Chương 81
Nữ chủ nhân có rất nhiều loại.
Để không cho Mộc Qua vạch trần tại chỗ, tốt nhất cô nên sắm vai nhân vật trái ngược hoàn toàn với Mộc Nhĩ.
Ưu nhã, đoan trang, tiếp thu sự giáo dục tốt đẹp, bất cứ lúc nào chỗ nào ở đâu đều thẳng eo lưng, ánh mắt nhìn thẳng đối phương —— giống như Yến Tình vậy.
Nghĩ như thế, Ninh Ninh nhanh chóng điều dáng ngồi cùng biểu cảm của mình, quay sang nhìn Bùi Huyền, thái độ rụt rè, giống như một vị thục nữ:
– Vị này chính là?
– Người hầu mới tới.
Bùi Huyền nghiền ngẫm nhìn cô.
– Em cảm thấy cậu ta được không?
Ninh Ninh lại quay lại nhìn Mộc Qua, mỉm cười với cậu:
– Nhìn rất trẻ tuổi, em bao nhiêu tuổi?
- …Mười sáu ạ.
Mộc Qua trả lời, đôi mắt nhìn bàn tay đang đặt lên gối của cô.
Nhưng mà lúc điều chỉnh dáng ngồi, Ninh Ninh lật ngược hai bàn tay đang nắm chặt lại, lòng bàn tay hướng lên trên, mu bàn tay dán vào váy, vết thương trên mu bàn tay cũng đè ở trên váy, những đặc điểm cơ thể dễ dàng tiết lộ thân phận của cô không thể nhìn thấy trừ khi cậu nắm lấy tay cô và nhìn kỹ.
– Ở tuổi này sao không đi học vậy?
Ninh Ninh ôn hòa hỏi, trong giọng của cô mang theo sự thương hại của những người lớn tuổi đối với những người trẻ hơn và những người có điều kiện tốt hơn đối với những người có hoàn cảnh khó khăn.
– Nhỏ tuổi như này mà đã ra ngoài đi làm, trong nhà có khó khăn gì à?
- …Dạ.
Mộc Qua thường thường lén lút nhìn cô, ánh mắt mang theo nghi hoặc, như là đang tìm kiếm những điểm giống và khác nhau giữa cô ấy cùng với chị gái của mình.
Ninh Ninh tự tin mình sẽ không bị cậu nhìn ra, mà khi qua khóe mắt cô nhìn Bùi Huyền cô không khỏi lạnh cả người.
Anh ta hãy còn dùng loại ánh mắt nghiền ngẫm này nhìn cô, trong mắt lộ ra một tia sáng lạnh lẽo.
….Cô có chỗ nào làm không đúng à?
Không, không phải chỗ nào làm không đúng, mà là cô làm được quá đúng.
Mộc Nhĩ là người như nào? Một cô gái lớn lên trong một gia đình trọng nam khinh nữ, ngoan ngoãn nghe lời. Cũng giống như người trẻ tuổi đương thời, cô cũng thích theo đuổi ngôi sao, cũng mơ mộng trở thành một nữ diễn viên, nhưng có mơ mộng cũng không đại biểu cô có kỹ năng diễn xuất.
Trên thực tế, cho dù là thiên tài, lần đầu tiên diễn kịch trước mặt người khác đều sẽ bởi vì khẩn trương mà không thể nào phát huy như bình thường được, mà không phải giống như Ninh Ninh vậy lập tức tiến vào nhân vật, thuần thục như từng lên sân khấu vô số lần, diễn vô số vai diễn khác nhau.
– …Mình đã phạm sai lầm rồi.
Sau khi hiểu ra điều này, Ninh Ninh toát mồ hôi lạnh, cô tự nhủ:
– Đối tượng diễn xuất của căn bản không phải Mộc Qua, là Bùi Huyền. Là người chưa từng đóng phim, mình không nên ở trước mặt anh ta sắm vai một nữ chủ nhân hoàn mỹ, mình phải sắm vai một nữ chủ nhân nhìn như hoàn mỹ nhưng kỳ thật tràn ngập sơ hở.
