Chương 69: Hiểu lầm
A a a...
Tiếng kêu thất thanh phát ra từ một căn phòng, kéo chăn người Dạ Lan hoảng loạn nhìn người trước mặt, Đặng Khang mệt mỏi đang ngồi dựa lưng vào giường liền bị tiếng hét của cô làm cho nhăn mặt.
Chuyện gì đang xảy ra giữa cô với Đặng Khang thế này? Tại sao cô với anh lại ở trên cùng một chiếc giường và cả hai đang ở trong tình huống vô cùng ám muội.
""Đặng Khang, chuyện gì đang xảy ra thế này? Em và anh..."" Dạ Lan dòm lại cơ thể mình một lượt đang được bao bọc bởi tấm chăn, cũng may vẫn còn nguyên quần áo trên người.
Thấy cô thở phào nhẹ nhõm như vậy Đặng Khang chợt cảm thấy sự cố gắng của mình không bị uổng phí, nghĩ lại lúc anh bị đưa vào phòng cùng với cô thần trí đã không còn giữ được tỉnh táo hơn nữa trong người cứ có cảm giác rất lạ, thân nhiệt không ngừng tăng vọt nóng bức, bứt rứt khó chịu, trông thấy Dạ Lan nằm đó lại cứ như hổ dữ thấy thịt con mồi, đói khát trong người tựa như ác thú trực nhảy bổ ra. Cũng may bằng chút lí trí cuối cùng còn sót lại Đặng Khang lao nhanh vào phòng tắm xối nước lạnh vào người cứ như vậy ở trong phòng tắm hơn 30 phút.
""Em và anh làm sao? Nhìn mặt em dường như có ý mong đợi chuyện gì đó xảy ra giữa hai ta hả, em nằm mơ đi."" Cười ranh mãnh cốc vào đầu cô một cái Đặng Khang mong sao có thể từ cái cốc này giúp Dạ Lan tỉnh táo trở lại.
Xoa xoa chỗ trán bị đau Dạ Lan vẫn có điều chưa hiểu: ""Nhưng trong tình cảnh này em không muốn nghĩ cũng không được, chúng ta..."" Dạ Lan ám chỉ vào tình thế hai người đang cùng nằm chung trên một chiếc giường lúc này, trong lòng cũng có chút lo sợ.
""Em còn dám nói anh, không phải tại em hay sao?""
""Tại em?"" Dạ Lan vẫn chưa hiểu tại sao lỗi lầm lại đổ dồn về phía cô rồi, như thấy có gì không đúng Dạ Lan luồn tay xuống bên dưới cổ chân mình tóm được sợi dây liền lật chăn ra tìm cách gỡ bỏ: ""Đặng Khang sao anh lại trói em?""
""Không trói để em làm thịt anh sao?""
Dạ Lan nhìn vào nụ cười méo mó miễn cưỡng của anh liền giật mình khi nhớ lại những sự việc trước đó, sau khi uống một cốc nước ép trái cây do người giúp việc Nana đưa cho thì chỉ vài phút sau đó cô liền thấy trong người có cảm giác rất kỳ lạ trước nay chưa từng trải qua, cô nhìn anh nghi ngờ hỏi: ""Lẽ nào?""
Đứng dậy khỏi giường, Đặng Khang chỉnh sửa lại quần áo cho ngay ngắn anh nhìn cô, ánh mắt ánh lên sự bối rối: ""Dạ Lan, chuyện hôm nay em có thể đừng giận mẹ anh được hay không, bà ấy làm vậy nguyên nhân cũng là từ anh mà ra. Anh rất xin lỗi.""
Nhớ lại lúc đó không chỉ mình anh bị bỏ thuốc, lúc anh đang cố gắng làm cho bản thân tỉnh táo trở lại thì Dạ Lan từ bên ngoài lảo đảo bước vào, tâm trí u mê ôm chặt lấy anh không buông. Một mình đối phó với thứ quái quỷ đang hoành hành trong cơ thể đã khó, nay lại thêm tác nhân gây họa là cô cứ muốn đổ thêm dầu vào đống lửa đang âm ỉ trong anh. Cô là đứa em gái anh luôn yêu quý, phần tình cảm này anh rất quý trọng vậy nên bằng mọi giá anh phải bảo vệ thật tốt cả cô và tình cảm ấy.
