Chương 23
edit: Mai Như Ảnh
Trở lại công ty, nghỉ trưa vẫn còn, Bạch Thuần Khiết đi qua trước sân khấu bị gọi lại: “ Thuần Khiết ơi, có thư của cô.”
Đầu tiên là tỉnh mộng, sau đó định thần lại, ông Bạch hồi âm! Kích động mở phong thư ra, nhìn thấy chữ kí cứng cáp của ba, hai mắt cô thi nhau rơi lệ.
“ Tiểu Khiết, chúng ta đều khỏe, ba cũng thu được tiền rồi, hai vạn đồng kia con cho dì Tần, còn lại ba không biết dùng, con không phải thường hay nói sao, không có tiền thật thoải mái, ba có thể ngủ ngon được. Hãy chăm sóc mình, con biết là ba không lòng vì con. Cái gì đều có thể đánh mất, nhưng riêng con thì ba không thể mất được.”
Kiềm nén không được, Bạch Thuần Khiết bụm mặt chạy vào toilet. Ngồi trên bồn cầu nước mắt ào ào, cô tiếp tục xem tin, ngạc nhiên khi phát hiện tên Lục Cảnh Hàng.
“ Cảnh Hàng đã bán căn nhà của nó giúp chúng ta, không biết nên cảm ơn nó thế nào. Con ở đây phải yên lặng một chút, không được quấy rồi nó, ba không muốn nó gặp thêm rắc rối.”
Anh ta bán căn nhà của mình giúp ba Bạch? Việc này sao không nói trước với cô? Đọc xong bức thư, Bạch Thuần Khiết đi đến văn phòng Lục Cảnh Hàng, nhưng khi mở cửa, cô thấy toàn bộ trái tim rơi vào khoảng vực thẳm.
Bởi vì có người từ chối ăn cơm trưa, Lục Cảnh Hàng ở lại văn phòng xử lý tài liệu, chậm hơn 1 giờ, đúng lúc Hàn Nghi Tĩnh mua cháo về , vì thế 2 người cùng nhau ăn cơm trưa ở trong văn phòng.
Khuôn mặt cứng ngắc, tay Bạch Thuần Khiết còn chưa rởi khỏi cánh cửa, “ Việc này, tẹo tôi vào nói chuyện.”
“ Không cần, tôi ăn xong rồi, còn muốn đi đâu.”
“ Tôi ra ngoài trước.” Đồ hâm, sao cô phải nhường nhịn nhỉ? Đây là văn phòng của cô mà!
Thấy Bạch Thuần Khiết muốn rút lui, Lục Cảnh Hàng mở miệng: “ Đến giờ làm việc, cô còn muốn đi đâu?”
Ngẩng đầu nhìn đồng hồ báo thức trên tường, đã đến giờ làm việc. Cô dừng lui chân về phía sau, đứng cạnh cửa cũng không biết làm gì. Chuyên gia đình của cô không muốn cho nhiều người biết.
Làm bộ dáng hiền lương thục mẫu dọn dẹp bát cháo, Hàn Nghi Tĩnh ngượng ngùng cười nói: “ Mua mỗi 2 phần.”
“ Không sao, tôi ăn rồi.”
“ Tôi thấy rồi, cô cùng Cố Trữ.” Cô ấy quan tâm hỏi: “ Nhà hàng đấy ăn ngon à, nếu đúng, lần sau tôi đi ăn thử.”
“ Cũng được.” Khi nói chuyện, Bạch Thuần Khiết bắt đầu bắn tia mắt âm u vào vật thể hình người.
“ Lần sau tôi sẽ đi ăn thử. Tôi về văn phòng, không làm phiền công việc 2 người nữa.” Dọn đồ bỏ đi, Hàn Nghi Tĩnh ra khỏi văn phòng.
Rốt cuộc cũng biến thành không gian 2 người, Bạch Thuần Khiết đi thẳng vào vấn đề hỏi: “ Vì sao lại giúp tôi?”
Khó chịu chau mày: “ Tôi giúp cô cái gì?”
“ Bán nhà.”
Lục Cảnh Hàng hiểu ra, guọng điệu anh khó coi ngại biểu tình người nào đó tự mình đa tình: “ Tôi chỉ giúp chú Bạch.” ( ở đây Hàng khó chịu vì Khiết nhận vơ đó).
“ …” Không còn lời nào để nói, Bạch Thuần Khiết điềm tĩnh trở lại ngồi vị trí của mình, nhưng trong đầu rất rối loạn. Trời đất quay cuồng, đầu cô vang lên 1 giọng nói quen thuộc không thể quen thuộc hơn nữa, chẳng lẽ cô tự nói chuyện với mình: “ Chỉ là thương cảm thôi, anh ta đối với mày giống như lúc đó mày giữ tiểu Tiện Viên ở lại nuôi.”