Vì thế cô vừa trò chuyện cùng Mộc Qua lưng bắt đầu hơi thả lỏng xuống.
Cũng giống như những người chưa bao giờ được đào tạo về phép xã giao, sau khi ép mình ngồi thẳng được một lúc, họ bắt đầu bị đau lưng và bất giác trở lại hình dạng ban đầu.
– Ừ hừ. – Bùi Huyền ở bên cạnh ho nhẹ một tiếng, ôn hòa hỏi, – Tiểu thư, cô mệt rồi phải không?
Ninh Ninh phản xạ có điều kiện một lần nữa thẳng eo, mày lại nhăn lại, tự dựa lưng vào ghế sô pha như thể từ bỏ chính mình, ngay cả giọng điệu cũng trở nên lười biếng:
– Đúng vậy, tôi mệt rồi, muốn uống nước quá.
Khi nói ra điều này, cô không hề cử động mà chỉ nhìn Bùi Huyền với ánh mắt mong đợi, cô là người được nuông chiều từ bé, thường hách dịch sai khiến và quen với sự chăm sóc chu đáo của đàn ông.
- …Mộc Qua.
Bùi Huyền chuyển tầm mắt từ cô sang Mộc Qua,
– Rót nước ấm cho tiểu thư.
– Vâng.
Mộc Qua lập tức đi vào bếp, rồi quay lại với ly nước trên tay:
– Tiểu thư, nước của chị ạ.
Ninh Ninh nhìn cậu đưa ly nước tới, nếu đưa tay ra nhận, tay cô sẽ lộ ra ở trước mặt cậu, vì thế lại nhìn Bùi Huyền:
– Tôi mệt đến mức chẳng muốn động đậy ngón tay chút nào cả.
Bùi Huyền nhìn cô, nhận ly nước từ chỗ Mộc Qua, cho cô uống từng ngụm từng ngụm, uống được một nửa, quay đầu nói với Mộc Qua:
– Cậu có thể đi rồi.
Mộc Qua đi rồi, anh ta xoay cốc nước trong tay, ánh mắt dừng trên dấu son môi in trên miệng cốc, cười nói:
– Này có vẻ không ổn lắm.
Ninh Ninh nghiêng đầu nhìn anh ta, tựa hồ không biết mình đã để lộ ra rất nhiều sơ hở, vừa có chút chờ mong vừa có chút chột dạ hỏi:
– Biểu hiện vừa rồi của em thế nào ạ?
– Cũng tàm tạm.
Bùi Huyền cười, tiện thể cầm khăn ăn trên bàn lau vành cốc, son môi đỏ in lên khăn ăn.
Thấy động tác của anh ta, Ninh Ninh lộ vẻ xấu hổ, quay mặt qua chỗ khác hỏi:
– A đúng rồi, sao em trai của em lại đến đây vậy?
– Anh thấy cậu nhóc đi khắp nơi tìm việc, tìm đến cả bến tàu, rất đáng thương.
Bùi Huyền trả lời,
– Vừa lúc chỗ anh đang thiếu người, liền thuê cậu nhóc làm việc cho anh.
– Em ấy có thể giúp anh làm gì? – Ninh Ninh hỏi.
Bùi Huyền ra vẻ trầm ngâm, sau một lát, cười nói:
– Làm đối tượng diễn kịch với em được không?
Ninh Ninh mím môi:
– Em không hiểu ý anh.
– Nếu như ngay cả những người thân của em đều không nhận ra em.
Bùi Huyền nâng cằm cô lên, giống như con rắn nhìn chằm chằm vào cô,
– Thì kỹ thuật diễn xuất của em đủ tư cách…Đúng rồi, anh bảo người lái xe đưa em về, em trai em vừa mới chạy nhanh như vậy, chắc là muốn chạy đến quán cơm xem em có ở đấy không.
Ninh Ninh:
- …
Xe phóng như điên về lại quán cơm.
Mộc Qua đến vội vàng, Ninh Ninh đã thay lại quần áo ban đầu, vừa rửa bát vừa kinh ngạc nhìn cậu:
– Cơn gió nào thổi em tới đây thế, em tới đón chị hở?
