Chương 42

edit: Mai Như Ảnh


Từ khi bỏ việc ở đài phát thanh, Bạch Thuần Khiết hoàn toàn vùi đầu vào hạng mục thành phố A, lúc này đây là lần đầu tiên cô chăm chỉ làm việc. Quay trở về cơm chưa, cô liền chui đầu vào bàn làm việc xem ít tài liệu, đó cũng không phải công việc trong phạm vi của cô, nhưng cô cũng muốn biết rằng, chỉ có như vậy mới thắng tên Tào Học Kim kia.


“ Xem những tài liệu nên ngồi ghế trước cửa sổ.” Vừa vào cửa đã thấy bộ dáng Bạch Thuần Khiết chịu khó, Lục Cảnh Hàng tạm thời đảm đương  1 chút làm trợ lý rót chén nước cho cô.


“ Tôi cũng không phải là tổng giám đốc, vậy ghế kia tôi cũng không dám ngồi.” Nói xong, cô chỉ về chi tiết nhỏ trong tài liệu hỏi: “ Có ý gì đây?”
“ Bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, em không cần bóc lột nhân viên.”


“ Đừng nói như vậy, thân là  trợ lý nhỏ như em sao có thể lóc lột Lục tổng giám đốc anh chứ!”
“ Thì tự bóc lột bản thân.” Lục Cảnh Hàng kéo qua cái ghế ngồi bên cạnh Bạch Thuần Khiết: “ Sự việc này còn lo lắng gì nữa?”


“ Chỉ là em muốn hưởng thụ chút quá trình lo lắng một chút.”
“ Chẳng phải chuyện này quan trọng hơn là kết quả sao, đừng tự hành hạ bản thân, những lúc nghỉ ngơi thì nên nghỉ.”  Đem chén nước đưa cho cô: “ Không nên từ bỏ ở đài phát thanh.”


available on google playdownload on app store


Bạch Thuần Khiết uống nước miếng buông cái chén hỏi: “  Không phải anh lần trước anh bảo em nghỉ việc, sao bây giờ còn tiếc nuối cái gì hả?”
“ Trước khi làm ở đài phát thanh, em có thể chơi trò giải trí. dù sao bây giờ ở công ty cũng buồn mà.”


“ Không ngờ anh lại nghĩ muốn chế giễu, đúng không?”
“ Có một chút thôi mà.”


Vài ngày rồi hai người không nói chuyện nhiều với nhau, nhìn chung Bạch Thuần Khiết cũng làm cho người ta đỡ đau đầu khi thấy cô tích cực, nhìn bộ dáng mặt nghiêng đang mặc sức suy nghĩ tương lai vui vẻ: “ Lục Cảnh Hàng, em cảm thấy được tình yêu văn phòng chỉ cho phép quan phóng hoả không được cũng không cho dân chúng đốt đèn, cho nên em quyết định ….”


“ Chia tay?”
“ Xí.” Bạch Thuần Khiết lườm  anh 1 cái,  biết lựa thời điển nói giỡn hay không nói giỡn,: “ Em quyết định sau khi công việc thành công ở hạng mục thành phố A sẽ từ chức.”


Thật không ngờ cô lại nói câu này, mày Lục Cảnh Hàng lập tức nhăn lên, vẻ mặt khó chịu: “ Sao lại bỏ việc?”


“ Đương nhiên không phải, nguyên nhân chủ yếu …” Trò chuyện giấc mộng của mình, Bạch Thuần Khiết ngượng ngùng, cô nhăn nhó mà nói: “ Thật ra em muốn bắt đầu mở cửa hàng thú nuôi, anh cũng biết em thích chó mà.”


Không nói lời nào, ánh mắt chân tình nhìn về phía kia, khoé miệng Lục Cảnh Hàng hơi hơi giương lên: “ Thật không ngờ em lại có ý tưởng này.”