Đúng vậy, cô không thể nào quên khi bản thân mới lên thành phố A, là Lục Cảnh Hàng bày bộ dáng phiền toái! Hoá ra cái thế giới này chỉ có cô là ôm mộng nhớ mãi không quên người cũ. Bạch Thuần Khiết ơi là Bạch Thuần Khiết, so với gấu mèo, mày còn hiếm lạ hơn!
Bắt đầu vào công việc buổi chiều, lúc phạm vài lỗi nhỏ, tuy Lục Cảnh Hàng không có há mồm giáo huấn cô, nhưng cái ánh mắt lạnh lùng này, so với độc miệng còn đáng sợ hơn.
“ Được, chúng ta phải người đưa đi.” Tắt điện thoại, Lục Cảnh Hàng theo 1 chồng tài liệu trong cặp hồ sơ lấy ra tìm bản hợp đồng với công ty hợp tác, thấy Thuần Khiết đang ngẩn người mải nhìn màn hình trồng rau , nói: “ Bản hợp đồng này, cô đưa cho công ty đối tác đi.”
“ Hả?” Bàng quang, cô giương miệng ngây ngô nhìn Lục Cảnh Hàng, hi vọng anh nói lại lần nữa.
Bất đắc dĩ: “ Bản hợp đồng này, cô mau chóng đưa cho công ty đối phương.”
Đứng dậy tiếp nhận tài liệu, Bạch Thuần Khiết gật đầu: “ Vâng, Lục tổng còn dặn dò gì không?”
Nhíu mày: “ Thời gian đi làm lại còn chơi linh tinh, cô có thể đến quán cơm Tây làm công.”
“ … Vâng.”
**
“ Làm cái gì cơ?” Từ công ty đối tác đi ra, Bạch Thuần Khiết đứng tại cổng cửa trợn tròn mắt, lúc cô đi ra khỏi công tu là thời tiết có thay đổi, âm u, nhưng không nghĩ đám mây kéo mưa nhanh đến thế, thật sự là so với kỹ thuật diễn của ngôi sao điện ảnh còn lợi hại hơn.
Đưa tay lấy di động, cô định gọi cho Lục Cảnh Hàng, gọi anh ta tới đón mình, nhưng nghĩ đến buổi chiều xảy ra chuyện, còn có lời ba Bạch nói, quên đi, gọi xe về là được. Cũng vừa lúc, sờ túi tiền, 1 xu dính túi cũng không có. Không ngờ trời định cho cô gặp mưa , Bạch Thuần Khiết không đắc tội ai, muốn mưa là gặp mưa, bây giờ cô cần tình huống thế này, để làm thanh tỉnh 1 chút vậy!
Muốn mượn nước mưa làm cho bản thân tỉnh táo lại, nhưng sau khi buổi tối về nhà, Bạch Thuần Khiết cảm thấy không ổn, đầu choáng váng, mặt nóng.
Qua bữa cơm chiều, Lục Cảnh Hàng chuẩn bị tắm rửa, nhắc nhở Bạch Thuần Khiết: “ Không về nhà à?”
“ Hì, tôi muốn xem tivi 1 lát.” Nói xong, cô chìa tay bấm điều khiển, 1 lát sau, tivi mở chương trình hoạt hình ‘ Tom và Jerry. Đột nhiên không biết nghĩ đến cái gì mà cô khách sáo: “ Làm phiền anh rồi, cảm ơn.”
“..” Câu cảm ơn xa lạ, Lục Cảnh Hàng không nói gì nữa, đem quần áo đi vào phòng tắm.
Tiếng mưa hoà cùng tiếng xả nước trong phòng tắm, có người đang ngồi trên ghế sopha dần dần thiếp đi …….
Lục Cảnh Hàng mặc áo ngủ trở lại phòng khách lần nữa, Bạch Thuần Khiết đã giống con mèo nhỏ đang ngủ trên ghế sôpha, Tiếng thở đều đều, nhưng khuôn mặt đỏ lạ thường. Lúc vừa nãy ăn cơm, phát hiện sắc mặt cô không tốt lắm. Lấy tay sờ trán, nóng quá, cả người cũng nóng bừng lên.
“ Sao thế?” Mờ mịt.
Đưa lưng về phía Bạch Thuần Khiết, khom người tìm thuốc trong ngăn tỷ, Lục Cảnh Hàng bình tĩnh nói: “ Tối nay ngủ nhà tôi.”
Người ở ghế sôpha mệt mỏi: “ Khôg cần đâu.”
“ Cô sợ tôi ăn cô à?”
“ Chỉ sợ không hợp khẩu vị.”
Ho nhẹ 1 tiếng, Lục Cảnh Hàng bưng cốc nước và thuốc đến trước mặt cô: “ Bên cạnh người bệnh phải có người chăm sóc tốt. Tối hôm nay cứ ngủ giường tôi, tôi ngủ trên sôpha.”
Uống thuốc xong, Bạch Thuần Khiết cũng không cự tuyệt.