– Ai thèm tới đón chị! Em chỉ đi ngang qua thôi!
Mộc Qua trong miệng nói như vậy, nhưng vẫn sắn tay áo lên giúp cô lau bát đ ĩa.
Dòng nước là bình tĩnh, trong lòng lại không bình tĩnh.
– Bùi Huyền muốn mình làm gì? – Ninh Ninh nghĩ thầm, – Không, phải là nghĩ theo hướng khác – anh ta coi trọng điểm gì ở mình?
Hình thức xinh đẹp? Người xinh đẹp quá nhiều, cô rất ít khi chăm sóc bản thân, một người phụ nữ nếu như không biết cách chăm sóc bản thân, cộng thêm cả ngày vùi đầu vào kiếm tiền thì sức hấp dẫn của cô ấy sẽ giảm đi rất nhiều trong mắt đàn ông.
Câu vé? Cái này có tính khả năng lớn nhất, lẽ nào lại đi theo con đường cũ hay sao? Lừa gạt tình cảm của cô, khiến cho cô tuyệt vọng, sau đó khi cô tuyệt vọng thì thu vé xem phim do Rạp chiếu phim Nhân Sinh gửi cho cô?
Vậy tại sao lại để cậu ấy tham gia? Ninh Ninh nhìn Mộc Qua.
– Chị dùng kem dưỡng da tay em cho chị chưa? – Mộc Qua vừa rửa bát đ ĩa vừa hỏi.
– Có dùng rồi. – Ninh Ninh nói.
– Vậy chị nghỉ tạm đi.
Mộc Qua lập tức dùng bả vai đụng cô một cái, đẩy cô sang một bên, nhìn cô như kẻ hoang đàng,
– Kem dưỡng da đó đắt lắm, chị dùng tiết kiệm đấy.
– Thế lần sau chị không dùng nữa.
– Mua cho chị mà, chị cứ dùng đi.
Vừa trò chuyện vừa rửa bát, cuối cùng cũng rửa xong bát đ ĩa, báo một tiếng với ông chủ xong, Ninh Ninh cùng Mộc Qua trở về căn phòng cho thuê nhỏ hẹp, một người chăm sóc Trần Cúc đang hôn mê, người kia đi vào bếp hâm đồ ăn – xem như là phúc lợi của công việc này, đồ ăn thừa trong quán có thể mang về.
– Em này.
Ăn cơm xong, Ninh Ninh quyết định tìm hiểu tình hình của đối phương,
– Lúc trước em nói ra ngoài tìm việc, cụ thể là việc gì vậy?
Đôi đũa gắp thức ăn khựng lại giữa chừng, Mộc Qua mặt không đổi sắc nói:
– Làm đạo cụ ạ.
Ninh Ninh:
– Hả..?
– Chẳng phải chị muốn bước vào lĩnh vực điện ảnh và truyền hình à?
Mộc Qua dùng chiếc đũa gắp trước mặt cô hai gắp, phát ra tiếng cạch cạch, miệng cũng cười gian manh.
– Em vào đó làm một đạo cụ sư, về sau chị cũng tiến vào, em làm tiền bối có thể chỉ điểm cho chị.
Nói quá nghiêm trang, Ninh Ninh gần như tin là thật, cô muốn cười theo cậu, nhưng bởi biết được chân tướng cô lại không cười nổi. Vì thế bản thân Mộc Qua cười gian manh nửa buổi thì chậm rãi thu lại nụ cười, cẩn thận nói cô:
– Chị làm sao vậy ạ?
– Đạo cụ sư là làm gì? – Ninh Ninh hỏi.
– Thì chính là giống như trên TV, trên phim điện ảnh đó, chuẩn bị đạo cụ. – Mộc Qua đáp.
Ninh Ninh:
– Phim cổ trang hay hiện đại?
Mộc Qua:
– Cổ đại ạ.
– Ồ, bình thường chị chỉ xem phim cảnh sát bắt cướp. Sau khi những người đó bị bắn, máu sẽ trào ra từ cơ thể họ. Họ đã làm điều đó như thế nào?
Ninh Ninh hỏi.
