Chương 53
– Rạp chiếu phim Nhân Sinh là một nơi vô cùng kỳ diệu.
Người mang mặt nạ cười nghiêng đầu nhìn rạp chiếu phim, than khẽ:
– Nó rõ ràng vẫn luôn ở đây, nhưng lại không có bao nhiêu người chú ý tới nó, chỉ có những người tuyệt vọng, cố chấp, không cam lòng, vọng tưởng thay đổi vận mệnh của mình mới có thể tìm được nó.
Anh ta quay đầu lại, cười nói với Thạch Trung Đường cùng với Ninh Ninh:
– Nó cũng chỉ mở rộng cánh cửa đối với những loại người này thôi.
Sau những kinh ngạc và phẫn nộ ngắn ngủi, Thạch Trung Đường nhanh chóng bình tĩnh lại, tự tìm biện pháp tự cứu mình.
- …Nó không tới tìm tôi, tìm tới tôi chính là anh.
Anh muốn cần phải tìm hiểu rõ một chuyện trước đã, vì thế lạnh lùng nói.
– Anh đã lừa tôi, một người chỉ có thể thay đổi số mệnh của nhân vật chính hai lần, mà không phải ba lần, có đúng không?
Ninh Ninh ngây ra một lúc, còn chưa hiểu gì mà nhìn anh.
Thạch Trung Đường không có khái niệm thay đổi số mệnh của nhân vật chính bao nhiêu lần, khái niệm của anh là đến từ cô – là luận ngọn nến mà cô nói cho anh biết! Chính cô nói cho anh rằng nhiều nhất chỉ có thể thay đổi số mệnh của nhân vật chính hai lần!
Nếu sự thật không phải như thế.
Như vậy người lừa gạt anh – chính là cô.
Cô là đồng lõa của người mang mặt nạ cười!
– Là ba lần. – Người mang mặt nạ cười nói, sau đó cười cười với hai người, – Có phải hai người thấy rất nhẹ nhõm đúng không? Hà hà, yên tâm đi, cô ấy không phải đồng lõa của tôi.
Cả hai người đều ngây ra một lúc, sau đó sắc mặt trở nên khó coi.
Người mặt nạ cười rõ ràng không phải là một kẻ ăn chay, Thạch Trung Đường dùng ngôn ngữ thử anh ta, anh ta liếc mắt một cái là nhìn thấu, sau đó lại quay sang dùng ngôn ngữ đùa bỡn lại cả hai người họ.
– Tôi nhận thua.
Thạch Trung Đường là người mềm lòng trước, sau đó nịnh nọt anh ta không để lại dấu vết.
– Coi như anh lợi hại, cho đến giờ tôi vẫn không biết mình làm sai chỗ nào. Rõ ràng là tôi chỉ lấy hai tấm vé chỗ anh, chỉ có hai lần bước vào rạp chiếu phim, giờ thì lại biến thành dáng vẻ như ma như quỷ thế này, anh thì hay rồi…chẳng những đạt được điều mình muốn mà còn được chỉnh dung miễn phí…
Người mang mặt nạ cười bật cười, như là rất vui vì câu nịnh nọt của anh.
Như vậy thì tốt, như vậy thì tốt, càng lâng lâng, càng không bố trí phòng vệ, có thể hỏi ra được càng nhiều thứ hơn.
– Nhóc con, lúc tôi chơi trò này cậu hãy còn đang nghịch bùn đấy.
Người mặt nạ cười tàn nhẫn đánh vỡ ảo tưởng của anh, anh ta khoanh tay nói.
– Đừng có chơi trò tiểu xảo này với tôi, cậu muốn hỏi gì thì hỏi đi…trước khi cậu hoàn toàn biến thành người mang mặt nạ, ha ha.
Thạch Trung Đường mấp máy môi.
Anh vốn chỉ có một mảnh mặt nạ nhỏ ở vị trí má phải, nhưng bây giờ toàn bộ má phải gần như bị mặt nạ che kín, tốc độ này không nhanh cũng không chậm, giống như sợi dây thòng lọng chậm rãi thòng lên cổ ở trên pháp trường, tạo cho người ta có một cảm giác dày vò chờ ch.ết.
– Nếu một người chỉ có thể thay đổi số mệnh của nhân vật chính hai lần. – Anh sờ sờ mặt mình, – Vậy vì sao tôi biến thành như này, vì sao tôi là ngoại lệ?