Đặng Khang tự xối nước vào mặt mình nhưng thứ quái quỷ kia làm mắt anh mờ đi, người xuất hiện trước mặt anh lúc này lại không phải là đứa em gái Dạ Lan mà là bóng dáng cao gầy của Thiên Phúc. Hàng rào được anh cố gắng dựng lên bỗng chốc sụp đổ, anh siết chặt lấy đôi vai của người trước mặt, tình cảm kìm nén suốt thời gian qua bỗng dưng bộc phát nhào đến hôn người đó, nhưng từ đôi môi mềm ấy lại phát ra hai chữ:
""Tường Quân.""
Âm thanh yếu ớt nhưng đủ làm cho tâm trí mơ hồ của Đặng Khang bị giáng cho một cú đau đớn, Đặng Khang tự đánh vào đầu mình mấy cái, cố lắc đầu để lấy lại sự tỉnh táo, gương mặt thanh tú của Dạ Lan lại hiện ra trước mặt anh.
Dạ Lan này bình thường ngoan ngoãn vậy mà đến lúc mất đi lí trí lại như biến thành người khác, chân tay liên tục làm loạn, để tránh cô mất kiểm soát mà làm ra những chuyện khi tỉnh lại khiến cả hai khó xử Đặng Khang quyết định trói chân cô lại.
Đặng Khang lâm vào tình cảnh mà có cầm điện thoại trong tay cũng không dám kêu ai tới giúp, nghĩ lại chủ mưu gây ra vụ việc này mà anh đau lòng, dẫu biết bà Quyên làm vậy là xuất phát từ ý tốt muốn tác hợp lại cho anh với Dạ Lan nhưng anh và cô vốn không thể xảy ra chuyện gì.
Sau một hồi cả hai đều im lặng khiến bầu không khí lâm vào bế tắc, nghĩ lại chuyện xảy ra như vậy một phần cũng là lỗi do cô, nếu khi xưa cô không đồng ý cùng anh đóng kịch lừa dối tất cả mọi người thì bây giờ bà Quyên cũng đâu phải dùng tới cách này để tác hợp cho hai người.
""Đặng Khang chuyện này không phải lỗi của mình anh, em có thể hiểu được vì sao mẹ lại làm như vậy.""
""Cảm ơn em đã hiểu."" Nụ cười trên môi Đặng Khang lúc này đã mang sắc thái tươi vui bởi mọi cảm giác nặng nề trước đó đã bị câu nói này của Dạ Lan xóa bỏ. Đối với anh mà nói cô đúng là một người bạn tri kỷ.
Bên ngoài truyền đến tiếng quăng phá đồ đạc cùng lời qua tiếng lại, hai người trong phòng đang định chạy ra bên ngoài xem đã xảy ra chuyện gì nhưng chưa kịp rời giường thì cánh cửa phòng đã bị đạp mở bằng chân một cách hết sức thô bạo. Trong tình huống này mà có người hung hăng xông vào như thế không cần đoán cũng biết là ai.
Tường Quân xông vào chứng kiến cảnh Đặng Khang đang dìu Dạ Lan ra khỏi giường lại hiểu nhầm là hai người đang tình tứ thì máu trong người sôi lên, chạy nhanh tới túm lấy cổ Đặng Khang mà đấm mạnh vào mặt anh một cú mạnh. Đặng Khang cũng chẳng phải dạng vừa dẫu biết Tường Quân đang giận nhưng khi liếc ra bên ngoài thấy đồ đạc bị quăng võ lộn xộn ở phòng khách, hơn nữa bà Quên đang ngồi dưới đất lại hiểu là bà bị Tường Quân đẩy ngã nên tức giận hung hăng đáp trả.
Hai soái ca lịch lãm luôn được các tạp chí săn ảnh đăng lên trang nhất nay lại tháo bỏ lớp hình tượng đẹp đẽ của mình để lao vào đánh nhau như hai đứa trẻ mới lớn còn giữ trong mình sự sốc nổi.
Dạ Lan lúc này mặc kệ quần áo có chút xộc xệch chạy đến kéo hai người đàn ông này ra nhưng không thành, khi thấy Đặng Khang vung cao nắm đấm cô liều mình lao vào chắn trước Tường Quân và hứng trọn cú đấm mạnh mẽ ấy.
""Dạ Lan!"" Đặng Khang vô cùng ân hận vì hành động nóng vội của mình, cũng may kịp thấy cô nên sức lực giảm đi một nửa nếu không đã làm cô bị thương rồi.