Mộc Qua: -…
– Còn nữa, lúc trước em thích nhất là phim về bang phái mà, những đại ca bang phái xã hội đen kia cùng với đám đàn em cầm dao chém giết lẫn nhau, còn dùng chai bia đập vào đầu người ta nữa.
Ninh Ninh hỏi,
– Thế những chai bia kia là thật hay giả vậy?
Mộc Qua lẳng lặng nhìn cô, cười gượng:
– Giả đó chị.
Ninh Ninh cũng cười theo:
– Chị biết là giả rồi, nhưng giả thì làm thế nào?
Là làm bằng đường.
Đường cát trắng đun nóng hòa tan, đông đặc lại trong khuôn đầu ống bụi, hôm sau có thể dùng được.
- …Làm bằng bọt biển ạ.
Mộc Qua trả lời, sau đó có vẻ không kiên nhẫn gắp một miếng thức ăn cho cô,
– Được rồi, em vừa mới đi làm thôi, em vẫn đang là chân chạy việc vặt ở khắp mọi nơi, rất nhiều chuyện cũng không rành, chờ em theo sư phụ học được chút rồi thì lại trả lời chị sau.
- …Ừ.
Ninh Ninh gắp một đũa đồ ăn, nhưng lại không có khẩu vị ăn uống gì cả, miệng nhạt như nước ốc, gắng gượng nuốt xuống, bỗng nhiên nói.
– Để chị nuôi em được không?
Âm thanh lùa cơm đối diện bỗng nhiên dừng lại.
– Nuôi em cho đến khi em tốt nghiệp đại học. – Ninh Ninh nói, – Sau đó em tìm được việc làm thì kiếm tiền nuôi lại chị.
Trong phòng rơi vào im lặng, rất lâu sau, đối diện lại lần nữa vang lên âm thanh lùa cơm, rất gấp gáp, rất rối loạn.
– Em no rồi.
Mộc Qua thu dọn bát đũa của mình đi vào bếp, đi đến cửa bếp, cậu chợt đứng lại, buồn bực rầu rĩ nói.
– Cho em chút thời gian được không.
Ninh Ninh quay lại nhìn cậu.
– Ít nhất để em làm việc xong hai tháng này đã. – Mộc Qua đưa lưng về phía cô, không nhìn thấy rõ biểu cảm gì, – Nhận được tiền lương hai tháng này rồi, em sẽ không làm đạo cụ sư nữa.
Gì mà đạo cụ sư, rõ ràng là làm đạo cụ…
Ngày hôm sau, hai người một trước một sau, gạt lẫn nhau ra cửa, lại lần nữa gặp nhau ở trong nhà Bùi Huyền.
Ninh Ninh lại thay bộ quần áo mà Bùi Huyền chuẩn bị cho cô, thoa môi son diễm lệ, ngồi trên sô pha trong phòng khách.
Hai người đứng đối diện với cậu, một là Bùi Huyền, nho nhã lễ độ phong độ nhẹ nhàng, ăn mặc lễ phục màu đen, tựa như quản gia trong nhà này, lại lần nữa giới thiệu cho cô.
– Đây là Mộc Qua, người hầu mới tới, lúc tôi không có mặt thì sẽ do cậu ta hầu hạ cô.
Anh ta nói,
– Nhưng mà bởi vì ngày hôm qua cậu ta nói chuyện lung tung, cho nên tôi phải trừng phạt cậu ta một chút.
Ninh Ninh bình tĩnh nhìn thiếu niên trước mặt.
Cậu cũng thay đổi một bộ quần áo khác, có lẽ là do Bùi Huyền chuẩn bị cho cậu, tương tự như quần áo của người hầu trong trang viên phương Tây, nó rất hợp với biệt thự kiểu phương Tây trước mặt.
Trên mặt mang một tấm mặt nạ.
Một tấm mặt nạ chỉ có đôi mắt, không có miệng.
– Là trừng phạt. – Bùi Huyền nói, – Từ giờ trở đi, cậu ta chỉ có thể nghe, chỉ có thể nhìn, không thể nói chuyện.
Hết chương 81