– Cậu không phải ngoại lệ.
Người mang mặt nạ cười lắc lắc ngón tay với anh,
– Ba lần, cậu đã thay đổi ba số mệnh của người mang mặt nạ.
Thạch Trung Đường nhíu mày, quả thực hoài nghi toán học của đối phương là giáo sư ngữ văn dạy, anh cần thiết một lần nữa nhắc nhở đối phương một câu.
– …Tôi chỉ lấy hai tấm vé, tôi chỉ có hai lần tiến vào rạp chiếu phim.
Người mang mặt nạ cười liếc về hướng rạp chiếu phim Nhân Sinh.
Nơi cổng lớn, không biết từ khi nào đã tụ tập rất nhiều nhân viên công tác, họ giống như đang xem một bộ phim điện ảnh lộ thiên, đầy hứng thú, không nói lời nào nhìn bọn họ.
– Trong tay mỗi một người mang mặt nạ đều có một tấm vé, cầm vé này rồi, cậu có thể xem câu chuyện xưa phát sinh trên người họ, thậm chí có thể thay đổi vận mệnh của họ.
Người mặt nạ cười nói:
– Nhưng loại trừ một người, có một người không có vé thuộc về chính mình, cũng không được phép thay đổi vận mệnh của mình.
– Người đó chính là tôi. – Tay phải anh ta vỗ trước ngực, ưu nhã khom người với hai người, – Người trông cửa Rạp chiếu phim Nhân Sinh.
– Là người trông cửa tiền nhiệm của Rạp chiếu phim.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên phía sau anh ta.
Cộp cộp cộp, tiếng bước chân thong thả bước ra khỏi bóng tối, một mặt nạ phủ kín hoa văn ngọn lửa trồi lên phía sau ông, áo trắng ngắn đai lưng màu đen, là người trông cửa.
…Thì ra ở niên đại này, ông còn chưa phải là người trông cửa.
– Chúc mừng ông. – Người mang mặt nạ cười quay lại nhìn ông, mặt nạ trên mặt theo động tác của anh ta chậm rãi bong ra từng mảng rơi xuống, – Ông đã thăng chức, ông sẽ nhanh chóng thay thế tôi, trở thành người trông cửa chính thức.
Bụp một tiếng, một bàn tay to từ đối diện vươn tới, hung hăng ấn lên trên mặt anh ta.
- …Vô dụng thôi.
Giọng nói của người đeo mặt nạ cười đến từ phía sau bàn tay,
– Dựa theo quy tắc của Rạp chiếu phim, tôi đã được tự do, ông không có quyền xử lý tôi. Thực ra ông nên cảm ơn tôi, nếu không phải ở lại nói mấy câu cho mấy hậu bối này của ông thì tôi đã bỏ đi từ lâu rồi, căn bản sẽ không ở lại đến tận bây giờ.
Người trông cửa tin anh ta mới là lạ, nghiến răng, không thể lợi dụng lực lượng Rạp chiếu phim trao cho xử lý anh ta, ông liền sử dụng lực lượng của chính mình xử trí anh ta, lực trên tay càng lúc càng lớn, ông muốn bóp vỡ đầu anh ta!
Lần này người mang mặt nạ cười thật sự không chịu đựng nổi.
Anh ta rất hiểu mình, cũng biết rằng dù miệng lưỡi sáng suốt đến đâu, đối phương cũng sẽ không nghe, cầu xin tha cho cũng chỉ đổi lấy được nụ cười nhạo báng của đối phương, cho nên anh ta đi trước một bước bật cười.
– Ha, tôi không ngờ rằng, thế mà thật sự có người lại muốn chức vị này.
Anh ta cười nhạo, – Cả đời trông cửa, mưa mưa gió gió không thể rời đi một bước, không khác gì con chó trông nhà, ông có mưu đồ gì?
Người trông cửa lạnh lùng không để ý tới anh ta.
– Ồ, ông muốn báo thù.
Người mang mặt nạ cười nở nụ cười xảo trá, vừa xảo trá vừa tàn nhẫn.
– Nhưng ông muốn báo thù ai? Đã nhiều năm qua rồi, kẻ thù của ông đều đã ch.ết già…
– Nó vẫn còn con còn cháu!
Người trông cửa ngắt lời anh ta, lạnh lùng nói.