Nghe lời này có chút khó chịu, Bạch Thuần Khiết cố ý nhắc lại chuyện xưa: “ Đúng, em đây đăng kí thi đại học phải nhờ người khác có lý tưởng giúp  đỡ chọn hộ! Hay là mình mở quán bán lý tưởng!”


Lục Cảnh Hàng nở nụ cười, đưa tay cưng chiều đặt trên đầu cô: “ Tốt, anh có thể làm nhân viên.”
Chuyện vừa đổi chủ đề đang được duy trì, ánh mắt Bạch Thuần Khiết lập tức trợn mắt lên: “ Thế phải xem tâm tình của bà chủ này đã.”


“ Bây giờ anh đây đang cầu nguyện cho em ngày nào cũng có tâm trạng tốt.”
“ Ai du, Lục tổng dẻo miệng ghê!”
“ Cảm ơn khích lệ.”
Hai người vốn chưa nói chuyện xong, thì bị Liễu Chi Nhã gọi điện thoại cắt ngang.


Nói thật, cuộc điện thoại này cũng không khiến Bạch Thuần Khiết kinh ngạc, lúc trước Hàn Nghi Tĩnh nói cho mình biết, cho nên cô đoán lúc này Liễu Chi Nhã tìm cô để dự sinh nhật.  Nhưng khi nói chuyện trong điện thoại, tâm lương Bạch Thuần Khiết chỉ còn 1 nửa.


“ Tiểu Khiết, di động Nghi Tĩnh không gọi được, nó ở công ty à?”
Không có trả lời ngay, lúc đầu Bạch Thuần Khiết ra hiệu động tác rời khỏi Lục Cảnh Hàng, sau đó bước nhanh đến phòng làm việc: “  Không có số điện thoại ở văn phòng cô ấy à?”


“ Không có.” Giọng điệu Liễu Chi Nhã có chút già nua, có lẽ thời gian này cô bị chuyện tình hai con gái gây sức ép lao lực quá độ.


“ Tôi đi xem.” Bước đi thong thả tới văn phòng Hàn Nghi Tĩnh, đang định gõ cửa, trợ lý của Hàn Nghi Tĩnh mở cửa đi ra, Bạch Thuần Khiết ngăn cô lại hỏi: “ Quản lý Hàn đâu?”
Trợ lý lắc đầu: “ Lúc ăn cơm quản lý Hàn đau dạ dày vô cùng, đã đi đến bệnh viện khám rồi.”


Giọng nói của trợ lý không lớn nhưng rõ, Liễu Chi Nhã không cần nghe Bạch Thuần Khiết kể lại cũng đã nghe rõ đầu dây nói chuyện, trong bụng áy náy, cô do dự mà nói ra 1 câu đề nghị nguy hiểm: “ Tiểu Khiết, con có thể vì mẹ làm 1 chuyện? Ta biết yêu cầu của ta hơi vô lý, nhưng …. Coi như là vì người mẹ đã mang thai vất vả 10 tháng được không?”


Điều cần nói đã nói ra, Bạch Thuần Khiết hiển nhiên cảm giác câu kế tiếp có nhiều người tủi thân.


Giọng nói bên đầu dây Liễu Chi Nhã run rẩy: “ Tiểu Khiết, dạ dày Nghi Tĩnh bởi vì say rượu mà hư hại, trước kia nó chưa bao giờ uống rượu, bây giờ …. Ta biết con yêu Cảnh Hàng, nhưng Nghi Tĩnh rất yêu cậu ta, ở nước ngoài, ta thấy tình yêu của nó lớn dần, bây giờ sao ta có thể trơ mắt nhìn nó bị tổn thương ….. Có lẽ lúc này con đang cảm thấy ta thiên vị Nghi Tĩnh, nhưng con cũng nên biết, là bởi vì ta, người mẹ sinh ra con, Nghi Tĩnh mới có 1 gia đình không toàn vẹn.” Chính miệng mình thừa nhận là kẻ thứ 3 với con gái, từ trước tới nay lần đầu tiên Liễu Chi Nhã cảm giác được tội ác của mình không được thoải mái.


