hoàn toàn quyết định bởi năng lực diễn xuất của mình.
Ninh Ninh mở kịch bản ra, kịch bản rất khác với tiểu thuyết, thậm chí có chút buồn tẻ vô vị, nó không có cảnh hay miêu tả tâm lý, trên cơ bản tất cả đều là lời thoại.


Mà cùng là một lời thoại giống nhau, có thể phối hợp vô số thần thái cùng động tác, thần thái cùng động tác tốt nhất, sẽ không được đặc biệt đánh dấu trên đó, chỉ có diễn xuất ra mới biết được.
Ví dụ như câu này: Tới đây.


– Tới đây. – Ninh Ninh nhướng mày, sau đó lắc đầu, – Không phải đi đòi nợ.
– Tới đây. – Ninh Ninh chớp ánh mắt quyến rũ, cắn nhẹ môi son, sau đó hứ nhẹ khinh miệt, – …Kém chút nữa thuận miệng hô lên tới chơi đi đại gia rồi.
– Tới đây.


Ninh Ninh hời hợt lên tiếng, dừng một chút, cảm thấy đã bắt được chút cảm giác, cầm kịch bản chậm rãi đi đi lại lại trong phòng, lặp đi lặp lại câu nói vừa rồi vài lần, dường như cuối cùng đã tìm ra được một chút bí quyết…


Lật tiếp kịch bản, cô lại đổi một câu thoại khác, là mở đầu phim, công chúa Linh Sơn bị áp giải lên đạo trường, bởi vì dung mạo xinh đẹp, gian thần cho nàng một cơ hội, hỏi nàng có bằng lòng vào hậu cung của hắn không.
– Ta đường đường là Linh Sơn công chúa, cớ gì phải hạ mình hầu tặc.


Ninh Ninh nét mặt nghiêm trang giọng nói lạnh nhạt, như cao quý trời sinh, không hề để gã tiểu nhân soán vị này vào mắt.
– Ngươi muốn giết cứ giết đi.
Giọng một người đàn ông từ ngoài cửa truyền đến, tức hổn hển:
– Không biết tốt xấu!


Ninh Ninh ngẩn người, theo tiếng nói nhìn lại, thấy dưới ánh trời chiều chạng vạng, Thạch Trung Đường nghiêng người dựa vào cánh cửa, quay mặt lại cười với cô:
– Tiếp tục đi.


Mặc dù không biết tại sao anh lại giúp cô, nhưng có người đối diễn là chuyện tốt. Ninh Ninh dừng lại một chút, một tay cầm cuộn giấy, tay kia chắp sau lưng, dù ở trên pháp trường, chịu hình phạt đao búa, nhưng vẫn ung dung không loạn, không khóc không cầu xin, hiên ngang không khom lưng cúi đầu, khí chất cao hoa, nhắm mắt nói:


– Ra tay đi.
Thạch Trung Đường từ gian thần chuyển thành tay đao phủ phía sau cô, hít sâu một hơi, cuối cùng tàn nhẫn nói:
–  Nhà ta có già có trẻ, thật sự không dám đối nghịch với tân đế, công chúa, xin lỗi!


Vài giây đồng hồ qua đi, lại từ đao phủ chuyển thành nam chính, giọng nói bình tĩnh, nhưng để ý kỹ, sẽ phát hiện dưới sự bình tĩnh kia là lửa giận cùng với buồn thương to lớn, anh trầm giọng nói:
– Một ngàn lượng bạc ở trong xe phía sau, tóc của nàng đâu?


Cứ sau một cảnh đối diễn, trong lòng Ninh Ninh chỉ có ba chữ – quá lợi hại!


Cô diễn một vai đã khó khăn rồi, anh lại ôm đồm tất cả nhân vật ngoại trừ cô, sự hoán đổi giữa các nhân vật cực nhanh, nhưng lại diễn vô cùng tốt, còn không cầm kịch bản, không phải là anh đã đọc thuộc lòng tất cả các lời thoại của các nhân vật đó chứ?