– Tôi sẽ luôn chờ ở đây, chờ hậu thế của nó tiến vào!
– Chờ được rồi thì sao? Chờ được rồi thì ông chắc chắn sẽ báo thù được hay sao?
Những lời nói của người mang mặt nạ cười giống như thanh đao nhỏ, từng dao từng dao đâm vào ngực ông.
– Báo thù được rồi, con gái ông có sống lại được không? Con bé không bao giờ sống lại được, ông cũng vĩnh viễn không rời khởi nơi này, trừ phi ông học theo tôi trốn chạy, nhưng mà có tiền lệ này là tôi rồi, Rạp chiếu phim sẽ cho ông cơ hội này sao? Ha ha ha ha!
Tiếng cười của anh ta cùng với tiếng chửi mắng phẫn nộ của người trông cửa quay quẩn phía sau Ninh Ninh, cô quay đầu lại nhìn chung quanh, tiếp tục đỡ Thạch Trung Đường chạy trốn.
Con phố tối và dài, hai bên có đèn đường.
Ánh đèn đường chiếu không xa, chỉ có một vòng tròn ánh sáng trắng rơi xuống gần đó, giống như từng chùm ánh sáng từ trên cao chiếu xuống sân khấu, Ninh Ninh đỡ Thạch Trung Đường chạy trong từng chùm ánh sáng kia, bóng dáng trong chốc lát bị bóng tối nuốt hết, trong chốc lát xuất hiện ở trong ánh đèn.
– Anh nên nghĩ ra từ sớm mới đúng.
Quá trình tạo mặt nạ dường như rất đau đớn, càng ngày càng nhức nhối, Thạch Trung Đường một tay đặt lên trên vai Ninh Ninh, một tay khác ấn trên mặt nạ, thở hổn hển nói.
– Thay đổi một người, thì sẽ ảnh hưởng đến hai người bên cạnh, ba kẻ lừa đảo có hai người chạy thoát, người còn lại sẽ như thế nào? Làm như thế nào? Hắn nhất định sẽ cảnh giác…
Anh đột ngột quay sang nhìn Ninh Ninh, mặt nạ trên mặt đã mọc lan hơn phân nửa, là một tấm mặt nạ rất đẹp, chất như ngọc thạch.
– Em còn nhớ tin tức mà lúc trước anh cho em xem không? Ba năm trước đây, ba tên lừa đảo, một khoản tiền cực lớn, cuối cùng đều đã ch.ết hết. Anh xuyên thành một trong hai người, thay đổi số mệnh của hai người, kết quả là cả ba người họ đều sống sót, nhưng một người cuối cùng lại không rõ tung tích.
Anh nói với cô.
– Nếu anh đoán không sai, người mặt nạ cười kia chính là kẻ lừa đảo thứ ba, cũng là chủ mưu, tên của hắn là …Bùi Huyền.
Nói xong hai chữ cuối cùng, anh đột ngột rên lên, quỳ xuống dưới đất không ngừng run rẩy.
Ninh Ninh ở bên cạnh anh nhìn anh, trong lòng cực kỳ mâu thuẫn, cô không biết mình có nên giúp anh không, cũng không biết làm thế nào mới có thể giúp anh.
Thạch Trung Đường đau đớn r n rỉ rất lâu, cơ thể run rẩy mới dần dần ngừng lại, anh thở hổn hển từng hồi, hai tay vẫn ấn trên mặt, không hề buông ra.
- …Bố anh vẫn luôn lải nhải với anh, nói anh làm gì cũng đừng có nhanh ẩu đoảng, làm gì cũng phải suy xét hậu quả trước.
Anh bật cười.
– Nhưng anh sợ mình chậm một chút thì em đã đi mất rồi.
Hai tay chậm rãi buông ra, anh từ từ quay mặt qua.
Trên mặt anh là một tấm mặt nạ hoàn chỉnh.
Tính chất ngọc thạch, sáng loáng như có sự sống, như là có người lấy bút chấm hoa đào trên đó, lấy mực hồng rực rỡ nhất quét nhẹ nhàng lên đuôi mắt anh.
Vì thế, mặt nạ ngọc thạch vốn dĩ là quân tử đoan chính bỗng chốc toát lên vẻ diễm lệ đẹp đẽ.
– Cho nên anh không hối hận.