Lúc người khác chỉ trích bà, bà có thể bỏ ngoài tai tự nguyện làm lá chắn, nhưng giờ phút này đầu kia điện thoại chính là Bạch Thuần Khiết, con gái bà sinh ra, căn bản bà không có thể diện nói câu chuyện mù quáng đầy tội lỗi của mình. Hiện tại Liễu Chi Nhã hoàn toàn biến thành tội nhân, 1 tội nhân đã thông suốt.


“ Tiểu Khiết, coi như là báo đáp mang thai 10 tháng của ta, chia tay Lục Cảnh Hàng được không, ta sẽ tìm cho con 1 người bạn trai khác quan tâm con.”


Bạch Thuần Khiết bế tắc tại chỗ không lên tiếng, cô nằm mơ cũng không nghĩ tới, loại này ngay cả phim truyền hình cũng sẽ không dùng tình tiết  khếch trương này diễn tả cuộc sống chân thật của mình.
“ Tiểu Khiết, con vẫn còn nghe chứ?”


“ …” Đang nghe, thay mẹ trả nợ cảm động như vậy, sao tôi lại không tiếp thu chứ?”
“ Tiểu Khiết, con có thể hiểu ta sao?”


“ Tôi không hiểu, tôi nghĩ là người khác cũng sẽ không lý giải.” Trái tim quặn đau làm cho Bạch Thuần Khiết  cắn chặt răng, trong lòng cô đặc biệt đấu tranh mà gọi Liễu Chi Nhã một tiếng: “ Mẹ.”
“ Điện thoại đầu dây không có trả lời, yên lặng ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe thấy.


“ Nếu như hôm nay là tôi đi bệnh viện, bà sẽ vì tôi làm cái gì? Bà cảm thấy bản thân thiếu nợ cô ấy rất nhiều, vậy còn tôi? Bà có thể nhìn cô ấy lớn lên, vậy còn tôi? Bà cảm thấy chính bà phá hoại gia đình đầy đủ vốn có của cô ấy, đồng thời bà không phát hiện tự tay bà đem gia đình đầy đủ của chúng ta đánh vỡ sao? Bà chen vào cuộc sống mẹ cô ấy, nhưng chính bà cũng làm thương tổn ba tôi! Trước kia tôi không đứng ở vị trí lo lắng của bà, tôi cũng không cần bà có thể đứng ở khía cạnh của tôi quan sát sát cuộc sống của tôi, nhưng tôi xin bà, có thể đừng đem hai chữ “ Người mẹ” mơ hồ trước mặt con gái? Bây giờ tôi hoàn toàn không biết người mẹ là nghĩa là gì. Thật xin lỗi, buổi chiều tôi còn có việc,  nói tới đây thôi, thay tôi hỏi thăm sức khoẻ quản lý Hàn.”


Ngón tay cắt đứt kết nối, vẫn ấn, ngón tay ấn đến trắng bệch. Bạch Thuần Khiết, đừng yếu ớt như vậy, nơi này là chỗ làm việc, không được cảm xúc quá mà rơi nước mắt!
Ngửa đầu hai giây, cô cứng rắn mỉm cười đi hướng phòng trà, phất tay chào hỏi mỗi khi chạm mặt đồng sự.


Một cuộc sống sẽ đem chúng ta chạm trổ thành 1 bộ dáng, làm tất cả xảy ra biến hoá nghiêng trời lệch đất, cuộc sống lại đem chúng ta thành bộ dáng khác, quá trình có lẽ rất khó khăn, nhưng cuối cùng kết quả cũng không phải là không xong, ít nhất chúng ta có thể học được cách chịu đựng  tính khó khăn đó.






Truyện liên quan