""Em không sao."" Dạ Lan cố nén lại cơn đau truyền đến từ lưng và ho sù sụ vài cái, xua tay cố nặn ra một nụ cười mong sẽ khiến anh yên tâm. Ngẩng lên nhìn Tường Quân lúc này, vẫn là gương mặt lạnh lùng, quyến rũ ấy, nhưng sao từ đó dường như đang âm thầm tỏa ra một thứ gì đó khiến Dạ Lan rất lo sợ, anh đang giận cô sao?
Bà Quyên lúc này đã bình tĩnh hơn sau cuộc nói chuyện với Tường Quân vừa rồi, nhờ sự giúp đỡ của người giúp việc Nana đã có mặt ở trong phòng. trông thấy sự hỗn loạn lúc này thì chắn trước Đặng Khang: ""Tường Quân, tôi cảnh cáo cậu đây là nhà tôi, nếu cậu còn có hành vi như vậy tôi sẽ kiện cậu.""
""Tôi sẽ đợi!"" Để lại câu đó Tường Quân kéo Dạ Lan đi một mạch, để lại đằng sau tiếng la hét của bà Quyên: ""Tường Quân cậu là đồ mặt dày, tại sao cứ bám lấy con dâu tôi không buông!""
Ra đến cổng nơi Dạ Lan chứng kiến chiếc xe thương vụ màu đen đã ở sát mép của hồ bơi rộng lớn mà sợ đến xanh mặt. Ban nãy vì nóng lòng tìm cô, biết cô ở đây đến nhà để xe ở đâu hắn cũng không cần biết, vội vã đến mức hệ thống trong xe vẫn bật, còn hai bánh xe trước cảm giác chỉ một cơn gió mạnh thổi tới sẽ khiến chiếc xe lăn bánh xuống hồ.
""Tường Quân, anh đi chậm thôi, đợi em với!"" Dạ Lan thậm chí còn không kịp xỏ dép đã bị hắn lôi một mạch ra đây, trời nắng khiến bàn chân trần của cô chạm xuống nền gạch bỏng rát.
Tường Quân đột ngột dừng bước cởi chiếc áo vest màu đen bên ngoài ném vào người cô sau đó lên xe. Dạ Lan biết hắn đang giận mình nên cũng tỏ ra ngoan ngoãn khoác chiếc áo vào, ngẫm lại bộ dạng của mình lúc này đáng xấu hổ như vậy khiến người khác hiểu lầm như vậy, hắn không giận mới lạ.
Thấy cô vẫn lần chần đứng đó Tường Quân lại hiểu rằng cô còn nuối tiếc ngôi biệt thự này, đặc biệt là người bên trong ngôi nhà đó càng khiến sự giận dữ đang cố kìm hãm bên trong hắn tăng vọt, hắn quát cô: ""Vào xe!"" Dạ Lan vừa vào xe ai kia vẫn làm mặt lạnh, chỉ quay sang cài dây an toàn cho cô sau đó phóng xe vụt đi, suốt đoạn đường sự im lặng đến ngột ngạt bao trùm toàn bộ chiếc xe và điều này khiến Dạ Lan cảm thấy khó thở vô cùng.
""Tường Quân, mọi chuyện không phải như anh nghĩ, giữa em và Đặng Khang...""
""Anh không muốn nghe."" Cô đang muốn mở miệng giải thích mọi chuyện cho rõ ràng thì hắn lại gạt phăng đi, ánh mắt từ lúc đó tới giờ chỉ nhìn về đằng trước, không hề nhìn cô lấy một lần.
Bên trong xe không khí im lặng lại một lần nữa bao phủ.
Dạ Lan thì nghĩ có lẽ hắn đang rất giận, cô cần cho hắn thời gian để bình tĩnh lại khi đó sẽ là thời điểm thích hợp để giải thích cho nên quyết định ngồi im mong cơn giận kia mau lắng xuống.
Còn Tường Quân đang giận điên người, muốn người phụ nữ này bám lấy mình mà khóc lóc, giải thích nhưng cô lại không làm thế, mới bị hắn gạt đi đã từ bỏ ngay ý định giải thích sáng tỏ mọi chuyện.
Dạ Lan sự thật là em không có gì để nói hay tôi trong trái tim em từ lâu đã chẳng là gì?