Rõ ràng là một thiên tài, lại còn cố gắng như vậy, thật sự là không cho người bình thường con đường sống đây mà.
– Tập trung vào.
Thạch Trung Đường cắt ngang suy nghĩ của cô, cười nói.
– Tiếp tục đi.
Tiếp theo, chính là cảnh lúc buổi sáng hôm nay.


Ninh Ninh đi tới trước bàn đọc sách, cúi xuống nhặt tất cả giấy vẽ bút nghiên dưới đất đặt lên bàn, sau đó tự mình leo lên bàn, tiếp theo, cô bắt đầu làm người trong bức họa từ trong đó đi ra.


Mẹ cô lựa chọn chậm chạp leo ra giống như rắn lột xác, một màn đó mặc dù đáng sợ, nhưng lại cực kỳ thu hút hấp dẫn, cô nên làm thế nào mới có thể gây sự chú ý của khán giả hơn đây?


– Không, đừng nghĩ cái này. – Ninh Ninh nhắm mắt lại, – Hiện tại mình muốn diễn là công chúa Linh Sơn của mình.


Cô dần dần buông lỏng cơ thể, thả lỏng tư duy, vì vậy thư phòng dần dần biến thành tẩm cung, giá sách vừa cũ vừa nát biến thành bát bảo các chứa đầy đồ cổ và bảo vật, trên bức tường trụi lủi được treo các bức tranh danh gia, ngay cả bàn đọc sách dưới người cô đều biến thành sàn gỗ tử đàn, váy áo cùng với dải lụa dài trên người cô rũ xuống dưới nền đất.


Tại sao cô lại ở trên bàn?
Ninh Ninh chậm rãi mở mắt ra, hơi có vẻ khó xử nhíu mày lại, từ nhỏ kim chi ngọc diệp, cô sẽ không tự leo lên bàn, đi lên cũng sẽ không tự leo xuống dưới, cô thoáng nghiêng đầu, nhìn Thạch Trung Đường đang dựa người vào cánh cửa, giơ tay lên, ra lệnh cho anh như điều hiển nhiên:


– Tới đây.
Thạch Trung Đường hơi sững sờ, cười đứng thẳng người lên, đi đến trước mặt cô, không dìu tay cô, mà là bất ngờ ôm ngang người cô lên, dịu dàng đầy tình ý hỏi:
– Cám ơn ta thế nào đây?


Ninh Ninh chẳng những không nói tạ ơn với anh, mà ngược lại hất tay anh ra, ngay khi hai chân rơi xuống đất, lập tức đi ra ngoài cửa, nhưng cũng không phải là không thèm để ý đến anh. Một chùm ánh trăng chiếu ở trên người cô, cô ở dưới ánh trăng chậm rãi quay đầu, kịch bản trong tay như cây quạt che ở trước mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt long lanh nhìn anh, sau đó cụp mắt xuống, ưu nhã khom người với anh.


Một màn kia như mộng như ảo, như trăng trong nước, như hoa trong gương.


Thạch Trung Đường sững sờ nhìn cô hồi lâu, bỗng nhiên nở nụ cười, thuận theo tâm ý của mình, đưa tay kéo cô vào lòng, như vốc nước trăng nơi tay, như làn hương hoa đầy áo, cúi xuống, nở nụ cười đặt một nụ hôn lên trên khóe môi của cô.
“Bốp”.


Ngày hôm sau, trong gian phòng đầy tiếng ồn ào, một đám tranh luận không ngừng, trong đó một người quay sang nhìn Thạch Trung Đường, ồ lên một tiếng:
– Mặt cậu làm sao thế?
– Không có gì. – Thạch Trung Đường sờ sờ má phải, – Đêm qua có muỗi.


Cuộc thảo luận cuối cùng cũng kết thúc, đạo diễn Thạch nhìn Ninh Ninh cùng Ninh Ngọc Nhân đừng giữa bục, nói:
– Diễn viên đóng vai công chúa Linh Sơn là…
Hết chương 40






Truyện liên quan