Anh đứng dậy đi về phía Ninh Ninh, dừng ở trước mặt cô.
Đèn đường tỏa ra ánh sáng trắng, bao phủ Ninh Ninh, cô đứng ở nơi ánh sáng, anh đứng bên ngoài ánh sáng.
– Bởi vì nếu cho anh lựa chọn lại lần nữa, anh chắc chắn vẫn sẽ làm như vậy.
Thạch Trung Đường bật cười,
– Em biết không, “Người trong bức họa” là bộ phim mà anh diễn vui vẻ nhất, cho đến cảnh cuối cùng, anh thậm chí cảm thấy kiếp trước mình chính là Lý lang, kiếp trước của em chính là công chúa Linh Sơn, bởi vì đời trước không thể ở bên nhau, cho nên đời này mới gặp lại.
Ninh Ninh khổ sở nhìn anh, trong lòng có một nỗi bi thương khó có thể ức chế được. Nếu con người không hiểu tình yêu thì tốt rồi, không hiểu tình yêu thì không hiểu hận, không hiểu yêu thì sẽ không hiểu cô độc, sẽ không phạm sai lầm, sẽ không đi đến bước đường ngày hôm nay.
– Đời này anh là Thạch Trung Đường, em là Vưu Linh, chúng ta lại không thể ở bên nhau, cho nên kiếp sau chúng ta sẽ gặp lại nhau.
Thạch Trung Đường cười hỏi.
– Khi đó…em tên là gì?
- …Ninh Ninh. – Ninh Ninh lặng thinh một lát, nhẹ nhàng đáp lời anh, – Em tên Ninh Ninh.
Anh kinh ngạc nhìn cô, như là không hề nghĩ tới cái giá phải trả của mình thật sự sẽ được hồi báo.
– Ninh Ninh…
Anh nhẹ nhàng gọi tên cô mấy lần, đột nhiên cất tiếng cười,
– Em sẽ không tin chuyện hoang đường của anh đấy chứ? Anh lừa em thôi.
– Anh không thích em đến vậy đâu.
– Anh chỉ thích cuộc sống k ch thích và mạo hiểm thôi.
– Không có em, anh vẫn sẽ đến rạp chiếu phim, còn có nơi nào mạo hiểm và k ch thích hơn nơi đó không?
– Không có em, anh sớm hay muộn cũng sẽ biến thành người mang mặt nạ…
Thạch Trung Đường đưa tay vuốt v mặt cô, ánh mắt chưa bao giờ dịu dàng và bi thương như vậy cả.
– …Cho nên em đừng khóc, không phải em sai.
Mình khóc ư? Ninh Ninh đưa tay lên sờ mặt, ướt nhẹp.
Cô ngơ ngác nhìn ngón tay của mình, đột nhiên giữ chặt tay anh:
– Đi, chúng ta chạy trốn đi.
Ngay khi cô ấy chuẩn bị tự thiêu sống mình lần thứ hai, cùng lúc đó, một ngọn lửa sáng rực từ phía sau Thạch Trung Đường bốc cháy lên, ngay sau đó một bàn tay từ sau lưng anh duỗi tới, bắt lấy mặt nạ trên mặt anh, ra sức xé xuống….
Người trông cửa ngay trước mặt Ninh Ninh xé mặt nạ trên mặt Thạch Trung Đường xuống.
Vào một khắc ông xé xuống mặt nạ kia, toàn bộ thế giới dường như đột nhiên dừng lại, những con thiêu thân bay múa chung quanh ngọn đèn cũng dừng lại, chai bia vỡ bị gió thổi lăn qua lăn lại cũng dừng lại, người phụ nữ đang thu quần áo trên ban công cũng dừng lại, toàn bộ thế giới yên tĩnh, như là tiến vào ngày tận thế.
Chỉ có người trông cửa có thể cử động, ông bắt lấy mặt nạ trong tay, chậm rãi quay sang, oán khí đầy người cùng với thù hận đầy bụng trong giây phút nhìn thấy Ninh Ninh, toàn bộ đều biến mất.
Đã trở thành người trông cửa chính thức, hơn nữa có được tất cả quyền hạn mà một người trông cổng nên có, ông chớp chớp mắt, lại chớp mắt lần nữa, cuối cùng nhìn chăm chú vào Ninh Ninh:
– Con là…
Hết chương 53