Chương 19: Mạc Văn Danh [Hạ]
” … Anh có biết không?” Nghe được tin tức như vậy thực sự rất kinh người, Mạc Văn Danh bị chấn động đầu có chút choáng váng, bình ổn lại tâm trạng sau mới hỏi tới thân thế của tình địch.
Sẽ là ai đây? Tham mưu trưởng của quân đoàn thứ bảy? Hay cục trưởng cục tình báo? Vẫn là người lính cần vụ mới kia? Trong lúc nhất thời Mạc Văn Danh đem tất cả những người có thể là tình địch của y lướt qua một lần.
“Hẳn là không biết, y không phải là người trong quân đội cũng không liên quan đến chính trị” Nam nhân kia hẳn sẽ không biết đến Mạc Văn Danh, anh tựa hồ cũng không phải là người có quen biết với những người có thân thế phức tạp.
“Vậy là thương giới?” Mạc Văn Danh tự nhiên nghĩ tới vấn đề này, không ở trong quân đội cũng không liên quan tới chính trị, vậy chỉ còn là thương nhân thôi, y cứ nghĩ rằng người mà Long Tư Nghị thích sẽ nằm trong chính trị hay quân đội, nhưng hiển nhiên là đã sai rồi.
“Cũng không phải, thế nào, anh quan tâm?”
“Tư Nghị, em hẳn cũng biết, tin tức như thế đối với anh là một đả kích rất lớn” Mạc Văn Danh uể oải, y hiện tại chẳng để tâm gì tới chuyện có mất mặt hay không, y có cảm giác nguy cơ, nếu lần này không tranh thủ có lẽ lần sau sẽ chẳng còn cơ hội. Người tình địch không biết chút tung tích kia tựa hồ có phân lượng rất lớn trong lòng Long Tư Nghị, y có thể từ ngữ điệu của cô thấy được một loại cảm giác không giống bình thường, nhưng cụ thể là gì thì y không rõ.
“Nhưng tôi nghĩ với tâm tính của Mạc tướng quân, đả kích như vậy hẳn cũng không phải là vấn đề gì quá lớn, không phải sao?” Khen ngợi Mạc Văn Danh đôi chút, này coi như là chút thiện lương của cô.
Mạc Văn Danh cười khổ, nếu bình thường mà được Long Tư Nghị khen tặng y nhất định sẽ rất cao hứng thậm chí là kiêu ngạo, nhưng thời điểm hiện tại, y đúng là ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ mà không nói được.
“Tư Nghị, em đừng nói xéo anh, vài năm trước em vẫn còn độc thân một mình, làm cho anh luôn nghĩ rằng mình có cơ hội, lại không nghĩ rằng … Có thể cho anh biết nam nhân kia là ai hay không? Anh thực sự rất hiếu kỳ dạng nam nhân nào mới có thể đứng bên cạnh em, hắn tốt hơn anh sao?” Thật đúng là không cam lòng mà, biết rõ hỏi như vậy thật chẳng có phong độ gì, nhưng 5 năm theo đuổi y như thế nào có thể buông tha dễ dàng như thế? Cho dù ch.ết tâm cũng muốn thử tìm hiểu cái đã.
“Kỳ thật, cũng không hẳn là tốt hơn anh, ít nhất anh ấy cũng không có thân phận, địa vị cùng gia thế như anh, chính là anh hẳn cũng biết, chuyện tình cảm rất kỳ quái. Giống như đối với anh, ngoài bạn bè ra tôi không hề có cảm giác khác, nhưng khi ở chung với anh ấy tôi lại cảm giác có một loại hương vị nhàn nhạt không nói nên lời, có lẽ cũng không hẳn là yêu, thậm chí tôi cũng không chắc đó có phải là thích, nhưng tôi cảm thấy thực thoải mái, cũng thực kỳ lạ, anh hiểu ý tôi chứ?”
Nói những lời này là đang nói cho Mạc Văn Danh nghe, đồng thời cũng nói cho chính mình nghe, thì ra cô có cảm giác như vậy đối với nam nhân kia a~, Long Tư Nghị có cảm giác như được khai sáng.
” … Anh sao có thể không hiểu đâu, anh còn đang hy vọng rằng mình không hiểu đây” Thanh âm của Mạc Văn Danh có chút nhỏ, nếu không nghe cẩn thận thì sẽ chẳng rõ y đang nói cái gì, nhưng Long Tư Nghị nghe được, cũng nghe ra vị chua xót trong đó.
Long Tư Nghị không nói gì, bây giờ an ủi cũng vô dụng, cô cũng không biết nên nói cái gì để làm dịu bớt tâm tình của người nam nhân đối diện này.
“Tư Nghị, anh muốn nhìn thấy nam nhân kia như thế nào, anh vẫn phải xem nam nhân kia là người như thế nào mà có thể so sánh với anh”Mạc Văn Danh bám riết không tha, thế nào cũng phải nhìn thấy một lần.
“Cũng được, chừng nào anh rảnh thì đến nhà tôi làm khách đi, tôi sẽ giới thiệu với anh” Long Tư Nghị không sao cả đáp ứng, nhưng nội dung trong câu nói là cho Mạc Văn Danh nhảy dựng.
“Đến nhà em? Chẳng lẽ hai người sống chung?” Nghe khẩu khí của Long Tư Nghị hình như là ý này.
Long Tư Nghị mỉm cười không nói, tuy rằng cô biết như vậy Mạc Văn Danh sẽ hiểu lầm, nhưng đúng là cô cùng Ôn Thừa Tường cùng sống chung, chẳng qua là không giống như Mạc Văn Danh nghĩ thôi.
” Haiz, mạo muội hỏi em một vấn đề, các người quen nhau được bao lâu?”
“Anh muốn biết?” Sắc mặt Long Tư Nghị có chút cổ quái.
Mạc Văn Danh nghiêm túc gật gật đầu, sau đó nhìn Long Tư Nghị giơ lên hai tay, mười ngón tay ngọc thon dài vẫy vẫy.
“Mười năm?” Lấy sự ổn trọng của Long Tư Nghị cũng có khả năng.
“Không, là mười ngày, mà hình như cũng không đến!”
Cuối cùng Long Tư Nghị buông một câu làm cho Mạc Văn Danh trợn mắt, Tư Nghị đây là đang nói thật? Y luôn cho rằng loại tình yêu sét đánh này sẽ không bao giờ có khả năng xảy ra trên người của Long Tư Nghị, hay là cho tới nay, y vẫn chưa đủ hiểu biết Long Tư Nghị?